Đồng Nhân Phong Khởi Thương Lam

Kì Lân Sơn Xích Diệm Động

' Tang Tang Tang ..... '

' Hộc Hộc '

" Là Ngân Tinh Thạch , may mắn quá !!! "

Câu nói đó của một nam tử đột ngột vang lên giữa tiếng ' tang tang ' đầy nhứt óc của cây cuốc khi tác dụng lực lên tảng đá,  làm cho nhiều người khác ở đó ở đó nghe thấy, bỗng chốc lòng ghen tị xấu xa nổi lên - bản chất của con người.

Tiểu Vãn sau khi vào được Xích Diệm Động liền vui vẻ vác cuốc đi vào trong,  nhịp nhịp nhảy hai chân sáo , tung tăng đi , mang một bầu không khí khác hẳn .

Nam tử thấy Tiểu Vãn đi vào,  lại còn mang vẻ mặt vui vẻ,  nhịn không được liền kêu lại.

" Này tiểu cô nương kia..."

Tiểu Vãn nghe có người kêu,  thì dừng bước,  tả nhìn hữu nhìn liền thấy một nam nhân nhìn về phía mình. Sau khi thật sự xác định,  cô liền nghi ngờ  chỉ tay vào mình hỏi lại :" Tôi ư ? "


" Đúng vậy , cô đến đây làm gì ? Chỗ này không phải dành cho con gái đâu ! " Nam tử kia liền gật đầu .

Tiểu Vãn thấy vậy liền hớn hở , mỉm cười giơ cuốc lên đưa cho hắn xem : ' Thì ra là đệ tử của Cấm Uyên Cát. ' Lòng thầm nghĩ hắn hẳn là người tốt.

" Ta đến thực hiện nhiệm vụ đào mỏ. "

" Bộ cô đắc tội với ai sao ?! "

Tiểu Vãn thấy nam nhân kia sau khi nghe cô nói thế liền thốt ra đầy kinh ngạc,  ánh mắt hắn tựa như muốn nói ' Cô chết chắc rồi! ' . Giật mình cô hỏi lại : " Sao lại nói thế vậy ? "

Nam tử thấy Tiểu Vãn thắc mắc,  nghĩ cô là người mới,  còn trẻ người non dạ không may đắc tội với ai mới bị đày đến, thở dài tiếc hận nhưng cũng không quên tốt bụng giải thích : " Cô không biết sao? Đừng nói là tạp vụ , cả ngoại môn , chỉ có những kẻ phạm lỗi lớn mới bị đày đến nơi quỷ quái này . Còn không thì do cô đắc tội với ai nhưng một khi đã bước vào động này thì khó mà trở ra lắm. Xem ra tiểu cô nương như cô gặp hoạ lớn rồi." Dừng một chút nhìn sắc mặt Tiểu Vãn, hắn nói tiếp : " Lối đi bên trong rất nguy hiểm , rất dễ bị lạc . Không biết vì sao thường nghe âm thanh kì lạ và chấn động bên trong . " Nghe nói là tiếng của những người bị phạt trước đây ...chết oan ! Tội nghiệp cho thân tôi .Không lẽ đến lượt tôi sao ?! Phải đào nguyên liêu ở đây ...Hic hic ..." Nam tử nói xong liền bày ra vẻ mặt thương tâm .

Tiểu Vãn thấy hắn thương tâm liền nở nụ cười an ủi : " Đào xong là được về thôi mà. Đâu cần phải làm quá thế !"

Sau câu nói , Tiểu Vãn liền nhận được ánh nhìn từ đám người xung quanh, ánh mắt của họ hiện rõ sự khinh Bỉ kèm theo sự thương hại .

'Ph-Phản ứng vậy là sao ?!'

Nam tử thở dài  lắc đầu pó tay , giơ tay chỉ về hướng của một nam tử khác đang mải mê đào : " Thấy người huynh đệ đó không ? Đến đây cả tháng rồi đó , ngoại trừ ăn rồi ngủ thì còn lại là đào , ngày nào cũng đào. Biết huynh ấy đào được bao nhiêu không  ? "

Tiểu Vãn liền một mặt khó hiểu , mỉm cười đoán : " 100 miếng ? Cũng được đó chứ ! "

" CHỈ CẦN 1 MIẾNG NGƯƠI LÀ NGƯỜI MAY MẮN NHẤT ĐÓ ! Ở ĐÓ LÀ 100 !"

Đáp lại Tiểu Vãn là tiếng hét của vị nam tử không biết tên ấy làm cô giật cả mình : " Trời ! Không phải vậy chứ ?! "

Sau đó Tiểu Vãn liền nhìn thấy nam tử hạnh phúc trước sự ghen tị của những người xung quanh,  hắn nói: " Ta đến chỉ có 2 tuần mà chỉ đào được có mấy miếng Ngân Tinh Thạch . Cả cái bóng của Kim Tinh Thạch cũng không thấy , nhưng như vậy đã là mấy mắn lắm rồi . "

Tiểu Vãn nghe xong liền biết được âm mưu của con ả Giản Tâm Ly kia : ' Bà thím đó quả nhiên chả tốt bụng gì , cố ý làm khó mình , nên mới giao nhiệm vụ chết tiệt này cho mình . Được lắm!  Cứ đợi đó đi!!  Nhưng bên ngoài nhiều người đào thế này , chắc không có Kim Tinh Thạch rồi , chỉ còn cách đi sâu vào bên trong thôi. '


Suy nghĩ kĩ càng xong , Tiểu Vãn liền xoay lưng đi vào trong . Nam tử thấy Tiểu Vãn quyết định đi vào trong thì ngạc nhiên , tốt bụng vội ngăn cản: " Này ! Đừng đi vào trong ! Đi lạc là xong đời đó ! "

" Yên tâm ! Ta nhất định sẽ quay trở về ! "  Nở một nụ cười an ủi bọn họ , Tiểu Vãn liền xoay người đi  sâu vào trong.

  " Haizzz ...cô bé dễ thương thế này... Tiếc quá ! "

--------------------------------
Tế Ti Nguyện Vũ Động

Tử Hạ sau khi tạm biệt Tiểu Vãn thì liền chuẩn bị hành lí lên đường đi đến Tế Ti Nguyệt Vũ Động . Trải qua gần 2 ngày trắc trở , cậu mới đến được , trên đường đi không gặp một bóng người hay một thú vật nào .

Và trước mặt cậu bây giờ , là một cái hang động tối tăm nằm trên vách đá lỡm chỡm , xung quanh còn bị một loại xích sắt gắn đầy lá bùa màu đỏ có kí tự khó hiểu .

Cậu thấy thế , liền triệu hồi ra Tuyết Lang giúp cậu bay lên . Tuy nhiên cái xích này quá yếu đối với cậu , chính xác là Tuyết Lang , nó chỉ cần đạp một cái liền bị phá hủy như hồi nó đạp con Boss cuối ở cái trận nhiệm vụ trong ' Thương Lam Chi Đỉnh ' vậy .

Hang động có phần tối tăm , dày đặc gai nhọn không có quy luật , khó đi vô cùng . Đi được một lúc thì Tử Hạ nghe thấy một mùi hương hấp dẫn nhưng không kém phần choáng váng , hoảng hồn Tử Hạ liền lập tức lấy ra một viên đan dược ' Tâm Liên Đan ' để ổn định tinh thần . Sau khi nhận thấy cái hang động này có thể phóng ra khí độc,  chất độc hay một thứ gì đó nguy hiểm đến tính mạng thì cậu liền căng dây thần kinh,  khẩn trương đề phòng.

Rồi cùng với Tuyết Lang đi sâu vào trong hang . Nháy mắt không lâu , cậu liền nhìn thấy phần cuối cùng của hang động . Phía trong này không tối như con đường bên ngoài , tuy nhiên nó lại rất rộng và to , trên đỉnh đầu còn có một cái lỗ thông tròn bị dây leo bám kín , chỉ còn những tia sáng lẻ loi xuyên qua .

Xung quanh gần sát mép động có một loài hoa mọc thành từng cây , thân cây có màu đỏ sậm như máu , không có lá chỉ có gai , cánh hoa có màu đen tuyền , nhị hoa màu tím tỏ ra sự mê hoặc cùng choáng váng đến tột cùng, làm cả đáy hang động bao trùm không khí màu tím đen chứa đầy độc nhưng nó đã vô hiệu đối với Tử Hạ cùng Tuyết Lang .


Ngay sau khi chùm tia sáng chiếu xuống , cả hai liền bắt gặp một thân ảnh rất to lớn , nhưng lại đen tuyền một mảnh , bị tia sáng chiếu xuống, lớp lông có màu đỏ ánh lên tia qủy dị và đang bị không ít xích sắt giam cầm lại .

Dưới nền mặt đất , cậu còn thấy một màu đỏ sậm khô , chắc là máu của con vật đó khi giãy giụa khỏi xích sắt liền bị thương .

Như cảm nhận tầm mắt chăm chú của Tử Hạ , con vật đó liền khẽ cự quạy , mí mắt mở lộ ra song đồng tử đỏ thẫm tăm tối. Với chất giọng khàn khàn nó mở miệng , ánh mắt tràn đầy chán ghét cùng phòng bị , toát ra sự kiêu ngạo từ tận xương tủy : " Nhân loại các người , đến đây làm gì ? "

---------------------------------
Hết chương 22

Rồi như lời nói , chap này dành tặng MoonBloodZi nha , tuần này bận hết chỗ nói nên tha thứ cho ta nhé .....

Chúc mọi người có một ngày mai tốt lành nga ~~

Beta 22/1/2019
Dia_Death


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận