Nhược Thiên vác bụng chình ình của mình đứng trên hành lang, nhìn về phía xa xa của Hạ Ai Cập.
Ngáp~~~~
Nhàm chán quá. Nàng mang thai đã hơn 8 tháng rồi, bụng nàng lớn hơn các
sản phụ khác. Nàng có chút lo lắng nhưng y quan lại không nhận ra dấu
hiệu khác thường. Chẳng lẽ là song thai?!
- Nữ hoàng, Thượng Ai Cập gửi tin tới!
Ari cầm trên tay một tấm đất sét nhỏ, đưa cho nàng.
À! Là Menfuisu, sắp tới tháng 7 rồi, mùa nước dâng của Ai Cập cũng là
năm mới của Ai Cập. Hắn muốn nàng tới Thượng Ai Cập để tổ chức lễ hội
Wepet Renpet ( có nghĩa mở cửa năm mới). Nàng vẫn còn là đại tế ti của Ai Cập mà, nên lễ hội lớn thế này do nàng chủ trì.
Nhược Thiên bỗng vui vẻ, nàng xem ra tới đây đã gần được 1 năm rồi chứ nhỉ. Đây
là lần đầu nàng đón năm mới ở đây, chắc hẳn sẽ khó quên.
Nhược Thiên lên tiếng nói với Ari:
- Sắp năm mới rồi, Menfuisu muốn ta trở lại Thượng Ai Cập.
Ari cũng đoán trước được lý do, chỉ yên lặng nghe nàng nói chuyện.
Nàng vươn vai, hít sâu một cái rồi lên tiếng phân phó:
- Ari, chuẩn bị đi. Một tuần lễ sau sẽ trở về!
Ari gật đầu rồi rời đi.
++++++++++++++++++++++++++
Menfuisu nằm trên nhuyễn sạp, từng cơn gió đêm thổi vào, ánh trăng mờ ảo.
Chị sắp trở về rồi, hắn đã vài lần muốn tới Hạ Ai Cập thì lại bất ngờ xảy ra vài chuyện khiến hắn không thể rời đi.
Carol lúc này bước vào, nở nụ cười nói:
- Menfuisu, chàng vẫn chưa ngủ sao?!
Menfuisu nhìn Carol, nàng ta trong khoảng thời gian này không nhắc lại chuyện hôn lễ, hắn cũng cảm thấy có lỗi với nàng ta.
Nàng ta là một người xinh đẹp, thông minh. Nàng ta bây giờ địa vị ở Thượng Ai Cập càng ngày càng vững chắc, nhất là nàng ta đã nói ra công thức
rèn sắt. Hắn cũng rất bất ngờ nhưng lại nhanh chóng quên bởi tin chị
xây trường học ở Hạ Ai Cập, hắn thực tò mò. Không hiểu sao chị lại cho dân đen đi học chứ?!
- Ta đang suy nghĩ chút, Chị sắp trở về.
Carol ánh mắt loé ra tia tinh quang nhưng rất nhanh liền che giấu bằng vui mừng.
- A! Chị Asisu, rất lâu rồi chưa gặp chị. Chị có lẽ cũng sắp sinh rồi đi.
Menfuisu hơi chút nhíu mày bởi từ "chị". Trong suy nghĩ hắn chị là riêng hắn, hắn không thích người khác gọi như vậy.
Nhưng chị sắp sinh rồi sao?!
Menfuisu trong lòng tràn ra ấm áp, hắn chỉ nghĩ việc đứa bé giống hắn là khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Carol ngồi bên cạnh Menfuisu, nhìn hắn suy nghĩ tới thất thần mà trong lòng cười lạnh.
Menfuisu a, Menfuisu. Ngươi thật ngây thơ.
Ngươi cứ vui vẻ đi, ta sẽ khiến tất cả các người đau khổ.
++++++++++++++++++++++++++
- Vương! Nữ hoàng Asisu sắp trở lại Thượng Ai Cập.
Ngồi trên vương vị là Ragashu, hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay. Hắn khi
nghe tới Asisu thì hiện lên tia hứng thú, môi mỏng cứ cười như thói
quen. Đôi mắt tà mị xếch lên. Tóc dài xoã tung trên vai, có nét ma mị nhưng lại không giống nữ nhân mà có anh khí vương giả. Động tác nhỏ đã khiến kẻ quỳ bên dưới cúi thấp đầu phủ phục.
Nói là hứng thú!
Hắn vô cùng hứng thú với nữ hoàng này. Hắn vốn yêu thích mĩ nhân nhưng
lại chẳng kẻ nào vừa mắt hắn, nàng lại được đồn đãi xinh đẹp như nữ
thần. Vốn bị Menfuisu từ hôn vì con nhỏ tóc vàng nhưng lại một lần nữa
lấy được tâm Menfuisu, khiến hắn không ngại nguy hiểm sang Hitaito vì
nàng.
Nàng bị Hitaito bắt cóc, không những an toàn trở về mà còn
mang theo tâm Izumin, một kẻ lạnh quanh năm. Hắn thật tò mò với nàng, một nữ nhân như thế nào mà có được tâm hai kẻ quyền lực như vậy chứ?!
Càng tìm hiểu nàng hắn càng hứng thú! Mang thai! Nhưng lại không nói ra
cha đứa bé, thẳng thắn tuyên bố rằng nàng không biết.
Vì thế hắn đã kiếm lý do để tới Ai Cập, hắn muốn nhìn thử nữ nhân này.
Ragashu tâm trạng vui vẻ, tung quả nho vào miệng. Chân gác lên bàn, lâm vào suy nghĩ riêng mình.
Chỉ khổ kẻ quỳ bên dưới, hắn thật không biết nên lui hay không.
++++++++++++++++++++++++++
Nhược Thiên rời Hạ Ai Cập, lên đường tới Thượng Ai Cập.
Trên thuyền đầy đủ y quan, nàng cũng 8 tháng rồi. Có hơi lo lắng.
Nhược Thiên cho người đặt nhuyễn sạp trên mạn thuyền, ngồi ngắm nhìn dòng sông xinh đẹp.
Nàng lên tiếng hỏi Ari:
- Thời gian này ở Thượng Ai Cập xảy ra chuyện gì không?!
Ari suy nghĩ chút rồi trả lời:
- Có công nương Carol nói ra công thức rèn sắt, thần dân Ai Cập bây giờ rất tôn sùng nàng ta.
Nàng "à" một tiếng. Cái này Carol sớm muộn cũng nói ra chỉ là lệch chút thời gian mà thôi.
Nàng cũng không ghét bỏ Carol, nàng ta nếu không làm gì ảnh hưởng tới nàng thì được rồi.
- Vật mấy bản truyện cổ đâu rồi?!
Đây là do nàng đặt tìm của lái buôn nổi tiếng, nàng không muốn vài ngày đi trên thuyền nhàm chán. Là trạch nữ, nàng rất muốn gặm truyện a! Chỉ
là thời gian trước bận bịu Hạ Ai Cập quá.
Ari đưa cho nàng một quyển sách chép tay, rất lâu mới săn lùng được đó nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...