đồng Nhân Harry Potter Vì Em Mà Điên Cuồng
"Thưa giáo sư Anderson, với tư cách là người ngoài cuộc, chứng kiến toàn bộ. Em tin chắc rằng mình có thể thay thế cho cậu Mahaback đây kể lại toàn bộ. Có vẻ như sự xuất hiện của thầy khiến cho cậu Mahaback đánh mất đi luôn khả năng tổ chức ngôn ngữ của mình vào bụng của cự quái." Tom mỉm cười, khóe mắt cong cong.
"Câm miệng!" Vivian gầm lên, đôi mắt phẫn nộ.
"Trò Mahaback! Trò không có quyền nói chuyện ở đây!" Giáo sư Anderson lạnh mặt.
Vivian tái xanh, mặt cắt không một giọt máu.
"Em nói đi, trò Riddle." Giáo sư Anderson ra lệnh.
* * *
"Ta tin rằng ngài Mahaback sẽ rất tự hào khi nghe được chiến tích vĩ đại của cậu.. Bắt nạt một cô gái ư! Thật ngu xuẩn! Phải chăng nhớt của lũ sên đã ăn mòn cái đầu ngu ngốc này của cậu.." Giáo sự Anderson châm chọc, đôi mày cau lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Dù vậy, không hiểu sao trong lòng Eira lại mang lên một nỗi sung sướng khó tả.
Thầy cứ mắng đi! Mắng hay lắm!
Chưa bao giờ cô thấy ai châm chọc, mỉa mai lại đẹp trai đến thế! Chỉ một chữ thôi: "Tuyệt!"
".. Hôm nay là buổi đầu tiên. Ta sẽ không trừ điểm nhà Slytherin. Nhưng tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Trò phải tới lao động phục vụ tại phòng làm việc của ta bắt đầu từ tối mai."
Vivian giùng giằng, mặt phừng phừng đỏ như tỏ sự bất mãn. Nhưng cuối cùng cậu ta cũng chẳng thể làm gì. Người đó là giáo sư Anderson, chính cha của cậu ta cũng phải nể mặt ba phần. Chưa kể cậu ta sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của cha nếu những lời này được truyền đến tai ông.
Vivian quay áo bỏ đi cùng với hai tiểu tùy tùng.
Giáo sư Anderson xoa xoa cái chán nhức mỏi của mình, lũ cự quái này thật ngang bướng, ông còn phải đối mặt với chúng thêm bảy năm nữa!
Giáo sư quay đầu nhìn về phía Eira và Tom.
"Em nên trở về lớp học, trò Riddle."
"Vâng, thưa giáo sư!" Tom trả lời, sau đó quay đầu để lại cho Eira một nụ cười ấm áp.
Dù bóng người đã khuất ở hành lang nhưng Eira vẫn thơ thẩn nhìn theo.
"Trò Titus, dù là người bị hại nhưng điều đó cũng chẳng đáng tự hào là bao nhiêu! Là một Slytherin, điều đó thật là một sự sỉ nhục.. Nhìn bản thân trò kìa.. Thật đáng xấu hổ." Đôi mắt của giáo sư Anderson thu hẹp lại, nhìn thẳng vào Eira.
Eira gật gù, tỏ vẻ nhất trí. Khuôn mặt ngoan ngoãn đến không tưởng.
"Trò trở về lớp học của mình đi!" Giáo sư Anderson thở dài nói.
Nhanh thoăn thoắt, Eira kéo tay Elena bốc hơi trong không khí.
Hai đứa chạy vội đến lớp học biến hình. Nhưng có cố gắng bao nhiêu cũng không thoát khỏi hiện thực: Họ đã đi muộn.
Hai đứa rón rén đi đến cuối lớp, nhân lúc thầy Brown quay lưng về phía bảng.
"Rầm."
Chỉ cách một chút nữa! Một chút nữa thôi! Eira đau khổ nhìn chiếc bàn trống chỉ cách một cánh tay.
"Haha!" Những tiếng cười chế nhạo vang khắp phòng học.
"Hai học sinh kia, mời các em đứng dậy!" Thầy Brown đứng lại, khuôn mặt vốn già nua càng nhúm chặt hơn.
Eira và Elena run rẩy đỡ nhau đứng thẳng dậy. Khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng nhìn thầy Brown.
"Các em hãy nói ra lí do tại sao tôi không nên trừ điểm nhà Slytherin đi?"
"Thầy có một cái mũ đẹp!" Eira buột miệng nói. Sau đó mới phát hiện mình phạm phải sai lầm lớn.
Cả phòng học cười ồ lên.
Buổi học đầu tiên, nếu Eira và Elena làm cho cho nhà bị trừ điểm thì chắc chắn hai cô sẽ trở thành tội nhân..
"Phốc!" Khuôn mặt nghiêm túc của thầy Brown bị phá vỡ. Thầy cười khoái chí lắm.
"Được rồi. Lí do thuyết phục! Ta tạm tha cho hai trò! Nhưng không được có lần sau!"
"Vâng!" Hai đứa cùng thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh.
"Các em nhớ đó, đây là lần duy nhất và cũng là lần cuối. Dù ta có cả một bộ đồ đẹp, cũng sẽ không tha cho các trò!" Thầy Brown cười đùa, nháy nháy mắt.
"Nào! Chúng ta tiếp tục bài học."
Eira âm thầm kéo tay Elena trở về chỗ ngồi.
"Liên lụy bồ rồi!" Eira thủ thì vào tai Elena.
"Không! Mình rất vui khi giúp được bồ!" Elena lắc đầu, khẳng định.
"Elena thân ái! Bồ như một thiên thần nhỏ vậy" Eira thốt lên.
Elena cười mỉm, đôi mắt êm dịu.
Eira ngậm cái miệng ba hoa của mình lại khi nhìn thấy ánh mắt thầy Brown đảo đến.
Cô dở sách ra, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Cô rất thích cách giảng dạy của thầy Brown, dù không biết những giáo viên khác như thế nào nhưng cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Với một độ tuổi khá lớn nhưng thầy luôn biết cách tạo ra tiếng cười. Cô không hề cảm nhận được đây một tiết học nặng nề.
"Merlin ơi! Em đã tạo ra một điều kì diệu ấy! Đến cả ta cũng không nhận ra được đây là cây kim ấy. Nó chẳng có sự khác biệt so với ban đầu là bao!" Thầy Brown trầm trồ.
Lại là những tiếng cười khúc khích. Chàng trai nhỏ xấu hổ mà gãi gãi đầu.
"Đừng cười nào các trò! Các em cũng chưa thể làm tốt hơn đâu!" Thầy Brown trịnh trọng nói.
"Nào! Em hãy thử thư giãn cơ tay, lấy một hơi thật sâu. Hô vang câu thần chú!" Thầy Brown làm mẫu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...