[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

“Nàng chuẩn bị khi nào thì trở về?” Thanh âm thanh lãnh dễ nghe của Izumin vang lên ở phía sau ta.

Từ ngày hôm qua nhận được tin tức Ai Cập gặp chuyện không may, tâm tình
của ta luôn bị vây trong bất ổn. Ngẩng đầu hướng hắn mỉm cười, “Chỉ hai
ngày này, ta muốn nhanh chóng.”

Izumin yên lặng nhìn ta, trong ánh mắt có khẳng định: “Ta cùng nàng trở về.”

Ta mở to hai mắt, có chút kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Sẽ không liên lụy tới chuyện quốc nội Hitaito chứ?”

“Đi sứ Ai Cập, đối mặt với hoàng đế Menfuisu đưa ra lời cầu thân, thế này
có tính đại sự không?” Ánh mắt nâu của Izumin cười đến cong cong, mang
theo một tia tà khí. Ta nhịn không được cười lớn hơn nữa, phụng lệnh
quốc vương truy lão bà, hắn thật đúng là biết gộp việc tư xen lẫn việc
công.

Mấy ngày qua, vương hậu vẫn lạnh nhạt với ta. Kỳ thực ta
cũng không để ý nhiều. Tôn trọng ngươi, là vì ngươi là mẫu thân Izumin,
ngươi đã cho hắn ra đời, ta sẽ không so đo nhiều với ngươi. Người ta
nói, đá cẩu cũng phải nhìn chủ nhân. Ta đã làm khó Mura, tin tưởng ngươi hẳn là hiểu ý tứ của ta. Khách khí với ngươi, không có nghĩa là ta sợ
hãi ngươi. Sau khi cảnh cáo nhẹ nhàng bâng quơ ném cho vương hậu, ta vẫn như cũ khách khí có lễ đối nàng. Vương hậu tuy rằng không còn cứng rắn
đẩy Mira đến chỗ Izumin trước mặt ta nữa, dù đáy mắt vẫn lạnh nhạt.
Vương hậu, kỳ thực ta cũng không phải thật thích ngươi. Chỉ cần ngươi
không xúc phạm ta quá đáng, thì sẽ chẳng có chuyện gì hết.

Về
phần Mitamun tiểu nha đầu phiến tử kia, bị ta một ít chuyện nhỏ làm cho
miệng cười không ngừng. Nữ hài đơn thuần này đối ta cũng tốt rất nhiều,
xem như một cái bắt đầu tốt đi. Kỳ thực ta cũng biết, Izumin sủng ái
nàng cũng có rất lớn tác dụng. Hắn quả thật là anh trai tốt. Trái lại
với em trai nhà ta, ta thở dài. Người với người khác biệt thật lớn a. Ta không có khả năng yêu cầu mọi người đều thích ta. Hơn nữa, tập quán
cuối cùng của ta là điệu thấp. Chỉ cần có thể ở phạm vi ta có thể dễ
dàng không để ý, ta cũng sẽ không khơi mào tranh chấp. Nhưng nếu thật sự chọc giận ta, ta cũng sẽ không thể để ý hậu quả. Sợ phiền phức sẽ
không gây chuyện, gây chuyện sẽ không sợ hậu quả. Hitaito ta còn không
quen, trừ bỏ có Izumin làm chỗ dựa ra, ta cũng không có thế lực gì hết.
Trước tiên điệu thấp chút, sẽ ít chỗ hỏng hơn.


Về nhà đi! Ai Cập, nơi đó sông Nile gió mát phơ phất đang chờ ta đâu! Ta không có thời
gian lại nghỉ ngơi, còn có một trận đánh ác liệt đang chờ ta đánh. Nhìn
đáy mắt Izumin đau lòng, ta cho hắn một nụ cười xán lạn. Ở Babylon,
ngươi đã cho ta hưởng thụ sự khoái hạt tình yêu mà một nữ hài bình
thường đáng được hưởng thụ, đoạn thời gian đó chính là bảo bối mà ta rất trân quý. Vì tương lai của chúng ta, ta nguyện ý cùng ngươi kề vai
chiến đấu.

Sau khi quốc vương Hitaito chính thức tiễn bước, hắn
quả nhiên phân phó Izumin đưa ta quay về Ai Cập, cũng mượn cơ hội thỉnh
cầu Ai Cập đưa ra lời cầu thân. Sắc mặt của vương hậu không khó coi cho
lắm, chỉ là miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười. Ta khách khí có lễ cười cười với nàng, không sao, chiến tranh giữa mẹ chồng con dâu vĩnh viễn là phiền
toái. Chờ ta chính thức gả lại đây, chúng ta lại chậm rãi so chiêu đi.

Tất cả mọi người đều lo lắng Hacan, tốc độ lên đường về nhà cực nhanh. Dọc
theo đường đi, ta không còn tâm tư liếc mắt đưa tình với Izumin. Nhìn
cảnh sắc càng ngày càng quen thuộc, lòng ta càng trầm trọng.

Khi đến nơi, người dẫn đầu nghênh đón ta đó là thân ái em trai, Menfuisu.

Trong lòng xoay quanh các loại ý nghĩ phức tạp, ta xa laj cười với hắn.

Menfuisu có vẻ tiều tụy nhiều. Mấy ngày qua, lão bà chạy mất, lãnh binh đi đánh
trận trong nước, quốc nội lại loạn thành một đoàn. Phỏng chừng hắn cũng
thật lâu không có ngủ ngon đi. Hắn miễn cưỡng tươi cười, giống hồi còn
nhỏ vậy, trên khuôn mặt anh tuấn trừ bỏ thiệt tình vui sướng nhìn không
ra một cảm xúc nào khác.”Tỷ tỷ, nàng rốt cục đã trở lại.” Cực kỳ tự
nhiên, trước mặt mọi người, kéo ta vào trong lòng.

Cảm thụ được
độ ấm quen thuộc trong lòng hắn, hốc mắt ta đã ươn ướt. Nam nhân này
phảng phất chuyện gì cũng không vướng bận, thật sự chính là Menfuisu mà
ta từ nhỏ đã đau, sủng, không muốn hắn khó chịu, thậm chí luyến tiếc
hắn chịu khổ từ người yêu Carol sao. Ta không đẩy ra hắn, Menfuisu, ta
muốn cho ngươi một cơ hội. Nhẹ nhàng mà nâng tay kéo hắn ra, nhỏ giọng
nhắc nhở: “Menfuisu, Izumin Hitaito cũng tới.”

Thấy Asisu không

bài xích, trong mắt Menfuisu rõ ràng hiện lên một tia kinh hỉ. Hắn nới
ta ra, thuận thế kéo ta đến bên người hắn, khách khí có lễ nhìn Izumin:
“Hoàng tử Izumin, sau lần trước từ biệt, chúng ta đã rất lâu không gặp
.”

Izumin vân đạm phong khinh đứng, ống tay áo bay nhẹ, tóc bạc
mềm nhẹ bay ở sau lưng. Bề ngoài, hắn phảng phất không để ý ta cùng với
Menfuisu thân thiết, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm tay phải
Menfuisu kéo ta. Ta lúc này mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, tâm tình
kích động hạ, ta thế nhưng không phát hiện Menfuisu luôn nắm lấy ta.
Cười khổ rút tay ra, thói quen a, quả nhiên đáng sợ.

Bên miệng
Izumin lúc này mới ra mỉm cười: “Hoàng đế Menfuisu, lần này có thể lấy
thân phận đại sứ nước đồng minh đến Ai Cập, ta cũng cảm thấy rất vinh
hạnh.”

Trên mặt hai người đều lộ vẻ tươi cười, mà ta phảng phất
cảm giác được trong ánh mắt bọn họ phát ra tiếng sấm. Hai nam nhân này,
theo nguyên tác đến bây giờ, luôn luôn không hòa hảo. Hai người gặp mặt, không rút kiếm mà chống đỡ, đã là chuyện khó thấy. Có thể nho nhã lễ độ đứng chung một chỗ, chắc chắn họ không thể nào thích thú gì.

Menfuisu tươi cười: “Nếu đã là nước đồng minh, vậy thì hoàng tử Izumin cũng
không nên quá khách khí, hãy đem Ai Cập trở thành nhà của mình.”

Ta cúi đầu cúi mắt, các ngươi cứ ghê tởm nhau đi. Để ta quen trong chốc
lát. Lão huynh Bát Giới nói, có một số việc hộc phun sẽ quen. Cùng
Menfuisu đi vào Ai Cập, nhân dân luôn từ xa hoan hô tên của ta. Ném rất
nhiều hoa sen về phía ta. Ta vui vẻ đón lấy chúng, tao nhã ôm vào trong
ngực.

“Nữ hoàng Asisu, ngài đã trở lại!”

“Nữ hoàng Asisu xinh đẹp, ngài là nữ thần của Ai Cập chúng ta!”

Menfuisu và ta đồng thời nhấc tay, chào mọi người. Ngửi hơi nước sông Nile, ý

cười càng ngày càng đậm. Đúng vậy! Ta đã trở về. Thấy ta lộ ra tươi cười vui vẻ, Menfuisu luôn ôn nhu nhìn ta, ta làm bộ như không thấy. Khóe
mắt nhìn thấy trong mắt Izumin một tia ấm áp biến mất, trên mặt như
trước lộ vẻ khách sáo tươi cười. Ta ai thán, thôi xong rồi, người nào đó đang ăn ghen lớn.

“Hoàng tử Izumin, mong ngài hưởng thụ được sự
nhiệt tình ở Ai Cập.” Một thanh âm ôn nhu truyền đến, ta ánh mắt đảo
qua, phát hiện Kafura vô liêm sỉ đứng ở một bên.

Ta hừ lạnh một
tiếng, khi nào thì đến phiên ngươi lấy thân phận chủ nhân nói chuyện ở
đây. Quay đầu nhìn Izumin, hắn vẫn luôn nhàn nhạt đứng tại chỗ, ta tràn
ra đẹp nhất tươi cười: “Hoàng tử, ngài xem, khách nhân của Ai Cập công
chúa Kafura đều đã cảm nhận được sự nhiệt tình của nơi này. Tin tưởng,
ngài cũng có thể khoái hạt khi ở nơi này.” Ánh mắt mới rời đi hắn, tươi cười lập tức biến mất. Lạnh lùng quét béo nữ nhân Kafura, ý bảo
Menfuisu ta muốn hồi cung rửa mặt chải đầu trang điểm. Theo lệ thường,
yến hội đêm nay sẽ được tổ chức

Kafura bị ta mắt đao khí thế thất linh bát lạc, nàng đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi đứng tại chỗ. Cố tình Menfuisu cũng không giúp nàng giải thích, chỉ tiếp đón Izumin,
giúp hắn an bày chỗ ở. Thật vất vả, Menfuisu mới nhìn về phía Kafura
“vách tường hoa” bị mặt trời chói chang phơi đen, làm bộ ngạc nhiên
hỏi: “Công chúa Kafura, cảm tạ ngươi giúp ta tiến đến nghênh đón khách
quý. Không biết ngài vì sao không quay về nghỉ ngơi? Tiệc tối sắp bắt
đầu rồi.”

Nhìn khuôn mặt Menfuisu anh tuấn lộ vẻ ý cười mê hoặc,
oán khí của Kafura tựa hồ tiêu tán. Nàng lắc lắc mông to, đi lên phía
trước kéo tay Menfuisu làm nũng nói: “Đây là lần đầu tiên Kafura gặp nữ
hoàng Asisu. Quả nhiên nữ hoàng Ai Cập đoan trang hào phóng hơn nhiều so với ta công chúa tiểu quốc, ngay cả khí thế cũng mười phần a!” Trong
lời nói, ẩn ẩn có ý tứ chế nhạo.

Trong lòng Menfuisu hiện lên sự
chán ghét. Tỷ tỷ của ta, đương nhiên không thể mang ra so sánh với loại
cô nương nông thôn như ngươi. Hắn làm bộ như không có nghe hiểu: “Ta
thay vương tỷ cảm tạ công chúa ca ngợi.” Hắn gọi tới Minưê, chuẩn bị rời đi, bỏ mặc Kafura tại chỗ.

Lần này, Kafura hoàn toàn phát điên. Nàng cầm chặt tay bà vú, trên mặt biểu tình dữ tợn đáng sợ.”Bà vú,
Asisu dám không nhìn mặt ta. Ta nhất định sẽ không bỏ qua nàng! Không
phải chỉ là một nữ hoàng Ai Cập sao? Nghe nói sau khi bị Menfuisu từ
hôn, còn muốn nạp nàng làm nhị vương phi. Hừ! Nữ nhân này tuy bộ dạng có vài tư sắc, sao có thể quyến rũ hơn ta. Ta nhất định sẽ không để nàng
đạt được!”

Bà vú cả kinh che miệng Kafura. Lão thiên gia, mấy câu đó nói ở trong tẩm cung thì thôi. Còn lúc này, nàng nhìn chung quanh,
trừ bỏ thần dân Ai Cập thưa thớt qua lại, cũng không người nào. Bà vú

nhụt chí buông lỏng tay ra. Quên đi, dù sao cũng không có người để ý các nàng.

(Tojikachan: A!!! TA ghét bà béo Kafura kia!!! Không thể chịu nổi mà!!!)

——— ———————— Phân cách tuyến “Ghen” ——— ——————

Trở lại tẩm cung quen thuộc, ngửi thấy hương hoa sen quen thuộc. Ta vô cùng không muốn. Nếu Izumin cầu thân thành công, lần sau ta muônd trở về một chuyến chắc sẽ không dễ dàng. Ở đây hơn mười năm, ta đã sớm đem nơi này trở thành nhà của ta.

Saturan tiều tụy đã cùng Ari đứng ở một
bên chờ ta. Nàng khóc thũng ánh mắt, tràn ngập kỳ nhìn ta. Ta nhẹ
nhàng ôm ấp nàng: “Đừng khóc, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu
Hacan.”

Saturan mở ra môi khô khốc, tươi cười thảm đạm nhìn ta.”Nữ hoàng, hoan nghênh ngài về nước.”

Rốt cuộc nhịn không được chua xót trong lòng, mắt ta dâng lên nước mắt. Hô
hấp sâu một ngụm, ta nỗ lực bình tĩnh trở lại.”Saturan, Ari, trước giúp ta rửa mặt chải đầu đi.” Không thể khóc, Asisu, khóc không thể giải
quyết vấn đề. Mọi người còn đang dựa vào ta, ta không thể yếu ớt như
vậy

Thừa dịp thời gian rửa mặt, ta nắm chặt thời gian hiểu biết
rõ ràng tình huống Ai Cập trước mắt. Imhotep bị ngừng lương giữ chức,
con hắn bán quan vĩnh viễn không được tuyển dụng, mấy chuyện đó tạm
thời không đề cập tới. Hacan vì làm Mutra bị thwong, bị nhốt trong đại
lao. Mấy ngày qua, nàng thường xuyên chịu thẩm tấn, may mắn thân thể
không chịu khổ gì. Hacan một mực chắc chắn, nói bản thân luôn rất ái mộ
cô gái sông Nile, nhìn thấy Mutra dám bán quan, mới nhất thời nhịn không được xuống tay thiến hắn. Hơn nữa, nàng ở trong phủ cũng nghe nói Mutra đê tiện chiếm rất nhiều cô nương thanh bạch, cho nên nàng mới có thể
nhịn không được động thủ.

Nói thực ra, lý do này rất gượng ép.
Tại thời đại không có gì bằng quyền lực này, Menfuisu nếu tin, Hacan
cũng sẽ không sao, nếu không, Hacan sẽ rất nguy hiểm. Nếu ta ra mặt cố
gắng bảo vệ nàng, cũng có thể giữ được mạng của nàng. Nhưng đó là hạ
sách, làm như vậy, những chuyện ta che dấu trước đây sẽ uổng phí toàn
bộ. Nhưng thật sự không còn biện pháp nào, ta khẽ cắn môi, chỉ có thể
làm như vậy. Kém nhất, toàn bộ thực lực đều bại lộ, khiến Menfuisu và
Imhotep cảnh giác, thậm chí bị bọn họ hợp lực đối phó. Khóe miệng ta xả
ra một tia cười nhàn nhạt, dù sao ta chỉ là cái nữ hoàng nhàn tản.
Trước kia khi trên tay không có quyền lực, ta sống rất khá. Về sau, ta
cũng có thể sống rất khá. Nói ta ngu xuẩn cũng tốt, nói ta không hiểu
thượng vị giả nhẫn kính cũng tốt, ta cho tới bây giờ vốn không phải nữ
hoàng trời sinh. Ta học không xong chuyện hy sinh tính mạng của đồng bạn mình, đổi lấy lợi ích của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận