Izumin khó hiểu nhìn Nhược Thiên. Nàng ta đơn giản
là muốn tiền thôi sao? Hạ Ai cập cũng đâu nghèo. Nhược Thiên nhìn
Izumin vẻ khó tin, thản nhiên nói:
- Là tự ngươi nhảy vô lưới ta. Lần này ta thả ngươi,nhớ đưa tiền tới cho ta.
Nhược Thiên cho binh lính mở cửa, Ari và quân lính Ai cập ngạc nhiên. Nữ
Hoàng cứ đơn giản như vậy thả hoàng tử Izumin đi? Ari muốn lên tiếng
nói thì nhận một cái liếc qua của Nhược Thiên liền nuốt chữ trở lại,
quân lính Hitaito đỡ Izumin đứng dậy, mặt phòng bị nhìn Nàng, sợ nàng
có ý định khác. Nhược Thiên quay lưng tiêu sái bước đi. Izumin đang
định bước ra ngoài thì Nhược Thiên bỗng dừng lại, Nàng như nhớ ra gì đó, giọng chọc tức:
- a! Ta không có ý định mời ngươi ăn tối đâu nên bước nhanh một chút!
Izumin mặt hắc tuyến, nữ nhân tham tiền này lại dám đuổi hắn. Ít ra hắn cũng là hoàng tử. Izumin tức giận bước ra khỏi nhà lao, Nhược Thiên thì
khá vui vẻ, chọc giận người khác cũng thật thú vị.
Trên đường
về tẩm cung, gió luôn mang theo hương hoa sen từ dòng sông nile, và
chút bụi sa mạc từ nơi xa. Đây có lẽ là đặc trưng của Ai cập đi. Nhược Thiên cảm nhận ánh nắng dịu của buổi chiều chiếu lên mình.
Lúc này Ari cho lui cung nữ và thị vệ phía sau, rồi lên tiếng:
- Bệ hạ! Vì sao người lại thả hoàng tử Izumin?
Nhược Thiên nghe Ari nói vậy cũng không xoay người lại. Chỉ nhìn nơi xa xa, giọng chút lười biếng nói:
- Ari, ta không cần phải khơi chiến với Hitaito. Điều ta muốn là cho thần dân Ai cập sông hòa bình, êm ấm.
Với lại, điều hắn muốn không có ở Hạ Ai cập.
Ari hiểu điều nàng nói, chỉ mỉm cười nhìn nàng. Nữ Hoàng chăm lo cho đất
nước Hạ Ai cập sẽ ngày thêm lớn mạnh. Thần dân Ai cập thật có phúc.
Rồi Nhược Thiên giọng phân phó nói với Ari:
- 2 ngày sau trở về Thượng Ai cập đi. Hôn lễ có lẽ sắp diễn ra.
Nhược Thiên đứng một chút liền cảm thấy hơi mệt. Sức lực của nàng dạo này
rất yếu, làm chút chuyện đã mệt, thức khuya một tý thì đã không chịu
được. Chắc là do thói quen có sẵn của cơ thể này đi.
++++++++++++++++++++++++++
2 hôm sau nàng lên thuyền trở về Thượng Ai cập. Điều nàng ngạc nhiên là
dân chúng Hạ Ai cập ra tiễn nàng. Vẻ mặt họ vui mừng, tung cho nàng
những bông hoa sen mới nở, còn dính sương sớm.
Nhược Thiên rất vui đón nhận tình cảm của họ, họ khiến nàng yêu thêm vùng đất này.
Một bé gái tầm 5,6 tuổi nhìn lên nàng phía trên thuyền, giọng ngây thơ hỏi
- Nữ Hoàng Asisu, Người sẽ sớm trở về chứ?
Nhược Thiên nhìn đến đứa bé đáng yêu, không nhịn được vui vẻ nở nụ cười rực rỡ, nói:
- ta rất nhanh sẽ trở về!
Ari sau lưng nàng có chút ngây ngẩn, ngạc nhiên. Từ bé tới giờ Nữ Hoàng
rất ghét dân đen và nô lệ. Đứng nhìn họ nữ hoàng đã thấy chán ghét.
Nhưng bây giờ nữ hoàng lại nở nụ cười và trả lời dân chúng. Nữ Hoàng
thật sự rất khác, nhưng điều này khiến nàng vui mừng.
5 ngày
lênh đênh trên biển khiến Nhược Thiên nằm bẹp trên giường. Nàng hình
như bị say sóng, mệt lả người và buồn nôn. Vô cùng khó chịu.
Ari rất lo lắng, nữ hoàng vài ngày chẳng ăn được gì. Cứ ăn liền nôn ra.
Chẳng lẽ... Ari lắc lắc đầu. Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Ari đành phải tự tay nấu cho Nhược Thiên chút cháo loãng.
Nhược Thiên nằm trên giường, được đệm một lớp bông dày và loại vải satanh
mềm mại. Nàng mong cho chuyến đi sớm kết thúc, cả người nàng chỉ nằm
trên giường, không động đậy gì được, vô lực.
+++++++++++++++++++++++++++
Khi nhận được tin Asisu tới Thượng Ai cập.
Menfuisu nhíu mi, nếu không phải chị ta là đại tư tế Ai cập. Hắn liền chẳng
muốn nhìn thấy chị ta. Menfuisu lại nhìn Carol nũng nịu trong ngực mình mà tâm ngứa, áp môi hắn lên môi Carol. Carol "ưm" nhẹ một tiếng.
Carol sau vài lần kháng cự cũng đã trở thành vợ hắn. Nhất là sau khi từ Hitaito trở về, biết ngoan ngoãn hơn.
Khi Nhược Thiên tới bến
thuyền Ai cập, nàng sắc mặt có chút trắng. Cả người toát ra hơi thở
yếu ớt, mỏng manh. Lại kết hợp với chiếc váy lụa trắng mỏng. Khiến
cho người ta cảm giác chỉ cần mạnh tay một chút sẽ khiến nàng biến mất.
Khi Menfuisu và carol đứng ở bến thuyền đón nàng, cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên. Sao Asisu lại như thế, chị ta bệnh sao? Hay chị ta diễn
kịch?
Nhược Thiên ức chế cơn buồn nôn, nàng mệt mỏi rã rời. Chẳng hơi sức đâu mà để ý tới Menfuisu và carol.
Trong lúc Menfuisu suy nghĩ rằng Asisu sẽ tới chỗ hắn, tìm sự ấm áp của hắn. Chẳng phải nàng ta yếu ớt như vậy để nam nhân thương tiếc sao?
Nhưng Nhược Thiên đi thẳng qua hắn, không thèm liếc mắt. Được thị nữ dìu về tẩm cung ở Thượng Ai cập.
Cái gì? Nàng ta không để ý tới hắn? Trong tâm Menfuisu có chút... tức giận???
Menfuisu khó chịu rời đi, Carol có chút suy nghĩ gì đó.
Nhược Thiên nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ. Nàng trên đất liền đã khá hơn nhiều rồi. Ari lấy khăn lạnh lau trán cho nàng. Thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...