Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam

' Rầm '

" Chủ nhân!  "

Sau khi nó tung một cú hất văng Tiểu Vãn ra xa,  khiến Tiểu Vãn phải ói một ngụm máu mà ngất thì lòng hận thù của nó đối với con người quá lớn nên đã giáng thêm một cú nữa hòng muốn đánh tan xương nát thịt Tiểu Vãn.

Nhưng để nó thất vọng rồi,  trước khi nó đánh xuống thì cơ thể của Tiểu Vãn đã biến mất.

" Hửm?  Người đâu?  "

" Nghiệt súc nhà ngươi lại dám làm hại cô ấy ư? "

Một giọng nói thanh thúy vang lên đầy uy nghiêm và sự khinh bỉ dành cho nó.

Nó quay sang nhìn,  liền thấy một nam tử bạch phát dài đến chân,  vận một bộ y phục quý giá,  khí thế uy nghiêm,  tay đang bế cô gái lúc nãy và đưa ánh mắt tràn đầy uy hiếp nói với nó :

" Cô ta không phải là người mà ngươi thể đụng! "

Nó liền tức giận,  vì cớ gì bọn họ giết tộc nhân nó mà nó lại không được chống trả ?  , nó muốn vùng lên vồ lấy hắn nhưng lại e ngại khí thế của hắn ta nên nó mới hỏi :

" Ngươi là ai?  Tại sao lại cản trở ta trả thù cho tộc nhân?  "

Nam nhân kia xem lời nói của nó như gió thoảng qua tai,  nhẹ nhàng đem cô ta nằm xuống đất để cho Cà Rốt trông rồi quay lại nói với nó :

" Ngươi chẳng qua chỉ là con mèo  nhỏ hai nghìn tuổi thôi.  "

Sau đó hình như hắn ta rất tức giận,  phóng ra uy áp của mình mà gằng giọng nói với nó :

" Ai cho gan ngươi chất vấn bổn quân hả?  "

' Rầm '

Thân thể to lớn của nó không chút kháng cự nào mà nằm sập xuống đất.
Nó biết người này không dễ châm chọc nên đã cung kính hỏi :

" Xin hỏi các giả là tôn giả nào của thượng giới? "


Nam nhân kia không trả lời , chỉ nhẹ buông mi một cái,  nói :

" Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Ngươi chỉ cần biết,  cô ấy là người quan trọng của ta là được. "

" Nhưng cô ta dùng tinh huyết của tộc bọn tôi làm lệnh bài,  thù này...  "

Nó chưa hết thì nam nhân kia đã cắt ngang,  xuy xuy cái tay hắn nói :

" Cô ta chỉ là người phàm,  ngươi nghĩ là cô ta có thể làm hại đến tộc tử tộc tôn của ngươi sao? "

Nó nghe xong liền tỉnh ngộ ra :

" Thì ra ta đã bị người ta lợi dụng . Xém chút thì ta đã gây ra lỗi lầm lớn,  đa tạ tôn thượng đã nhắc nhở ! "

Hắn ta cũng không quan tâm đến nó nữa, đi đến bên Tiểu Vãn nhỏ giọng nói :

" Vẫn còn quá yếu, sức mạnh bây giờ chỉ để ta duy trì mấy phút,  thôi thì ở tạm thần thức của cô ta vậy,  đợi hắn có đủ sức mạnh rồi lại tính.  "

Hắn nhìn sang Cà Rốt khen nó :
" Ngươi làm tốt lắm ! Tiếp tục đi theo cô ta với theo dõi hắn,  đừng nói chuyện của bổn quân cho cô ta và hắn biết ! "

Sau đó hắn liền biến mất , để lại không gian yên tĩnh và Cà Rốt với khuôn mặt đỏ vì được khen .

Tiểu Vãn vừa mới tỉnh dậy thì gặp cái đầu dữ tợn của Tử Linh Văn Báo làm cho Tiểu Vãn giận mình mà hét toáng cả lên.

" Tiểu Vãn!  " Một tiếng hét to từ trên bầu trời vang dội xuống sau tiếng la của Tiểu Vãn .

' Rầm '

Chưa để Tiểu Vãn định thần lại thì một cái vật màu đen to lớn đâm xuống đất làm bụi bay mịt mù.

Đến khi bụi bay đi hết thì Tiểu Vãn mới nhận ra đó là ca ca thân mến của cô,  Tử Hạ.

" Ca ca!  Huynh không sao chứ? "

" Không...  Không sao... " Cậu nhẹ nhàng đứng dậy phủi bỏ hết cái hình tượng mất mặt khi nãy của mình mà trở lại với hình tượng lạnh nhạt lúc trước.


------------------

Cậu sau khi nhận nhiệm vụ liền sử dụng khinh công đi nhưng đi được một đoạn thì hết nội lực nên đành nhờ Hắc Hồng Điểu ra bay trên trời để tìm cho dễ.

Sau một vài vòng trên trời và dựa theo bản đồ,  bọn họ cũng đã sắp tìm được Tiểu Vãn thì đột nhiên nghe tiếng hét thất thanh của Tiểu Vãn làm cậu tưởng em ấy xảy ra chuyện,  hoảng hồn điều khiển Hắc Hồng Điều bay với tốc độ sét đánh đáp xuống đất.  Nhưng bị trục trặc lỗi kỹ thuật nên đã không đáp nhẹ nhàng xuống như mong muốn thành ra tư thế hiện giờ.

----------- ------------

" Tiểu Vãn,  muội không sao chứ?  Làm sao lại hét thất thanh như vậy? "

Bây giờ đã ổn định xong tình hình, cậu liền lo lắng hỏi, mong cô không có việc gì.

" Muội không sao! Chỉ vì cái mặt của nó làm muội giật cả mình thôi.  " Tiểu Vãn biết ca ca nhà mình lo lắng,  trong lòng liền cảm thấy ấm áp,  nhẹ giọng trấn an cậu.

" Được rồi,  muội không sao là tốt rồi, chúng ta cùng hoàn thành nhiệm vụ thôi!  " Tử Hạ liền thở dài một cái với Tiểu Vãn.

Tiểu Vãn nghe xong thì mất một lúc sau ngạc nhiên hỏi :

" Ca và muội cùng nhiệm vụ với nhau ư?  "

Tử Hạ đi đến bên Tử Linh Văn Báo thì gật đầu một cái,  tay thì mở thông báo nhiệm vụ cho Tiểu Vãn xem.

" Xem ra cũng trùng hợp quá nhỉ ?" Tiểu Vãn thấy cái thông báo rồi mỉm cười một cái đi theo sau lưng Tử Hạ .

--------------------------------
Hồng Diệp Lĩnh Thú Linh Phong

" Xem ra đến lúc phải thu xác con nha đầu đó rồi ! "

Giọng quen thuộc như thế này không ai khác chính là Giản Tâm Ly, kẻ đứng sau tất cả. 

Ả ta sau khi tẩm huyết của con báo thường vào lệnh bài và đưa cho Tiểu Vãn hòng hãm hại cô thì ả ta đã nằm ở nhà và tính toán thời gian cô chết để thu xác của cô,  dàn dựng một kịch trường.


Cứ nghĩ đến Tiểu Vãn sẽ chết trong móng vuốt của Tử Linh Văn Báo,  vật quý như Ngũ Đạo Luân Hồi Kính cũng sẽ trở thành vật không chủ và không chỉ thế, nó còn là thứ cắt đứt tình cảm của Tử Hạ, làm cậu nổi điên lên và cậu sẽ bị bắt lại,  sẽ không bao giờ động được tới ả ta. Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn ! Quá hiểm độc! 

-----------------------------------------

Trở lại với Tiểu Vãn và Tử Hạ , hai người họ đang dò hỏi xem có chuyện gì xảy ra sau khi bọn họ không chứng kiến được.  Nhưng tiếc rằng nó không biết Nhân ngữ và hai người họ cũng chả biết Thú ngữ nên thành ra tiến thoái lưỡng nan, cả hai bên đều không hiểu gì cả.

" Nghe nói ngươi bị biếng ăn nhỉ?  Nhưng mà có ta đây rồi thì đảm bảo ngươi sẽ thèm ăn ngay thôi!  "

Tiểu Vãn liền đứng dậy, hùng hồn đi làm đồ ăn cho nó.

" Ca ca,  huynh còn nguyên liệu này không? Cho muội xin một ít ! "

" Có "

" Huynh còn cái này luôn không?  Muội hết rồi! "

" Có luôn! "

" Cái này...  cái này... cái kia... cùng cái đó nữa! "

" ... "

Sau cả buổi trời đi tìm nguyên liệu và nhà kỹ năng sống trong hệ thống mà Tiểu Vãn và Tử Hạ đã thành công làm ra một bữa ăn thịnh soạn cho Tử Linh Văn Báo.

Nhưng nó lại quay sang chỗ khác và không chịu ăn, phủi bỏ mọi công sức nãy giờ của hai người họ. Tiểu Vãn thấy vậy càng không chịu bỏ cuộc mà tìm mọi cách lấy đồ ăn cho nó.  Bỗng ' Lộp cộp ' một cái liền xuất hiện một viên đan dược xuất hiện lăn rớt ra đất.

Tử Linh Văn Báo thấy mùi linh khí nồng nặc nên đã chộp lại . Tiểu Vãn thấy nó nhìn cái viên dược chằm chằm nên đã thảy luôn vào miệng nó.

" Thì ra, ngươi là linh thú thích ăn đan à?  Biết ăn thật đó!  Đan này là do ta luyện ra đó ! "

Nó ăn xong liền vui vẻ liếm mặt Tiểu Vãn, rồi liền đưa ánh mắt long lanh nhìn Tiểu Vãn ý bảo : Nó muốn ăn nữa.

Tiểu Vãn thấy thế liền giở trò dụ dỗ con nít : " Muốn nữa à?  Nhưng mà đan dược này là ta chuẩn bị cho sủng vật . Sao hả đi theo ta thì ngày nào ta cũng cho ngươi ăn? "

Thấy nó im lặng thì cô lại quên mất vụ nó chả hiểu cô nói gì.

" Đùa thôi ! Ta mà dẫn ngươi về thì chơi hơi nổi đấy , không giống với phong cách của ta đâu.  "

Tiểu Vãn cười cười ôm lấy nó mà nói nhưng trong lòng lại một mảnh khác :

' Oa oa,  ta muốn đem mi về quá nhưng nếu mà ta dẫn con Chấn Sơn Linh Thú này về chắc Phong Chủ chém ta thành từng khúc quá,  huhu.  '


Tử Hạ đứng phía xa dựa vào thân cây nhìn thấy cảnh này chỉ biết cười trừ,  Tiểu Vãn lúc nào cũng vậy nhỉ,  như trẻ con.

Nhưng ở một chỗ phía xa kia thì lại khác,  mắt thấy Tiểu Vãn nhẹ nhàng nựng con Tử Linh Văn Báo như sủng vật thì ả lại tức giận, vì sao con báo kia nó lại không nổi khùng lên như tưởng tượng của ả chứ?  .

' Rắc '

Ả đang lo sợ và suy tính các trường hợp xảy ra, nhưng chẳng biết cái nhánh cây ở đâu phía dưới chân, làm ả đạp lên,  ở phát ra âm thanh thông báo chỗ ẩn núp của ả.

Tiểu Vãn đang nựng nó,  đột nhiên nghe tiếng vang lập tức nhìn sang : " Ai? "

Nhưng khi Tiểu Vãn biết đó là Giản Tâm Ly thì nghi ngờ đôi chút hỏi : " Sư tỷ, sao tỷ lại ở đây?  "

Ả thấy mình bị phát hiện nên cũng coi như không có gì mà đứng dậy trả lời Tiểu Vãn :

" Ta đương nhiên là đi làm nhiệm vụ rồi.  À mà, Lệnh Sơn Nhập Bài phải luôn giữ bên mình,  muội đừng làm rớt nhé! "

Tiểu Vãn nghe ả nói thì không trả lời chỉ đứng đó suy nghĩ :

' Ả ta làm sao trùng hợp đến nơi mình làm nhiệm vụ nhỉ? '

' Còn nhắc nhở cho mình nữa, ả tốt bụng vậy ư? '

Cẩn thận suy nghĩ lại tất cả tình cảnh của mình, Tiểu Vãn ngạc nhiên mở to mắt, sau đó liền tràn đầy cảnh giác nhìn ả ta :

' Nếu như suy nghĩ của mình là đúng thì chắc chắn lệnh bài đó có vấn đề ! Không chỉ vậy, đây là một âm mưu!  '

' Xét lại cho cùng thì tỉ lệ trùng khớp đến 97% . Linh Báo đột nhiên nổi điên, rất có thể là do ả ta tác quái!  '

Tử Hạ đứng bên kia nhìn xem thì thấy từ khi Giản Tâm Ly xuất hiện , không khí chỗ hai người họ đột nhiên yên tĩnh lại, cậu nghi ngờ híp mắt nhìn ả ta,  chắc chắn là ả ta đã có âm mưu gì đó hãm hại Tiểu Vãn và không thành công. Tiểu Vãn chắc là đang giấu cậu gì đó, tuy nhiên việc của Tiểu Vãn thì cậu sẽ không chen vào,  bởi vì chắc chắn không lâu nữa ả ta sẽ nếm mùi lợi hại. 

Xem ra cũng có trò hay để coi rồi!.

------------------------------------
Hết chương 44

Xin lỗi mọi người vì đã lặng quá lâu,  tình trạng này sẽ còn kéo dài dài đến tết và qua tết nên mọi người thông cảm nha. (T▽T)

Chúc mọi người có một ngày mai tốt lành. (-^〇^-)

Beta 28/1/2019
Dia_Death


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận