[Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại

Trời dần dần tối, trong phòng không bật đèn, nàng ngồi một mình trong bóng
tối, không chuyển mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, gương mặt không hiện
rõ cảm xúc. Quản gia đứng cách đó không xa, cũng không bật đèn, cứ cung
kính đứng như vậy.

Gió đêm hơi lạnh, từ cửa sổ thổi vào trong
phòng. Bóng cây ngoài phòng lay động, truyền đến từng tiếng xào xạc. Làn gió nhẹ nhàng lay động rèm cửa, chạm qua sợi tóc mềm mại của nàng, thổi vào căn phòng im lặng.

“Có phải tôi…đã tự cho mình là đúng..”

Quản gia sửng sốt.

“Tôi vẫn nghĩ rằng, chỉ có việc bản thân mình muốn làm mới là đúng đắn, chưa bao giờ nghĩ qua cảm nhận của người khác. Cha mẹ vì bảo vệ tôi, không
chịu đến gần tôi, lấy danh nghĩa yêu thương mà làm tổn thương tôi, tuy
rằng tàn nhẫn nhưng rất hiệu quả…Chỉ là…thật khó chấp nhận.”

Quản gia gật gật đầu, có chút xúc động nói : “Đại tiểu thư nói rất đúng, thứ tình cảm yêu thương này nên nói ra, nếu không đối phương sao có thể
hiểu được, muốn bảo vệ đối phương không nhất thiết phải dùng cách làm
tổn thương họ, ở bên nhau cho đến cuối cùng, mặc dù về sau thật sự vĩnh
viễn xa cách, cũng sẽ không hối hận. Phu nhân và lão gia quả thực đã
không nghĩ tới điều này.”

Lúc trước nàng…không phải cũng làm như
vậy với Sesshomaru sao, vì sao lại không nghĩ ra đây. Không biết đến
điều này không chỉ có vợ chồng Shiina, còn có chính nàng nữa.

A… Thật khờ, thật khờ!

Sesshomaru, Sesshomaru, Sesshomaru…

Thật muốn gặp chàng, rất muốn gặp chàng.

Chàng là ánh sáng còn sót lại chiếu rọi sinh mệnh ta, là sự cứu rỗi duy nhất của ta trong bóng tối.

Sesshomaru.

Sesshomaru.

Sesshomaru…

Nước mắt nơi khóe mắt không chịu khống chế trào ra, nàng đột nhiên đứng lên, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ, từng ngôi sao hợp lại thành khuôn
mặt lạnh lùng lại ôn nhu của người nọ.


Rốt cuộc nàng vụt chạy ra
ngoài, không để ý tới tiếng kêu của quản gia, rời khỏi căn phòng, ra
khỏi vùng ngoại thành, hướng tới đến thần mà đi. Gió đêm thổi tới rét
lạnh, nước mắt trên mặt khô đi, lưu lại những dấu vết thật rõ ràng.

Mới vừa chạy đến cửa đền thần, nàng đã gặp mẹ Kagome vừa trở về từ bên
ngoài, kinh ngạc nhìn nàng : “A ? Aoko-chan sao lại khóc thế này ? Đã
xảy ra chuyện gì ?”

Aoko nghẹn ngào lắc đầu : “Cô, cháu muốn mượn dùng giếng ăn xương một chút.”

Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại chạy tới từ đường, thả người nhảy xuống giếng ăn xương.

Mẹ Kagome thở dài lắc đầu : “Bọn trẻ bây giờ thật là…”

Ở thời đại Chiến quốc, sau khi ra khỏi giếng ăn xương Aoko lập tức đến
vùng đất vĩnh hằng. Kiếp trước, nàng từng hẹn với Sesshomaru, vào đúng
đêm trăng tròn phải gặp nhau ở vùng đất vĩnh hằng. Sau khi nàng phản bội hắn, nàng không biết hắn vẫn duy trì thói quen này, cho đến khi lần đầu trở lại Chiến quốc trốn ở một nơi bí mật gần đó nhìn thấy.

Nàng
đột nhiên cảm thấy mình thật đáng chết, dạy hắn yêu ra sao là mình, để
hắn duy trì thói quen này cũng là mình, sau đó phản bội hắn, làm hắn
trọng thương vẫn là mình. Nàng chết đi, để lại tất cả yêu và hận cho
hắn. Giờ nàng trở lại, gây cho hắn vẫn chỉ là thất vọng và bi thương.

Aoko đứng trong vùng đất vĩnh hằng, nhìn thấy vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, cũng không còn khóc được nữa, nàng chỉ muốn chờ hắn đến đây.

Tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, nàng quay đầu lại, bóng người cao quý nháy mắt xuất hiện trước mặt.

Sesshomaru dường như có chút kinh ngạc lại có chút vui sướng, nhưng giọng nói vẫn
lạnh lùng trong trẻo như trước : “Aoko, cô gái đi theo Inuyasha nói cho
nàng, cho nên nàng trở về rồi ?”

“Sesshomaru !” Aoko đột nhiên
chạy nhanh tới, dẫm lên từng tấc cỏ xanh, nhào vào lòng hắn :
“Sesshomaru, không phải vì Kagome, ta thật sự nhớ chàng, rất muốn rất
muốn gặp chàng.”

Khóe môi Sesshomaru giương lên rất khó phát hiện : “Ừ.”

“Sesshomaru.”


“Ừ.”

“Sesshomaru.”

“Ừ.”

Sesshomaru, may mắn, chàng vẫn ở đây.



Này Sesshomaru, có phải gần đây ta không nói cho chàng biết không, ta yêu chàng.

Sesshomaru ngồi dựa vào tàng cây hoa anh đào, Aoko nằm trong lòng hắn.

Sesshomaru cúi đầu nhìn nàng một cái : “Nàng làm sao vậy ?”

Aoko lắc đầu : “Không có gì.”

Sesshomaru dường như có chút hờn giận : “Nàng không vui.”

Aoko bật cười : “Khi nào thì chàng lại mẫn cảm như vậy ?”

“Đối với chuyện của nàng, ta vẫn luôn mẫn cảm.”

Aoko gật gật đầu : “Ừ, ta biết, chàng đối với ta tốt nhất.”

“Vậy đừng rời đi nữa, không được rời đi, Aoko.” Sesshomaru nhẹ nhàng xoay
đầu nàng, để nàng nhìn thẳng vào hai mắt mình, thật sự kiên định nói :
“Nàng biết tính ta, nếu nàng còn rời đi, ta thật sự sẽ làm được.”

Trong lòng Aoko đau khổ lại chua sót, nhưng vẫn thuận theo gật gật đầu : “Ừ, không rời đi.”

Lúc này Sesshomaru mới vừa lòng buông tay ra, hai người cùng nhau nhìn mặt
hồ yên lặng, từng cánh hoa anh đào rơi xuống, dừng lại trên vạt áo của
hắn và nàng, trên mặt đất, mặt hồ. Hai người không ai lên tiếng.

“Sao lại mệt mỏi như vậy, chàng vừa làm gì rồi ?”


“Chỉ thu thập vài con mèo bệnh mà thôi.”

Aoko gật gật đầu, đột nhiên hỏi : “Này Sesshomaru, chàng có cảm thấy vùng
đất vĩnh hằng hình như không còn sức sống như trước kia không ?”

Sesshomaru mặt nhăn mày nhíu : “Hình như là vậy, có thể thời gian trôi qua đã lâu, linh khí dần hao hết.”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Aoko có chút trống rỗng, Sesshomaru ở phía sau không phát hiện ra “Mặc dù tên là vùng đất vĩnh hằng, nhưng sớm hay muộn nó cũng
sẽ biến mất. Trên thế giới này, kỳ thật không có thứ gì gọi là vĩnh
hằng.”

“Có.” Sesshomaru thấp giọng nói, “Nàng là vĩnh hằng của ta.”

Aoko cười rộ lên, mắt lấp lánh nước : “Sesshomaru, lời này của chàng ta rất thích, thật dễ nghe.”

Chờ ánh trăng lên tới đỉnh, bầu không khí yên tĩnh đột nhiên bị phá vỡ,
Jaken thở gấp chạy tới, thảm thiết kêu : “Sesshomaru đại nhân !”

Mắt Sesshomaru sắc như dao quét tới, Jaken lập tức im bặt, mặt đỏ lên nhìn hai người.

Aoko dở khóc dở cười : “Jaken, xảy ra chuyện gì, nói đi.”

Jaken thật cẩn thận nhìn Sesshomaru một cái, thấy hắn không giận gật gật đầu, yết hầu mới khàn khàn nói : “Sesshomaru đại nhân, Aoko đại nhân, Rin bị bắt đi rồi. Phân thân của Naraku Kagura đột nhiên xuất hiện, bắt Rin đi !”

Sesshomaru nắm tay Aoko đứng dậy, trầm tư suy nghĩ.

Chính vào này, trên bãi cỏ trống rỗng đột nhiên xuất hiện một người khoác tấm lông thú, xung quanh người đó đều là độc trùng, giọng nói khàn khàn khó nghe của hắn vang lên : “Xin hãy yên tâm, Sesshomaru đại nhân, chỉ cần
ngài chấp nhận yêu cầu của tại hạ, Rin sẽ bình an vô sự trở về.”

Tuy rằng chưa từng gặp qua, nhưng Aoko lập tức đã đoán được đây là Naraku trong miệng đám người Kagome !

Giọng nói lạnh lùng của Sesshomaru truyền đến : “Naraku, lần này ngươi lại muốn làm gì, dám đặt chân đến vùng đất vĩnh hằng !”

“Cũng không phải chuyện gì đặc biệt, chỉ cần ngài giết Inuyasha là được.”

“Người si nói mộng !” Một cách bất ngờ, lần này là giọng nói lạnh như băng của Aoko

“Không nói tới việc Inuyasha là em trai của Sesshomaru, cho dù không phải,
Sesshomaru cũng sẽ không nghe theo sự sắp đặt của ngươi !”

Naraku xoay người nhìn qua : “Vị này là…”

Aoko lạnh lùng nâng cằm lên : “Naraku, ngươi dám chạm vào ngọc tứ hồn, sẽ chết vô cùng thê thảm !”

“Hừ, như lời Aoko nói, không được phép đặt chân vào vùng đất vĩnh hằng !”
Lời còn chưa dứt, bóng người phía sau Aoko đột nhiên lao ra, móng vuốt
sắc bén nháy mắt xé tan tấm lông thú thành từng mảnh nhỏ ! Có điều rơi
xuống mặt đất chỉ là một ít bùn đất và con rối có vài sợi tơ “Ngươi

không xứng !”

“…” Aoko nhìn về phía hắn, có chút lo lắng,
“Sesshomaru, hay là đi cứu Rin đi, nàng chỉ là một đứa trẻ, tên Naraku
lại giảo hoạt như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện gì làm người ta lo lắng.”

Sesshomaru gật gật đầu, gọi Jaken rồi xoay người đi ra ngoài.

Aoko nhìn hắn đi đến cửa, muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nhịn được thốt lên : “Phải cẩn thận !”

Sesshomaru quay người lại gật gật đầu, đột nhiên nói : “Đợi ở đây chờ ta trở về, không được rời đi.”

Aoko mỉm cười, ánh mắt trong suốt lấp lánh, thuận theo nói : “Được.”

Sau khi Sesshomaru rời đi, nước mắt nàng cố nén rốt cuộc cũng trào ra.

“Muốn bảo vệ đối phương không nhất thiết phải dùng cách làm tổn thương họ, ở
bên nhau cho đến cuối cùng, mặc dù về sau thật sự vĩnh viễn xa cách,
cũng sẽ không hối hận.”

Tất cả những đạo lý này nàng đều hiểu, nhưng chỉ một điều nàng không thể thừa nhận, điểm quyết định.

Sesshomaru, ta chính là một người mang điềm xấu, đã hại chết nhiều người như vậy.

Đầu tiên là mẫu thân, tỷ tỷ, rồi sau đó là vợ chồng Shiina…May mắn, may mắn chàng là một đại yêu quái huyết thống thuần khiết, may mắn ta không có
hại chết chàng. Ta muốn về sau chàng phải sống thật tốt, ít nhất tốt hơn ta. Không, nhất định phải sống tốt hơn ta.

Cho nên, cho nên ta phải rời khỏi chàng, đem toàn bộ sức lực rời khỏi chàng.

Coi như ta chết rồi, chàng hãy coi như ta chết rồi đi.

Thật xin lỗi, lại lừa chàng.

Từ sau khi Vương Vũ nói cho nàng biết chuyện chú ngữ, cộng thêm mấy ngày
gần đây thân thể không khỏe, nàng thật sự cảm nhận được đại nạn đang
buông xuống. Mặc dù có chấp niệm, sinh mệnh của nàng vẫn đang trôi đi,
thậm chí có thể không chờ được đến khi ngọc tứ hồn bị tiêu diệt.

Muốn ở lại bên cạnh chàng, bởi vì biết đó là giấc mộng đẹp nhất, muốn nằm
trong lòng chàng, bởi vì biết đó là ước nguyện cả đời, càng muốn ngủ say trong lòng chàng, bởi vì biết đó là vĩnh hằng.

Nhưng Sesshomaru, chúng ta không có vĩnh hằng.

Nàng rốt cuộc không nhịn được ngồi xổm xuống, nước mắt như mưa.

Một lần cuối cùng, hãy để cho nàng được phóng túng đi.

Vĩnh biệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận