[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Thủ hạ của Kelly
ẩn núp đã lâu. Đây là vương bài cuối cùng của Kelly. Giết người diệt
khẩu, phương pháp tiện nhất là gì? Đương nhiên là hạ độc. Kelly mắt mạo
hung quanh, Kaputa ngồi ở vị trí đại thần quan cũng đủ lâu rồi, giờ thì
để cho người khác hưởng thụ đi

Tùy tiện tìm cái lý do, Kelly tổ chức yến tiệc. Người được mời không nhiều lắm, đều là tâm phúc của Kaputa

Nhìn thủ hạ mang đồ ăn có tẩm thuốc độc đặt trước mặt Kaputa, Kelly cũng vui vẻ cầm lấy mà ăn. Ân, nếu không ăn thì sẽ bị nghi ngờ, chỉ cần lát nữa
quay đầu lén đưa thuốc giải vào miệng nuốt là ổn.

Đang vui vẻ
thưởng thức ca múa, bỗng nhiên từng người gục xuống. Kelly giả vờ thống
khổ ôm bụng ngã xuống, mắt thấy Kaputa cũng đang đau đớn không kém, hắn
nhịn không được trong lòng đắc ý. Richard mạc danh kỳ diệu phát hiện,
trừ hắn ra thì toàn bộ mọi người đều gục hết ra đất. Hắn bị dọa hoảng
thần, xông lên vội đỡ lấy Kaputa “Đại thần quan, sao lại thế này? Các
ngươi sao vậy?”

Ánh mắt vẩn đục của Kaputa đột nhiên bén nhọn
đứng lên. Hắn đẩy mạnh Richard ra, oán hận nhìn hắn chằm chằm. Richard
tay chân luống cuống “Đại thần quan, không… không phải ta”

Kelly thống khổ rên nhẹ “Richard, ngươi lại dám đối chúng ta như vậy”

Richard gấp đến độ muốn khóc, bên cạnh mấy kẻ bị hạ độc đều cố vươn tới nắm
chặt lấy vạt áo hắn, vẻ mặt thống hận. Hắn hoảng loạn một cước đá văng
mấy người kia, nghiêng ngả cuống cuồng hướng cửa chạy tới. Nhìn thấy
Richard chạy thoát, Kelly đi tới bên người Kaputa “Đại thần quan, ngươi
có sao không?”

“Người đâu? Cứu a!” Chung quanh người ào ào la
hét, thanh âm suy yếu cố gắng kêu những người bên ngoài tới, nhưng không hề có một ai chạy vào.


Kaputa quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Kelly, nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng “Ngươi cũng liên quan?”

Sự đắc ý trong mắt Kelly rốt cuộc giấu không được. Hắn từ từ đứng thẳng
mình “Đại thần quan, ngươi mới là người nên xin lỗi ta” Ác nhân hại
người cần gì tìm lý do. Không phải, nói thế nào mới có thể để bản thân
thoải mái?

“Tại sao?” Kaputa mặt đã vặn vẹo, nếu không phải không thể động đậy, hắn đã sớm cho tên tiểu tử kia mấy cước

“Tại sao? Ha ha, ngươi còn hỏi tại sao? Lúc trước là ngươi lệnh cho chúng ta thả sư sử ra. Hiện giờ, chúng ta không còn giá trị lợi dụng nên ngươi
muốn chúng ta vĩnh viễn biến mất chứ gì?” Kelly gần như điên cuồng mà
cười lớn.

Kaputa giật mình, trực giác mách bảo không ổn “Ngươi đang nói cái gì?”

Kelly mắt đỏ vằn, hắn xông lên bắt trụ Kaputa chất vấn “Ngươi còn giả ngu? Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao June chết?”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Kaputa tuy đầu óc mãn não ruột già nhưng vẫn có phần thông minh. Hắn cảm giác có gì đó không ổn, muốn rời khỏi phòng này để
tránh đi

Bỗng cửa mở ra, Menfuisu, Asisu, Imhotep, Minue bước
vào. Đứng đằng sau còn cso Richard bị binh lính trói lại. Kaputa vươn
tay, run rẩy cầu cứu “Hoàng đế Menfuisu… cầu người… cứu ta, cứu ta với…”

Menfuisu mắt như muốn phun lửa, xông lên một cước đá hắn thành hồ lô lăn. “Hạ
lưu, dám giết hại ta và Carol” Hắn rút ra thanh kiếm chạm ngọc đâm thẳng xuống.

Đừng nhìn cái thân hình “mũm mĩm” của hắn mà đánh giá,
thật ra tốc độ của hắn không chậm. Hắn lăn tránh được mũi kiếm, chỉ bị
thương cánh tay.


Ta lắc lắc cây quạt, đầu bóng lưỡng đáng chết,
giữ lại về sau cũng chỉ gây hại cho dân. Vậy có nên mượn cơ hội này để
Menfuisu giết hắn không? Ta liếc mắt một cái về phía lão dâu sơn dương,
thấy hắn có chút xấu hổ, sau chuyện này ngươi nên tin tưởng vào ta thôi. Kaputa còn có một bức tượng bán thân Carol, nhất định ta sẽ lấy ra cho
hắn xem

Nhìn Kaputa đang đau khổ cầu xin tha thứ, ta có chút giật mình. Không nghĩ tới đầu bóng lưỡng này miệng hoàn đĩnh nghiêm, thế
nhưng luôn luôn không nhận chiêu. Bất quá, nhân chứng đã có, còn vật
chứng thì không khó để tìm thấy. Mưu hại hoàng đế Faraong, hừ, lần này
ngươi thóat làm sao được. Kỳ thực, để cho ta hận chính là, tên đầu bóng
lưỡng này lại dám gán tội lên người ta. Không lẽ hắn sợ địa vị của ta ở
Ai Cập còn chưa đủ xấu hổ? Qủa nhiên, khi ta muốn làm thiện thì người
lại không muốn. Nhân cơ hội này để những người khác biết rõ thực lực của ta cũng tốt.

Kaputa đã chết. Mối lo âu đã tích tụ trong ta rốt
cuộc cũng có thể buông. Trong nguyên tác, tên đầu bóng lưỡng thủy chung
bám lấy câu chuyện giờ đã thật sự không còn. Mà ta cũng không có bị
trừng phạt gì. Này có phải hay không đại biểu, vận mệnh của ta đã có
chút thay đổi?

Ha ha, Ruka đã nhận chỉ thị của Izumin đến Ai Cập
tìm Carol. Ta nghĩ, không bao lâu nữa, Carol sẽ trở về. Ta phái đội đặc
chủng theo dõi hắn, phát hiện hắn mang người đến sa mạc Arab. Izumin,
chúng ta rất nhanh sẽ gặp mặt

Nữ thần sông Nile a, thỉnh cầu
ngươi thương xót chút cho ta này nữ tử thế kỷ 21 đi. Ở thời đại này, ta
không dám yêu, không dám trả giá, sợ hãi kết cục sẽ không thay đổi chút
gì. Ngươi đã yêu thương Carol như vậy, có thể chia sẻ chút ít sang cho
ta không? Ta sẽ báo đáp ngươi, ta sẽ giáo cho ngươi cách chơi mạt chược – trò chơi muôn thuở của người Trung Quốc, để ngươi ở thần giới bớt nhàm
chán a (==)


Đại khái thời gian trong truyện với thời gian ở thế
kỷ 21 có chút bất đồng, phải mất những hai tháng mới nhận được tin tức
Carol trở về. Ta lúc này từng bước từng bước theo dõi Ruka, lén thấy
được Carol. Tuy cánh tay vẫn còn cuốn băng nhưng vẻ mặt của Carol rất
thoải mái, chắc không còn vấn đề gì. Nhưng là thương thế nặng như vậy,
ít nhất cũng phải mất một năm tĩnh dưỡng mới bình phục hoàn toàn. Vậy mà mới hai tháng, Carol đã cử động được hoàn toàn tự nhiên. Này này, không lẽ truyện tranh bị BUG? (lỗi)

Ruka quả nhiên rất trung thành và
tận tâm. Sau khi tìm thấy Carol, việc đầu tiên là cố ý chỉ sai phương
hướng, đem tiểu cô nương mù đường kia dẫn tới sa mạc Arab. Izumin vì
cùng Asiria liên minh nên cũng đang ở sa mạc Arab, cùng Angon bí mật
thương nghị. Đáng tiếc Unasu xuất hiện, khiến bao tính toán của Ruka
hoàn toàn hỏng bét. Có đôi khi không thể không nói, ta rất thích Carol
tạo ra tình huống nan giải a. Ta phái đội đặc chủng giả trang làm phường ăn cướp, tạo cơ hội cho Ruka “lạc đường”. Trong nguyên tác vốn là người của Asisu muốn chặn giết Carol, lúc này mà không can dự một phen, Carol thật sự về thành Tebe, thì ta làm sao được gặp thần tượng a

Ruka đứa nhỏ này thật cơ trí. Thấy tình thế không ổn, cố ý ôm Carol, Unasu
chỉ có thể đứng phía sau đối phó với cướp. Thuận theo tình thế liền
thóat được giám thị của Unasu. Một trận cát bay cuồn cuộn, ta tránh ở
một bên nhìn Ruka cưỡi lạc đà chạy vội, ta có chút nghẹn họng nhìn trân
trối. Có thể đem cưỡi lạc đà cùng cát phổ một loại, thật không dễ dàng.

Tìm một cơ hội đem Unasu xoay vần, thuận tiện ẩn mình vào đám người đi. Ta
mang theo ít người lén theo sau Ruka. Hắn chạy vội, xác định thóat khỏi
Unasu, tìm kiếm phương hướng tới sa mạc Arab, lúc ấy đã là ban đêm.
Không có quang ô nhiễm gì, nhìn sa mạc ban đêm thật đẹp a. Bầu trời đầy
sao, ánh trăng phảng phất đã kéo ngắn khoảng cách với địa cầu. Vươn tay
là có thể nhìn rõ những đường chỉ tay

Đột nhiên có chút hoài niệm cảnh sinh hoạt hiện đại. Ban đêm chính là một loại cuộc sống điên cuồng bắt đầu. Tiếng người ồn ào, đèn đuốc sáng trưng. Đủ loại cuộc sống về
đêm dưới ánh đèn bắt đầu. Không có ánh sáng ngời của ban ngày, hôn ám
ngọn đèn mọi người tha hồ mang theo đủ loại mặt nạ mà tiêu xài thời gian của mình. Say rược đăng mê, nghê hồng lóe ra. Những ngày như vậy đã quá xa. Hoàng quyền, âm mưu, những thứ mà ta chỉ có thể thấy trong TV giờ
lại phát sinh trên người ta.

Đột nhiên nhớ tới trước kia luôn
thích nằm lì ở nhà. Kỳ thực, làm trạch nữ không hẳn không tốt. Chỉ cần
có Internet thì vô luận ở nơi nào cũng có thể để linh hồn tự do bay
lượn. Tin tức hiện đại tuy phần lớn đều là lừa gạt nhưng tâm cũng là tự

do. Còn ở thời đại xa lạ này… ta ngoài cười nhưng trong lại tức giận
mắng, cảm xúc tự do chỉ có thể dấu kín, ở ngoài mặt chỉ có thể đeo lên
cái mặt nạ vô cảm. Muốn tìm đến một nơi có thể an tâm dựa vào nhưng lại
không dám tìm. Ta vĩnh viễn không biết, nơi nào mới thực sự là nhà của
ta

Hai cái lãnh đạo hai nước vừa mới định xong hảo minh ước, liền ở trong trại uống rượu. Hoàng đế Angon nửa nằm nửa ngồi để khéo léo che dấu mệt mỏi, đàm phán với vị hoàng tủ khôn khéo, quá mệt mỏi. Bọn họ ở
nơi nham sơn sơn âm, nơi này đều là ốc đảo. Nhìn Ruka, ta ý bảo Cindy
đánh ngất hắn. Dù sao không đánh ngất hắn thì hắn cũng sẽ giả bộ bất
tỉnh.

Ruka đột nhiên ngã xuống, khiến Carol sợ hãi. Nàng ghé vào
người Ruka lạnh run, khóc kêu. Một đám binh lính đột nhiên xuất hiện,
bọn họ bức Carol vào trong một lều trại.l Ta bảo Cindy kéo đi sự chú ý
của bọn lính, rồi lén đi đến cửa lều trại. Kiểm tra lại quần áo, cố ý
biến thành chật vật chút, cắn răng một cái, ngã vào trong

Carol
đang phát run, lại nhìn thấy một người bị ngã vào, cả kinh nhảy dựng. Ta ngồi dậy, tươi cười sáng lạn hướng nàng chào hỏi ” Đã lâu không thấy,
Carol, ngươi rốt cục đã trở lại a” Mặt nàng từ trắng bệch giờ chuyển
sang hồng nhuận, trong ánh mắt cũng dần dần chứa đầy nước mắt. Ta chầm
chậm đứng thẳng lên, cười cười “Hoàng tử Izumin, cũng đã lâu không thấy
ngươi”

Tựa vào ghế tràng kỷ Izumin trên mặt là biểu tình cổ quái, vốn tư thế thoải mái giờ lại trở nên cứng ngắc. Lời kịch của hắn đột
nhiên bị Asisu ngã vào này đọat mất, miệng khẽ nhấc từ lâu thế nhưng cả
ngày vẫn không phun nổi nửa chữ. Nữ nhân này, có thể hay không tạo ít đi tình huống ngoài ý muốn? Nếu ngày càng nhiều, không biết trái tim mình
có thể hay không chịu được

“Ngượng ngùng a. Ta đang đi dạo ở sa
mạc, đột nhiên phát hiện ra một cái ốc đảo. Vốn buổi tối muốn xin ngủ
nhờ một đêm ở đây, nào biết đâu có nhiều binh lính như vậy. Ta nhất thời tò mò nên vọt vào xem ai ở trong này. Hoàng tử Izumin, chúng ta thật
hữu duyên”

Izumin biết rõ nữ nhân này nói dối thế nhưng lại không biết nói gì mà chống đỡ. Nàng không có khả năng đến nơi này một mình,
chắc chắn còn có binh lính ở phụ cận. Làm sao bây giờ? Liệu có thể dễ
dang đem cô gái sông Nilr về Hitaito không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận