Bệnh viện Làng Lá.
-Cô bé Sao rồi?-KaKaShi hai tay đúc túi nhìn bác Sĩ hỏi.
-Cũng khá nghiêm trọng, tiêu hao thể lực nhiều, Sử dụng Chakra quá độ, tinh thần căng thẳng nhiều ngày,...chống chịu được cho đến bây giờ có lẽ là nhờ cái này.
Vị bác Sĩ chìa ra một cây phi châm, KaKaShi khó hiểu.
-Thứ này đã giúp cô bé đó khai mở huyệt đạo, giúp cho cơ thể hoạt động được trong một thời gian nhất định, nhưng cũng Sẽ có chút ảnh hưởng nhưng không quá lớn, cần phải nghỉ ngơi nhiều ngày.
-Cô bé này quả thật có một ý chí và nghị lực mạnh mẽ-bác Sĩ cầm hồ Sơ bệnh án trong tay nói. KaKaShi không nói gì, chỉ gật đầu.
Mở cửa đi vào phòng bệnh, thấy Sakura vẫn còn hôn mê bất tỉnh, thở dài.
-Hết SaSuke rồi tới Sakura, xem ra kì thi này tụi nó chịu rất nhiều cực khổ rồi.
KaKaShi nhìn Sakura đang Say ngủ, cười xoa đầu tôi.
-Em là một cô bé tốt, là một đồng đội đáng tin cậy, hai thằng nhóc kia xem ra cũng thật may mắn...
Sau khi KaKaShi rời đi không bao lâu, đôi mắt xanh lục cũng từ từ mở ra.
Xoa xoa đầu đang đau, lại nhìn xung quanh, khẽ thở dài. Cuối cùng vẫn vào bệnh viện rồi.
Cử động người đau nhức, xem ra ít nhất cũng phải nghỉ ngơi được 3 ngày.
Cạch! cửa phòng mở ra, tôi nhìn qua, là Naruto đi vào.
-A! Sakura-chan, cậu tỉnh rồi! đi theo còn có ShiKamaru.
-Chào! Hai người tới thắm mình à!-tôi cười nói chuyện với hai người, Naruto kể cho tôi nghe chuyện khi đó.
Sau khi tôi ngất thì mọi người lo Sốt vó, nhanh chóng đem tôi cùng Hinata đi cấp cứu. Naruto kể lại cho tôi về trận đấu của Lee và Gấu mèo, Lee bị thương rất nặng vẫn còn chưa có tỉnh lại.
Kết quả là có 10 người vào vòng trong, theo kết quả bốc thăm, dó lúc đó vắng tôi và SaSuke nên KaKaShi đại diện bốc thay cho SaSuke. Vả kết quả là SaSuke vẫn đấu với Gaara, mà tôi thì đấu với tên DoSu kia. Mà narto chính là đấu với Neji.
Sau đó Naruto rồi đi tập luyện cái gì đó để bản thân mạnh hơn nữa trong một thàng này. Theo tôi nhớ thì lần này cũng là lần cậu Sẽ gặp được Jiraiya, một trong ba tam nin huyền thoại, hay còn được biết đến với cái tên, Tiên Nhấn háo Sắc! do Naruto đặt.
Lại nhìn qua ShiKamaru.
-Sao cậu còn ở đây? Không tính về tâp luyện cái gì à-ShiKamaru và tôi quen biết nhau cũng khá thân, từ hồi mà tôi củng cậu ta ở trường Ninja đã hay nói chuyện với nhau, thậm chí tôi còn chơi cờ củng cậu khi rãnh, tuy nhiên, tôi không thắng được lần nào.
-Đến nhìn cậu một chút, xem ra không có vấn đề gì, vậy thôi tớ đi đây.
-ShiKamaru này.
-Gì?-cậu quay lại nhìn tôi, tôi cười nói.
-Cố lên nhé!
-haizz, thật phiền mà!ShiKamaru rời đi, tôi tựa người vào gối nằm, gió thổi lay động rèm cửa, tôi nhìn về phía cửa Sổ, nơi đó đang có một người đứng.
-Gấu mèo!-tôi nhìn thầy người đến là ai, cười vui vẻ nói.
-Sakura...-Gaara nhìn cô một cái, khoanh tay ngồi trên cửa Sổ, vẻ mặt vô cảm, không có nói cái gì nữa
-Cậu đến thăm tôi Sao? Thật vui lắm đấy!-tôi cười nhìn cậu, chỉ tay về phía bên cạnh mình, ý bảo cậu tới ngồi bên cạnh mình, nhưng cuau65 không có ý định đi đến mà vẫn ngồi ngay đó. Vẫn không nói cậu nào.
Thật là tiếc chữ hơn tiếc vàng a...
Qua một lúc lâu, cậu ta hỏi.
-Họ là gì của cô?
Họ? là đang nói ai nha? Naruto và SaSuke Sao?
-Um, là đồng đội của tôi!-tôi cười đáp.
-Đồng đội...quan trọng Sao?-cậu ấy nhìn tôi hỏi tiếp, tôi có chút ngạc nhiên khi bị hỏi đột ngột như vậy. Tôi khẽ cười, nét mặt dịu dàng hơn.
-Họ là những người rất quan trọng với tôi!-Nhìn nụ cười của tôi lúc này, Gaara khẽ nhíu mày, không biết nghĩ gì, lại lẩm bậm nói.
-Đồng đội...
Tôi nhìn cậu ta, hẳn là một người Sống trong cô độc như cậu, điều này còn chưa trải nghiệm qua đi, như một đứa trẻ lớn xác mà thôi, hoàn toàn không biết gì cả. Có lẽ...đồng đội đối với cậu ấy mà nói, là một khái niệm khó lí giải được.. Cho nên là đeo cho mình một cái mặt nạ lạnh lùng, dù có giết người để chứng minh Sự tồn tại của mình, chẳng qua cũng chỉ là một cậu bé, tận Sâu trong đáy lòng vẫn khao khát có được yêu thương hơn bất kì ai. Nghĩ tới đây, tôi cười nhìn cậu giải thích.
-Ừ, Đồng đội là người mà chúng ta có thể tín nhiệm, có thể giao phó bản thân cho nhau, cùng nhau làm việc, cùng nhau chiến đấu, vui buồn có nhau, tin tưởng và luôn bảo vệ cho nhau, tựa như anh chị em vậy.
Gaara không nói gì, cậu chưa bao giờ nghiệm qua những gì mà cô nói.
-Gaara này, chúng ta làm bạn nhé!
-Bạn?-Gaara Sững Sỡ cùng kinh ngạc nhìn tôi.
-Ừ, làm bạn với nhau! Từ ngày gặp cậu đến bây giờ, tớ rất muốn kết bạn với cậu đấy!
-Cô...không Sợ tôi?-Gaara ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Tôi nhìn cậu lại nói.
-Hình như cậu cũng đã từng nói câu này thì phải, và lúc đó tôi cũng đã trả lời rồi mà. Cậu có gì đâu mà tôi phải Sơ.
-Tôi có thể giết cô-Gaara ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi, tôi nhìn vào đôi mắt xanh của cậu, tuy cậu che dấu rất tốt, nhưng tôi vẫn nhìn ra một tia xao động và phức tạp.
-Giết tôi Sao...um, nhưng nếu đã là bạn, thì dù cậu có giết tôi, tôi cũng Sẽ không oán hận cậu. Nhưng mà, tôi biết, Gaara Sẽ không giết tôi đâu!-tôi cười nhìn cậu, không biết vì Sao tôi có cái cảm giác này, cảm giác ậu ấy Sẽ không làm hại đến tôi.
Gaara nhìn tôi không có nói gì, tôi cũng chẳng biết được cậu ấy đang nghĩ gì, Gaara quay người rời đi, lại bỏ lại một cậu.-Tôi không cần có bạn.
Tôi nhìn cửa Sổ đã không còn một bóng người, khẽ thở dài, không biết phải nói Sao đây.
Mãi đến một tuần Sau đó, tôi mới hoàn toàn khôi phục không còn di chứng gì, đáng lẽ tôi đã Sớm xuất viện, nhưng mama lại không cho phép, ép tôi ở lại cho đến khi khỏe hẳn, đến ngày hôm nay tôi mới được tha cho về.
Cảm giác như chim vừa xổ lồng bay ra bên ngoài, tôi vươn người hít thở không khí trong xanh, rồi đi về nhà.
Tắm rửa Sạch Sẽ Sau đó năm bệch trên giường, um, vẫn là nhà mình tốt nhất a!
Nằm gác tay lên trán nhìn trần nhà, lại nghĩ tới hai người kia.
Không biết giờ đang làm gì nhỉ? SaSuke chắc là đang ở cùng KaKaShi luyện tập chidOri, Naruto hẳn là đã gặp được Jiraiya và đang luyện tập thuật triệu hồi.
Nhắc đến thuật này tôi mới nhớ ra, hình như trong nguyên tác Naruto Sau này cũng giống Jiraiya triêu hồi được vua cóc, còn SaSuke hình như là con rắn dana gì đó ấy nhỉ, mà còn bản thân mình hình như là một con ốc Sên.
Vật triệu tập thường được gọi ra trong một đống khói với Khẩu Ký Chi Thuật.Trước khi có thể triệu tập, người dùng ký một bản giao kèo bằng chính máu của mình, mỗi giao kèo khác nhau dựa theo con vật được triệu tập. Một khi đã xong, người triệu tập chỉ cần thực hiện chính xác thủ ấn và cho thêm một chút máu từ cùng bàn tay mà họ dùng để ký giao kèo. Lượng Chakra cần thiết lúc này cân xứng với kích cỡ của con vật được triệu tập. Vật triệu tập có những chiêu thức mà chúng tự Sử dụng hoặc dùng kết hợp với người triệu tập. Vài vật triệu tập còn mạnh đến mức thách thức người triệu tập, hay Sẽ yêu cầu thứ gì đó để tham gia trận chiến.
Nghĩ nghĩ một chút, hình như bản thân cũng chưa thử qua thuật này bao giờ, có hay không nên làm thử một chút nhỉ?
Thật tò mò muốn biết bản thận triệu hồi ra được con gì!
Cắn đầu ngón tay, lấy máu vẽ ra, tính kết ấn, nhưng mà cô lại nhớ ra, đang ở tron nhà, bản thân cũng không biết triệu hồi ra được cái gì, để ở nhà như vậy có chút...ngủy hiểm a!
Vì vậy cô ra ngọn đồi nơi trước kia hay tập luyện, tìm một chỗ vắng người bắt đầu kết ấn, đặt tay xuống đấ.
-Thông Linh Chi Thuật!
Bụp!
Tôi có chút hồi hộp và căng thằng nhìn làn khó kia tiêu biến đi...Sẽ là con gì?
Tôi nhìn con vật mà mình triệu hồi ra...
...
Cái này...là con gì a?
Lông trắng như tuyết, hai mắt màu vàng, nhìn qua thật giống con chó, nhưng mà...vì Sao nó chỉ nhỏ cỡ bàn tay của cô vậy nè? Chó mới Sinh à.
Trên trán xuất hiện ba cái vạch đẹn, quay đầu dựa vào một thân cây gần đó.
Không lẽ bản thân kém cỏi đến mức này Sao? So với Naruto lần đầu tiên chỉ tốt hơn một chút xíu.
Tan nát cõi lòng nha!
-Là ngươi triệu hồi ta Sao?-con vật nhỏ lên tiếng giọng của nó trang nghiêm mà lười nhác, có một cảm giác thật khác lạ, So với bộ dáng nhỏ bé xinh xinh này của nó thì...um, có vẻ chín chắn hơn.-Đúng vậy, mà ngươi tên là gì? Chó con!-bỏ qua đi, dù Sao cũng là thú triệu hồi đầu tiên của mình.
-Ta không phải chó con.-ánh mắt màu vàng của nó nhìn tôi chằm chằm, không hiểu Sao tôi cảm thấy rất áp lực.
-không nghĩ qua nhiều năm như vậy, hôm nay lại có người triệu hồi được ta.
Tôi không hiêu nó đang nói gì, nhưng mà bộ dáng này của nó So với cái thân hình bé xíu đáng yêu kia thật không cân xứng.
-Ngươi tên gì?
-A, Sakura...-tôi không tự chủ được trả lời.
-Sakura, um, nhìn ngươi cũng không tệ, mặt mày Sáng Sủa, um, tư chất không tồi, nhưng vẫn còn yếu quá, So với hắn cũng thua xa. Không nghĩ lại là người tiếp theo...
-Hả?-tôi không hiểu nó đang nói gì hết, rốt cuộc nó là cái gì?
Tôi không biết nó là cái gì, nó vừa vẫy đuôi, một cuốn quyển trục xuất hiện.
-Ta tên Niran, ngươi ký tên đi.
-Ký...ký tên?-tôi nhìn nó, lại nhìn quyển trục dưới chân. Ngây ngốc không biết làm gì...
-Nhanh lên, ta không có thời gian.-nó, à không, Niran không nhịn được mà nói, nó không thích chờ đợi.
Tôi không hiểu gì hết, nhưng dưới ánh mắt áp bức của nó, tôi có cảm giác không làm theo nó thì không được.
Mở quyển Sách ra, dùng màu viết tên mình lên, cuối cùng là ấn dấu tay.
Nó liếc mắt nhìn quyển trục, thu lại quyển trục.
-Hiện tại ta có việc phải làm, ngày mai giờ này, ngươi lại triệu hồi ta.-nói xong liền biến mất cái rụp, để lại tôi không hiểu gì cả đúng đó.
Có ai...nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra hay không?
Lủi thủi đi về nhà, mang theo một mớ khó hiểu về nhà.
Sáng ngày hôm Sau, cô vào bếp làm ít đồ ăn, um, lần trước nói Sẽ cho hai người kia nếm thử tay nghề của mình, Sẵn dịp đang có hứng, phải trổ tài làm mấy món mới được.
Tôi vào bếp cả buổi Sáng, làm ra mấy phần bento, um, có cả phần cho KaKaShi SenSei và Jiraiya tiên Sinh nữa.
Tôi nhanh chóng đi trên đường, rấ may mắn liền nghe thấy tiếng của Naruto và của một người nữa.
-Sai! Ta nói bao nhiêu lần mà vẫn không hiểu Sao. Thằng đần này! thử nén hết toàn bộ Chakra trong cơ thể, tưởng tượng như là mình Sắp chết đó!!
-Ông im đi! Tui cũng cố gắng lắm chứ bộ!!
-Làm lại lần nữa!.
-Biết rồi!
Naruto luyện tập vẫn chưa tới đâu.
-Naruto!-tôi cất tiếng gọi.
-A! Sakura-chan! Cậu xuất viện rồi à?-Naruto vẫy tay chào tôi.
-Ừ, mới ngày hồm qua.
-Sakura-chan...xin lỗi cậu, vì bảo vệ tụi tớ mà cậu mới...
Bốp!
-Ai ui!, Sakura-chan...-Naruto ôm đầu nhìn tôi ai oán ủy khuất.
-Chúng ta là đồng đội mà, không phải lỗi của ai cả, là tớ tự nguyện, cậu không nên như vậy-tôi không quen khi thấy Naruto nói ra những lời như thế, Naruto ôm đầu cười hì hì. Thấy cậu ta như thế, cô cũng bất giác cười.
-Ôi! Cô bé đáng yêu này là ai vậy?
Giọng nói ngả ngớn này hẳn là của Jiraiya, tôi ngẩng đầu nhìn qua,...phải nói như thế nào ta, tóc trắng giống như con nhím, mắt xếch vẽ hai đường hoa văn, nhìn...có chút...ngáo.
-Sakura-chan, vị này là tiên nhân háo Sắc!
-Là tiên nhân cóc! Không phải tiên nhân háo Sắc! Tên ngu ngốc này!!- Jiraiya giơ chân đạp cậu ta một cái.
-Hóa ra là Jiraiya-dono.-tồi cười nói, Jiraiya ngạc nhiên nhìn tôi.
-Cô bé biết ta Sao?
-Có thể nói là có một chút. À, đúng rồi Naruto, có cái này cho cậu.
-Nga? Là cái gì?-Naruto tò mò hỏi.
Tôi cười cười lấy từ trong giỏ ra một hộp bento.
-Cậu chưa ăn gì đúng không, cái này tớ làm cho cậu đó!
-Oa! Sakura-chan...cậu thật là tuyệt a!-Naruto cầm lấy hộp bento, cảm động nhìn tôi. Mở ra xem, Naruto nhìn hộp bento ngon miệng trước mắt, hai mắt tỏa Sáng vô cùng, nhỏ nước giãi.
-Nhìn ngon quá, Sakura-chan là cậu làm thật Sao?
-Cái này còn phải hỏi Sao?-tôi nhướn mày, Naruto vội gật đầu cười nịnh hót. Nhìn hộp ben to, bắt đầu ăn rất ngon miệng, tôi cười nhìn Jiraiya nói.
-Jiraiya tiên Sinh có muốn dùng bữa luôn không, cháu còn phần cho ngài đấy.
-Ồ, ta cũng có phần Sao?-Sakura lấy ra một hộp bento nữa đưa cho Jiraiya, ông ấy cười haha, nhận lấy hộp cơm. Nhìn hai người ăn như Sợ có người cướp đồ mình, thật giống nhau, làm tôi thấy thật buồn cười.
-Sakura-chan, cậu nấu ăn thật ngon!-Naruto vừa ăn vừa khen.
-Ừ, lần Sau tớ Sẽ làm thêm cho cậu.-tôi cười gật đầu.
-Tớ phải đi rồi, cậu ráng luyện tập nhé! Cố lên! Naruto!-tôi làm động tác cô vũ nhìn cậu, Sau đó rời đi, Naruto nhìn theo bóng lưng tôi, đứng dậy nắm hai tay quyết tâm nói.
-Được! bắt đầu tập luyện tiếp thôi!
Chương 20: Định Mệnh Xoay Chuyển
Tôi nhanh chóng đi đến chỗ của KaKaShi và SaSuke, thấy hai người đó đang hăng Say tập luyện. Tôi cũng không có ý định làm phiền.
-A! Sakura, em tới đây à?-KaKaShi nhìn thấy tôi hỏi. SaSuke lau mồ hôi, nhìn về bên này.
-Thầy KaKaShi, SaSuke, hai người mệt rồi chứ, em có làm mấy hộp bento cho hai người nè, mau lại ăn a!
-Ồ, là tự tay em làm Sao?-KaKaShi nhìn hộp bento hỏi.
-Thầy thử xem, trù nghệ của em có tốt không?-tôi cười nói, nhìn hai người họ, lại nhớ ra bản thân hình như bỏ quen cái gì rồi. Là Niran!
-Hai người cứ ăn đi nhé, em không làm phiền hai người nữa, em đi trước!-nói rồi liền nhanh chóng rời đi, SaSuke nhìn theo bóng lưng tôi, lại nhìn hộp bento trong tay, cũng ngồi xuống bắt đầu ăn.Tôi nhanh chóng đi lên đồi, cắn tay chảy máu, rồi kết ấn.
Bụp! may mắn, vừa kịp!
-Cô tới trễ.
Tôi nhìn nó gãi đầu, cười hề hề, chỉ trễ có một chút xíu chút xíu a!
-Cô là người đã triệu hồi ra ta, ta cũng cần cho cô biết vài việc.-Niran nhìn tôi, tôi cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.
Không gian xung quanh bỗng nhiên biến đổi, chỉ còn lại một màu trắng, tôi kinh ngạc nhìn xung quanh, tất cả chỉ là một màu trắng xóa, không có gì cả. Là ảo thuật Sao?
-không cần phải lo lắng, không gian này do ta tạo ra, không ai tới được, ta không muốn có ai nghe được cuộc nói chuyện này.
Tôi hiểu ra gật đầu, nhìn Niran, quả thật cô không biết con thú nhỏ nhỏ xinh xinh màu trắng cáo này là cái gì, lúc đầu tôi không để ý lắm, nhưng tôi lập tức nhận ra nó rất khác biệt, có một cảm giác rất khó tả, nhưng có một cảm giác rất chắn chắn, mạnh!, mạnh một cách không thể diễn tả bằng lời.
-Như ta đã nói, ta tên là Niran. Cô chính là người đầu tiên trong mấy răm năm qua triệu hồi được ta. Và điều này không phải ai cũng làm được. Thân phận của ta khá đặc biệt, trong nhất thời không thể kể hết, vì vậy ta chỉ nói một lần, và cô nghe cho rõ, nó ắn liền với Số mệnh của cô Sau này.
Tôi có cảm giác điều mà mình Sắp biết rất đỗi khó tin đi, thậm chí có lẽ tôi Sẽ không tiếp nhận nổi...
-Ta là triệu hồi thú thủ vệ của Làng Ảo, là người hộ vệ bảo hộ cho Làng Ảo. Và theo tục lệ thì người nào có thể triệu hồi ta Sẽ là Người đứng đầu của làng Ảo, cũng là người Sẽ lãnh đạo làng này.
-Khoan, khoan đã, tôi không hiểu, Làng Ảo là làng nào? Sao tôi chưa nghe qua, cón có ngươi là...
-Cứ từ từ ta Sẽ giải thích mọi thắc mắc của cô trong một lần. Làng Ảo không có tên trong bảng đồ thế giới này, cũng không thuộc bộ phận của bất kì quốc gia nào, nó là một làng độc lập, như tên của nó, Làng Ảo như một Sự tồn tại không có thực, đối với mọi người, không một ai biết đến Sự tồn tại của nó. Nhưng mà nó thực Sự tồn tại, và cách biệt hẳn với thế giới bên ngoài.
-Làng Ảo cũng không có nhiều người, có khi chưa tới 100, và họ hoàn toàn tách biệt với thế giới hỗn loạn này, những cuộc chiến thế giới Ninja chưa đây, không hề ảnh hưởng hay can dự gì đến chúng ta. Người của Làng Ảo cũng là những Ninja, họ hoàn toàn là những người trung thành tuyệt đối với làng, và là những Ninja mạnh mẽ Số một,
Tôi cũng thầm gật đầu, một ngôi làng chỉ khoảng 100 người, nhưng bình an ổn định tồn tại, hoàn toàn có thể tách ra được hỗn chiến chiến tranh bên ngoài qua nhiều năm, hơn nữa là Sống tách biệt hoàn toàn, như vậy có thể thấy, những Ninja làng này không thể xem thường.
Nhưng quả thật cô chưa từng nghe qua Làng Ảo, thâm chí là trong manga hay anime cô cũng không thấy có nhắc đến, ngoài ngũ đại cường quốc và một Số tiểu quốc lẻ tẻ ra, thường rất ít được nhắc đến.
-Như ta đã nói, ta là người bảo hộ cho làng này từ khi nó được thành lập cho đến bây giờ, nói là bảo hộ, nhưng thật chất ta cũng không cần phải làm gì, vì là người của Làng Ảo, trước hết phải có thể bảo vệ tốt mình.-Làng Ảo có một tục lệ từ khi được thành lập cho đến nay. Chính là người đứng đầu làng, tương ứng chính là các Kage của các làng Ninja ở đây, nhưng khác biệt là người này phải là người có khả năng triệu hồi được ta, như vậy mới được công nhận là người đứng đầu Làng Ảo.
Tôi nghe đến đây mày khẽ nhíu... Sẽ không phải chứ...
-Và trong Suốt mấy trăm năm qua, cô là người duy nhất triệu hồi được ta. Vì vậy cũng có nghĩa, cô Sẽ là người đứng đầu Làng Ảo tiếp theo, và phải qua được Sự thừa nhận của ta.
-Hả?-tôi kinh ngạc hô lên, không biết có phải mình mới nghe nhầm không. Đúng! Nhất định là nghe nhầm rồi.
-Như tôi đã nói, có lẽ cô không tiếp thu kịp, tôi cho cô thời gian bình tĩnh lại.
Tôi lặng im nhìn Niran, không biết phải nói gì, tôi đã bĩnh tĩnh hơn, và nhìn chằm chằm vào Niran.
-Tôi...có thể từ chối?
-không được, đây là Số mệnh của cô, không thể tránh né được.
-Số mệnh?-tôi cười khẩy đứng khoanh tay nhìn Niran.
-Số mệnh của tôi là do tôi quyết định, không ai có thể ép buộc bản thân tôi nếu tôi không muốn. Dù cho là ai đi nữa-tôi nhìn Niran, nhấn mạnh 'dù cho là ai đi nữa' có nghĩa là dù cho có là nó tôi cũng Sẽ không làm việc mình không muốn.
-Ta biết cô Sẽ nói như thế mà, nhưng đây là điều không thể tránh khỏi, Số mệnh của cô từ khi ký khế ước với ta, thì cô đã có mối ràng buộc với nó rồi. Nếu cô không thuận theo, thì tai họa Sẽ giáng xuống.
-Thì Sao? Tôi không Sợ điều đó!-tôi cương ngạnh nói.
-Lời nguyền tai họa Sẽ không giáng xuống người được chọn, mà Sẽ giáng xuống với những người bên cạnh họ, đặc biệt là những người mà họ yêu quý nhất, hay tiếp xúc nhiều nhất, và cả những người có liên hệ với cô.
Nghe điều này, tôi khẽ chau mày, Niran tiếp tục nói.
-Vì vậy cô không thể làm khác được. Nếu không muốn người thân hay những người xung quanh bị liên lụy, cô phải chấp nhận, nếu không ta họa mà họ gánh lấy, ta tin chắc cô không thể tưởng tượng được, và nếu cô cố gắng chống lại, hậu quả Sẽ là cả thế giới này kéo theo. Và tôi đảm bảo, nếu cô chấp nhận, điều nảy Sẽ không xảy ra.
Tôi nhíu mày ngày càng chặt. Cái này gọi là uy hiếp a! là uy hiếp, hoàn toàn không cho cô có Sự lựa chọn. Làng Ảo Sao? Là cái quái gì, cô không muốn quan tâm, cũng không muốn biết làm gì, cuộc đời cô đã đủ huyễn hoặc rồi, không cần phải có thêm nữa đâu.
-Rõ ràng là ép buộc. Tôi tự hỏi, nếu như người triệu hồi được ngươi là một người độc ác hay không màng đến điều này, thì Sẽ như thế nào?
-Điều đó Sẽ không xảy ra, vì người triệu hồi được ta phải hội tụ rất nhiều yếu tố, Sức mạnh, tiềm năng, lòng tin, tỉnh cảm, trí óc,... rất nhiều thứ cần có để thành một người lãnh đạo. Vì vậy những người như cô nói, Sẽ không bao giờ có thể triệu hồi được ta.
-Như vậy nếu tôi chấp nhận thì được gì?
-Cô Sẽ biết nó Sớm thôi, còn bây giờ, ta muốn biết câu trả lời.-Tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi.
-Ta Sẽ trả lời cô khi cô nói ra câu trả lợi.
Tôi lặng im nhìn Niran, không biết phải làm Sao...chấp nhận...hay là không chấp nhận...
-Người thân và những người xung quanh tôi Sẽ an toàn?-đây là điều tôi quan tâm nhất. Niran gật đầu, trong ánh mắt lóe lên tia Sáng.
-Đúng vậy.
Tôi thở dài câm nín, chỉ vì triệu hồi ra thứ này mà mình phải gánh lấy một trọng trách to lớn và đầy bí ẩn, thật là xui xẻo, có phải hay không thần may mắn ngày càng cách xa cô rồi?
-Được rồi, hãy cho tôi thêm chút thời gian tiếp nhận.
-Chỉ cần cô đồng ý, Sẽ từ từ quen.
Tôi chán nản nhìn Niran, gật đầu đáp ứng. Niran kêu tôi lại gần, đưa bàn tay ra, tôi làm theo, và.
-A!, đau! Sao lại cắn ta!-tôi la lên đau, một giọt máu chảy ra và rơi xuống, Niran cũng cắn cắn tay cho máu chảy ra. In lên vết thương trêntay tôi, một cảm giác nóng bức người lan tràn, tôi khó chịu toát mồ hôi, có cảm giác có gì đó đang trong cơ thể mình.
Qua một lúc, cảm giác này cũng không còn, tôi nhìn cơ thể mình, kiểm ta một hồi, thấy không có Sao mới yên tâm.
-Khế ước máu hoàn thành, bây giờ cô và ta là một thể. Tính mạng và Sự an toàn của cô do ta bảo hộ. Ta Sẽ bên cạnh cô và giúp đỡ.
Tôi nhìn Niran, có lẽ...nó Sẽ không hại tôi, tôi cảm giác như thế, cũng không biết vì Sao có cảm giác này... thân thuộc và đáng tin, vì khế ước kia chăng?
-Cô có gì muốn biết, ta Sẽ giải đáp cho cô.
-nếu như ngươi ở Làng Ảo chọn ra người đứng đầu bằng cách triệu hồi được ngươi, vậy không lẽ là người ngoài làng cũng được tính?
-Làng Ảo tuy có từ lâu đời, nhưng cũng là tập trung của những con người thuộc những nơi khác nhau tụ về không có ai là Sinh ra ngay chính Làng Ảo cả, tổ tiên họ là như vậy, vì vậy cô không cần lo lắng mình không được chấp nhận.
Tôi không có lo lắng chuyện đó a! tôi còn mong họ phản đối ấy chứ!
-Vậy làm Sao họ chấp nhận tôi?
-Chỉ cần là ta lựa chọn và nhận định, mọi người ai cũng Sẽ chấp nhận cô.
Woa! Quả là một cái làng không còn gì để nói, hình như Niran rất được tôn Sùng ở đó thì phải!
-Theo như ngươi nói ta là người đầu tiên trong mấy trăm năm qua triệu hồi được ngươi, vậy những năm qua, ai là người cai quản Làng Ảo?
-Đúng là cô là người đầu tiên trong mấy trăm năm qua, nhưng Làng Ảo là một làng rất tự chủ, nếu không có thủ lĩnh, họ Sẽ tự quản lí chính mình theo quy tắc chung được đặt ra và tuân thủ theo tuyệt đối, Làng Ảo tuy mỗi cá nhân hành động riêng lẽ nhưng tính đoàn kết rất cao.
-Nếu như vậy tôi thấy không cần người đứng đầu cũng chả Sao!
-Đúng là nếu người được chọn không xuất hiện thì Sẽ như vậy, nhưng một khi người được chọn xuất hiện, tất cả những gi thuộc Làng Ảo đều Sẽ thuần phục và chỉ nghe theo lệnh của người đứng đầu, những quy tắc trước đó đều bị bỏ qua. Niềm tin và Sự trung thành tuyệt đối Sẽ đi theo họ mãi cho đến khi chết đi.-Nếu nói như vậy, tôi muốn biết người trước đó triệu hồi ra ngươi là ai, còn Sống hay không?
-Người được chọn chỉ xuất hiện khi người đứng đầu đã không còn nữa. Vì vậy người nọ đã mất...còn, người đó là ai, ta cũng có thể cho cô biết, đó là người đã tạo ra Làng Ảo.
-Người tạo ra Làng Ảo? là ai vậy?
-Cô có biết từ thời xa xưa, khi con người chưa hề có khai niệm về Chakra, họ đã chìm đắm trong những cuộc chém giết đẫm máu triền miên.Ở thời điểm đó, (Shinju) là thực thể duy nhất có Chakra và con người tôn thờ nó như thần thánh, không ai dám đụng vào. Một ngày, Thần Mộc đã kết trái, ngàn năm mới xảy ra một lần, tục truyền đây là trái cấm. Nhưng công chúa Otsutsuki KaGuya, người đứng đầu tộc Otsutsuki, với mong muốn tái lập hòa bình đã phá luật ăn nó, và bà có được năng lực thần thành, trở thành người đầu tiên Sử dụng được Chakra và đơn phương chấm dứt chiến tranh. Sau đó bà được xưng tụng là nữ thần. Hai người con trai Sinh đôi của bà, và Otsutsuki Hamura, Sinh ra đã có Sẵn Chakra trong người.
Tôi nghe cậu truyện này không khỏi kinh ngạc, phải nói là tình tiết cuối cùng Sẽ được hé mở trong nội dung câu truyện này, ít ai biết đến nó, và cũng không được lưu truyền rộng rãi. Cô biết điều này, nhưng nó có liên quan gì đến Làng Ảo và người lập ra nó?
Niran nhìn tôi hơi gật đầu, có lẽ là có nghe qua, cũng hơi ngạc nhiên khi cô biết điều này, nó nói tiếp.
-Tuy nhiên, KaGuya càng ngày càng bị chi phối bởi Sức mạnh của Thần Mộc, trở nên điên loạn và mất niềm tin vào con người. Cơn điên khiến bà nghĩ đến một kế hoạch khủng khiếp, và điều đó làm bà ta dần trở thành một con quái vật khiến mọi người phải khiếp Sợ. Khi bà phát hiện ra hai đứa con Sỡ hữu Chakra mạnh khủng khiếp và có những thuật riêng của chúng, bà ta đã mất hết hoàn toàn ý chí, tái Sinh cùng với Thần Mộc, biến thành để đòi lại thứ Chakra từng thuộc về nó. Hai anh em Hagoromo và Hamura đã hợp Sức chặn được Thập Vĩ để cuối cùng, Hagoromo đã phong ấn nó trong người mình, trở thành Jinchūriki đầu tiên.
-Mà người ta đang nói đến, người đã lập ra Làng Ảo, chính là em trai Song Sinh của Lục Đạo tiên Nhận Otsutsuki Hagoromo, là Otsutsuki Hamura.
Tôi nghe xong hoàn toàn choáng váng, không biết phải làm gì, chậm rãi tiếp thu thông tin vào não bộ đang có xu hướng tê liệt của tôi.
Vị này không được nhắc đến bao nhiêu rong manga, chủ yếu là nhắc đến vị Lục Đạo Tiên Nhân kia, còn em trai của ông ta không được nhắc tới mấy.
không nghĩ ông là người lập ra Làng Ảo.
-Ta là do ngài ấy tạo ra, tuy không thể So Sánh với Sức mạnh của Thập vĩ, bởi vì ta yếu hơn nó một chút, nhưng So với những vĩ thú kia, ta mạnh hơn nhiều. Cái tên Niran cũng là do người đặt cho ta.
Tôi Sốc, hoàn toàn Sốc, cứng đơ, hóa đá tại chỗ. Cái tình tiết này là cái gì, chuyện quái gì đang xảy ra?
Em trai của Luc Đạo tiên Nhân, Otsutsuki Hamura là người lập nên Làng Ảo? còn có Niran là do người đó tạo ra? Sức mạnh không thua kém thập vĩ? Mà cái quan trọng là, cô bây giờ đã kí khế ước với nó, cũng có nghĩa, trọng trách đang đè lên vai cô.
-Hiện tại cô còn quá yếu, ta tuy đã khế ước với cô, nhưng vẫn chưa nhận định, vì vậy, thời gian này ta Sẽ đích thân hướng dẫn, cho tới khi họ xuất hiện.
-Họ? là ai vậy?-còn có người Sẽ đến Sao?
-Họ chính là thành viên cấp cao của lang ảo, một khi ta được trệu hồi, lửa trong chính đường Sẽ cháy mạnh mẽ hơn bao giờ hết, báo hiệu người được chọn đã xuất hiện, họ Sẽ nhanh chóng tìm đến mà thôi.
-Nếu nói như vậy, khi họ tìm đến, tôi phải làm Sao?
-Cô Sẽ theo họ về Làng Ảo.
-không được!-tôi hoảng hốt nói,Niran nhìn tôi, tôi nhìn nó.
-Nơi này có rất nhiều việc ta phải làm, đó là trọng trách của ta, ta chưa rời đi nơi này được.
-Rất quan trọng? –Niran hỏi, tôi khẳng định gật đầu.
-Phải! rất quan trọng.
-Nếu vậy cô cứ giải quyết tốt hết thảy đi, nhưng nên nhớ, ngoài những người ở đây, cô còn phải chịu trách nhiệm cho hàng trăm người Làng Ảo nữa đấy.
Tôi miên man Suy nghĩ, không gian kia được loại trừ, Niran trèo lên vai tôi nằm đó, cùng nhau đi về nhà.
Chuyện này thật quá Sức tưởng tượng của tôi. Phải làm Sao bây giờ, không nhận không được, mà nhận cũng thất khó khăn...
Trước hết tạm gác lại, còn bây giờ có chuyện đáng lo hơn phải giải quyết, cuộc thì Chuunin lần này, Orochimaru nhất định Sẽ hành động, Làng Lá Sẽ gặp nguy, còn có HoKage Đệ Tam Sẽ phải chết trong cuộc chiến này... cô không muốn chuyện này xảy ra, nhưng cũng vô phương giải quyết,
Phải làm Sao đây...ngài Đệ Tam Sẽ hi Sinh bảo vệ làng...chuyện này... nếu cô nói cho mọi người biết, liệu có ai tin hay không? Còn có Orochimaru nữa, cả SaSuke, Naruto, và Gấu mèo...
Thật lắm chuyện đau đầu mà. Thôi thì dù gì cũng không thể giúp gì được, cứ cảnh báo ngài HoKage trước đã.
Cô có cảm giác, Sự xuất hiện của mình ở thế giới này, kéo theo nhiều thứ thay đổi. Mọi thứ...đang chuyển dộng dần lệch khỏi quỹ đạo của nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...