Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam

Con đường sau núi Huyền Tịch Tông

Dưới lá tán cây màu đỏ cam , cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm từng chiếc lá bay lả lướt trong không khí rồi đáp xuống mặt đất .

Nam nhân hắc y vẫn đứng đó chờ đợi , mái tóc dài xõa rơi trông có vẻ yếu ớt , gương mặt thật buồn bã , tựa như đang lo lắng chuyện gì .

Bỗng dưng ở phía sau phát ra tiếng giày giẫm trên lá , hắn liền nhanh chóng quay người , thay bằng một gương mặt vui vẻ mà nhìn , hai mắt cong thành nguyệt nha : " Ngươi cuối cùng cũng tới rồi ! "

Đối diện với hắn là một mỹ nhân yêu nghiệt , y sở hữu một gương mặt động lòng người càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc chính là cái vết xăm kia , nó chỉ thấp thoáng ẩn hiện dưới tóc mái của y . Đây chính là gương mặt mà Nộ Diễm Tình hằng mong nhớ , Huyền Tử Hạ .

" Ngươi gọi ta ra đây làm gì ? Lỡ có ai nhìn thấy thì sao ? "

Y nói mà ẩn ẩn cơn giận , Hàn Ảnh Trọng hắn nghe thế chỉ đành mỉm cười trừ , bước đến ôm hắn một cái : " Nhớ ngươi nên kêu đến được không ? Người mà ta yêu nhất trên đời này ."

Y nghe hắn nói xong , mặt có hơi ửng đỏ : " Ngươi- Ngươi nói bậy bạ gì đó ? Sáng nay ăn cái gì mà bữa nay nói chuyện ngọt như mật vậy ! " tay còn không quên đẩy hắn ra.

" Hừ , hôm nay vậy mà được bao vây bởi đám sư muội bọn họ ! Này thì nói chuyện , này thì nhìn , có ngon thì nhìn cho đã đi ! Hứ ! "

Hắn vẫn mặt đang cười khi y vờ giận dỗi đánh , đột nhiên ' Ứ !! ' một cái , đầu hắn chảy mồ hôi .


Y hoảng hốt , luống cuống tay chân hỏi : " Này , ngươi bị làm sau vậy ? Không sao chứ ! "

Hắn một mặt mỉm cười đến ôn nhu , mặt dù đầu vẫn chảy mồ hôi vì đau đớn : " Ngươi không cần quan tâm đám người đó , thế giới của ta chỉ có duy nhất mình ngươi mà thôi ."

Y nghe xong mặt liền đỏ , trông có vẻ rất đáng yêu nhưng ngoài dự đoán của hắn , y đưa tay kéo hắn lại : " Ngươi đừng hòng gạt ta ? Nói ! Có là Sư phụ ngươi lại phạt ngươi cái gì không ? "

Hắn liền cười vuốt đầu y chấn an : " Làm gì có ? Chỉ là ta thấy hơi mệt thôi. "

Y liền không tin : " Này đừng có nói xạo với ta ! Rõ là ngươi đau đến như thế ----Thế thì đừng trách ta. "

' Xoạt '

Vạt áo mỏng mảnh màu đen liền bị một tay kéo xuống , lộ ra cái lưng trắng nõn lại bị đầy những vết roi đỏ ửng .

" Thật tàn nhẫn a ! Làm sao ngươi lại bị thương nặng đến như vậy ! Ngươi mau ngồi xuống ta thoa thuốc cho ... " Đúng như dự đoán của hắn , y liền một mặt tái xanh , mà bắt hắn ngồi xuống thoa thuốc .

" A , ngươi thật tốt ."

" Hừ , nếu không phải ngươi bị thương thì đừng có hòng ta thoa cho ! " Y liền một mặt hồng hồng kiêu ngạo không chịu nhận .

" Hảo hảo ~ "

Sau khi thoa xong thuốc tốt , y liền cất lọ vào vạt áo , trong khi làm không chút phòng bị nào , hắn liền một tay vòng tay sang cái eo gầy nhỏ nhắn của y , nhẹ kéo một cái , cả thân người y đều rơi vào lòng ngực ấm áp .

" Ngươi thật bất cẩn a ~ "

" Ngươi - Ngươi cái đồ đáng ghét! " Y ngay lập tức ngượng ngùng mà giận dỗi , tay không ngừng nghỉ mà đẩy người hắn ra .

Hắn liền vui vẻ cười thanh thúy , tay không chủ ý xiết chặt hơn : " Ở cái thế giới tàn khốc này , có thể gặp được ngươi...Ta là kẻ may mắn nhất rồi ... "

" Nhưng ở Huyền Tịch Tông này , ta và ngươi đều là một cái Thiên Tài , sớm muộn gì cũng sẽ bị nơi này giam giữ ... "

Y nghe đến không giãy giụa nữa , gương mặt yêu nghiệt chực khóc : " Ta biết mà ... Ta vốn biết mà ... Hai ta vốn không thuộc về nhau. "


Hắn đột nhiên cuối đầu xuống , hôn một cái như chuồn chuồn lướt trên cánh môi mềm mại đó : " Vậy thì chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi. Rời xa khỏi cái chốn thị phi này , có được không?"

" Nhưng mà , rời khỏi nơi đây rồi , chúng ta có thể đi đâu chứ ? "

Hắn một mặt cười đến ôn nhu : " Đi đâu cũng được , chỉ cần ngươi ở bên cạnh , cho dù có lên núi đao xuống biển lửa , chúng ta cũng phải đi. "

" Hảo , vậy thì chúng ta cùng nhau đi. "

----------------------------------------
Nộ Diễm Tình và Giản Tâm Ly nhìn cảnh tình tứ nảy giờ trong quả cầu thủy tinh . Nộ Diễm Tình  rất tức giận mà một tay bốp nát quả cầu .

" Chuyện lớn thế này , sao ngươi không nói với ta hả ? "

Giản Tâm Ly nghe thế , làm bộ giả điên mà nói : " Muội- Muội cũng chỉ là mới có được Hồi Ảnh Châu này , nên chưa xem xong thì đã báo ngay cho sư tỷ biết rồi !! "

[ Hồi Ảnh Châu : Pháp khí ghi nhớ cảnh tượng và bảo tồn cảnh vật đã xảy ra ]

' Đây là viên Thận Tưởng Châu mà ta mua ở chợ đen , giống hệt với Hồi Ảnh Châu . Cảnh tượng trong đó là do ta bịa ra , không ngờ ngươi lại cắn câu . '

" Sư tỷ , chúng ta lẽ nào bỏ qua cho họ rời đi tông môn như vậy sao ? Sư tỷ nỡ để cái tình cảm cấm kị này xảy ra trên hai người họ sao ? "

" Ta không tin ...TA KHÔNG TIN ..."


Nộ Diễm Tình bị lời nói khích tướng của Giản Tâm Ly mà quất roi phá đổ cả một mái che .

" Ta phải đích thân đi hỏi sư huynh !"

Rồi cưỡi mây đi mất hút , bỏ lại Giản Tâm Ly một mặt đắc ý .

--------------------------
Tử Hạ bên này đang cùng Tiểu Vãn trò chuyện về cách chế dược thì đột nhiên mũi cảm thấy ngứa , nhịn không được mà ' Hắt xì ' một cái liền nhận được vẻ mặt lo lắng của Tiểu Vãn . Rồi trách móc vì Tử Hạ không giữ thân mình khỏe mạnh .

Tử Hạ nghe xong , mặt tỏ vẻ ' Ta thật sự rất oan ức a ... '

------------------------------
Hết chương 30

Chúc mọi người có một ngày mai tốt lành ~~~

Beta 17/1/2019
Dia_Death


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận