“Backy.” Nghe giọng nói khẳng định mang theo một tia buồn bực, Ogihara kinh hoảng nhìn người đang cầm tay mình, ấp a ấp úng nói: “E.. Echizen... Cậu.. Cậu đang nói cái gì...” Ogihara trong ngực loạn cực kỳ, sao Ryoma lại nhận ra mình, rốt cuộc mình sai ở đâu!
Ryoma thở dài, buông Ogihara ra: “Backy, tớ đã biết rồi. Ngay từ đầu tớ đã nghĩ cậu rất quen thuộc, sau đó lúc cùng cậu chơi bóng tớ nghĩ chắc chắn cậu biết chơi. Nhưng cậu cải trang nên tớ không nhận ra, sau đó về nhà ông già tớ đã nói tớ biết cậu là ai.” Ryoma biết trí nhớ mình không tốt, nếu không thì từ lúc cậu nghe được thanh âm của Ogihara đã phải nên nhận ra cậu ấy rồi.
“Ryo... Ryoma... Thế à... Vậy cậu...” Ogihara khó hiểu nhìn Ryoma, nếu Ryoma đã sớm biết, sao vẫn không lật tẩy cậu. Sao Nanjiro-san lại bán đứng cậu, làm cậu chưa kịp chuẩn bị gì hết.
“Cậu không muốn nói.” Ryoma hơi tức giận nhìn Ogihara, nếu hôm nay mình không bị thương, chắc Ogihara vẫn định gọi mình Echizen Echizen đi. Chuyện hôm nay làm cậu quyết định không thể để Ogihara tiếp tục trốn nữa.
“Ryoma....” Ogihara không biết nên làm gì bây giờ, cậu đã làm Ryoma giận rồi, tuy rằng cậu sớm đoán được nếu Ryoma biết cậu là ai thì nhất định sẽ tức giận.
“Backy, cậu đột nhiên không thi đấu nữa tuy làm tớ tức giận nhưng sau khi ông già tớ nói cho tớ nguyên nhân, tớ cũng không tức giận nữa. Tớ giận vì cậu không tin tớ, chúng ta là bạn bè, vậy mà cậu đến Nhật Bản lại có thể làm bộ không nhận ra tớ. Nếu như hôm nay tớ không bị thương, có phải cậu vẫn định gọi tớ Echizen, vẫn coi tớ như người xa lạ không?” Ryoma càng nghĩ càng tức giận, tức giận vì đối phương không tín nhiệm mình.
“Ryoma... Tớ vốn không biết cậu ở đây, lúc tớ... tớ đến trường học mới biết được cậu cũng đến, tớ đã muốn nói cho cậu, nhưng lại sợ... cậu giận tớ, cho nên mới...” Ogihara tháo kính mắt nhìn Ryoma, “Ryoma... đừng giận tớ nữa.” Cậu không muốn mất đi người bạn như Ryoma.
“Nếu như mỗi ngày cậu đều làm bữa trưa cho tớ, tớ sẽ không giận cậu nữa.” Tức giận trong mắt Ryoma dần tan biến, đưa lại kính mắt cho Ogihara để cậu đeo vào.
“Ryoma...” Ogihara cảm động gọi một tiếng, “Cậu...” Sờ sờ kính mắt, Ogihara lại thấy khó hiểu.
“Cậu tới Nhật Bản, không phải là vì không muốn người khác nhận ra cậu sao?” Ryoma cười cười, sau đó kéo Ogihara, “Đi thôi, đêm nay ở nhà tớ đi.”
“Ryoma, cảm ơn cậu.” Đối với việc Ryoma dễ dàng tha thứ mình như vậy, Ogihara ngoại trừ cảm ơn thì không biết nên nói gì.
“Cậu là bạn tớ.” Thấy Ogihara khách khí, Ryoma có chút hờn giận.
“Ừ! Chúng ta là bạn bè.” Ogihara buông xuống lo lắng cười rộ lên, giơ tay lên, Ryoma cũng giơ tay lên, hai người đập tay biểu hiện tình bạn.
“Được rồi, trong lúc Kaidoh senpai thi đấu, Fuji sepai đứng cạnh cậu làm gì đấy?” Buông tay, Ryoma hỏi, cậu mới không tin Ogihara cùng Fuji senpai “thân mật” đâu.
“À.. cậu không nói tớ cũng quên luôn.” Ogihara vội vã nói, “Fuji senpai nói trên người tớ có mùi thơm, cậu có bao giờ ngửi thấy không? Ryoma, cậu ngửi xem, trên người tớ sao lại có mùi được? Fuji senpai chắc là nhầm rồi.” Nghĩ đến nếu như trên người thực sự có mùi thơm Ogihara liền nổi lên một thân da gà, quá... kinh dị.
Ryoma không tiến lên ngửi mà trong mắt hiện ra ảo não... Sao cậu lại quên chuyện này được, cuối cùng cậu biết vì sao ngay từ đầu lại thấy Ogihara có cảm giác quen thuộc rồi.
“Ryoma?” Thấy Ryoma không biết đang nghĩ gì, Ogihara kêu một tiếng.
“Ogihara, trên người cậu đúng là có mùi thơm, nhưng không rõ lắm.” Câu trả lời của Ryoma làm Ogihara đứng hình... Vì sao chưa từng có ai nói với cậu chuyện này... “Ryoma! Sao cậu không nói cho tớ biết!”
“.... Có sao đâu? Mùi không khó chịu mà.”
“...”
.....
“Mấy đứa vừa đi đâu đấy?” Thấy hai người đi tới, HLV Ryuzaki hỏi, lúc nãy thấy hai người ra khỏi phòng bệnh, bà tưởng rằng họ đã đi trước rồi.
“Em đi nhà vệ sinh.” Ryoma không đổi sắc mặt trả lời.
“Ừ... Vậy chúng ta đi thôi, đến chỗ tiếp theo.” HLV Ryuzaki giáo luyện vô lực mỉm cười, thật không có biện pháp với thằng nhóc này.
“Chỗ tiếp theo? Còn có chuyện gì sao?” Ryoma hỏi, trận đấu đã kết thúc rồi còn gì?
“Đi thôi, tới rồi sẽ biết.” HLV Ryuzaki ra vẻ bí mật, “Ogihara cũng cùng đi đi.”
“A.. Vâng...” Ogihara có chút buồn bực, rốt cuộc muốn làm gì đây.
“Quán Sushi...” Thấy nơi HLV Ryuzaki đưa mình tới, Ogihara mơ hồ, Ryoma biến sắc.
“Đến rồi, vào đi, tất cả mọi người đang ở bên trong.” HLV Ryuzaki không phát hiện sự khác thường của hai người, mở cửa đẩy họ vào.
“Hoi,hoi, nhóc con, Ogihara, các cậu tới rồi.” Ở bên trong, Kikumaru đang cùng Momoshiro cười đùa, vừa thấy hai người thì phất tay gọi. Ryoma nhìn người bên trong liền lùi ra, kéo Ogihara đi, vừa đi được vài bước hai người đã bị Momoshiro lôi vào.
“Sao đi sớm vậy chứ? Không thể, không thể nha.” Momoshiro kéo hai người vào, không nói gì đặt cả hai ngồi trên đệm ghế.
“Ogihara, bắt đầu đi, chúng tôi vừa ăn một trận rồi.” Fuji bắt chuyện với Ogihara, sau đó chuyển sang bên cạnh, nhường chỗ cho cậu.
“Echizen, đến đến, bên này còn nhiều.” Momoshiro bưng một bàn sushi, kéo Ryoma lại. “Yên tâm yên tâm, Ogihara có Fuji senpai chăm sóc rồi.”
“Ryoma, tớ không sao.” Biết Ryoma lo lắng cái gì, Ogihara nhẹ nhàng phất tay, sau đó cởi giầy ngồi xuống bên cạnh Fuji senpai, cậu không muốn làm mọi người mất hứng.
“Ogihara.....” Ryoma lo lắng nhìn Ogihara.
“Ryoma, Momo senpai đang chờ cậu đó.” Ogihara nhìn Ryoma cười cười, sau đó phất tay để Ryoma không nên để ý cậu nữa. Ryoma thấy thái độ Ogihara kiên quyết, cũng không nói gì nữa, xoay người cùng Kikumaru senpai và Momoshiro senpai ăn sushi.
“Làm sao vậy Ogihara? Cậu khó chịu à?” Fuji rót cho Ogihara một chén trà, vừa rồi trông Ryoma có vẻ rất lo lắng.
“Không có, ” Ogihara lắc đầu, sau đó nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, “Fuji senpai ăn cái gì đấy? Sao lại xanh như thế.”
“Đây là sushi mù tạt, Ogihara có muốn thử hay không?” Fuji cầm lấy một miếng đưa tới trước mặt Ogihara.
“Không đâu...” Ogihara sợ hãi nhìn sushi mù tạt trước mặt, lập tức nhấp một ngụm nước trà. Fuji nở nụ cười, sau đó bỏ vào miệng ăn.
“Fuji senpai rất thích ăn cay à?” Thấy Fuji senpai ăn mù-tạc mà chẳng có phản ứng gì, Ogihara thật sự rất hiếu kỳ.
“Tôi thích ăn mù-tạt.” Nói xong, Fuji lại ăn một miếng.
“Fuji senpai thật là lợi hại, trước đây tôi ăn một lần, sau đó nước mắt nước mũi chảy ròng.” Ogihara cực kì khâm phục Fuji senpai. Cậu chỉ cần ăn một chút cay thôi là tiếng nói sẽ khàn, cho nên trừ phi bắt buộc, cậu chẳng bao giờ ăn.
“Ogihara không thích ăn sushi à?” Nhìn sushi trước mặt Ogihara căn bản không hề nhúc nhích, Fuji hỏi.
“A... Không phải...” Ogihara vội vã cầm lấy một miếng ăn, “Tôi chỉ là không đói bụng...” Kéo tóc và kính mắt che khuất lông mày nhăn lại, tự nhiên lại nuốt vào....
Liều mạng uống trà để xóa đi mùi vị trong miệng, Ogihara nhìn những người khác, mọi người có vẻ rất vui. Quay đầu lại thì phát hiện đội trưởng đang nhìn mình, Ogihara mang hộp sushi của mình đưa sang: “Đội trưởng, cho anh.” Cậu biết đội trưởng không phải muốn ăn sushi của cậu, nhưng hiện tại cậu hết sức mong muốn đội trưởng muốn ăn.
Tezuka hơi sửng sốt, sau đó “Ừ” một tiếng, nhận lấy hộp của Ogihara. Ogihara thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không phải ăn nữa, thực sự là cảm ơn đội trưởng. Tezuka cầm lấy hộp sushi nhìn Ogihara một lúc, sau đó quay đầu lại tiếp tục cùng cửa hàng trưởng nói chuyện phiếm, cầm lấy sushi trong hộp từ từ ăn.
“Ogihara không thích ăn sushi nhỉ.” Fuji tới gần Ogihara nhỏ giọng nói, hành động rõ ràng như thế sao anh lại không nhìn ra.
“... Vâng...” Ogihara thấy không ai chú ý, lặng lẽ gật đầu, cậu biết chắc chắn không thể gạt được Fuji senpai. Chỉ là cậu không phải không thích, mà là không thể.
“Khó trách vừa rồi Echizen lo lắng cho cậu, ra là Echizen biết cậu không thích ăn sushi.”
“Vâng.”
“Tình cảm giữa Ogihara và Echizen rất tốt nhỉ, cậu đã gọi cậu ta là Ryoma.” Fuji nhìn chằm chằm sushi trên tay như thể đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật.
“... Ryoma là bạn của tôi...” Ogihara không biết vì sao giọng điệu của Fuji senpai có chút kì quái, liếc mắt nhìn sang, Ogihara khó hiểu hỏi, “Fuji senpai... gọi tên.. thì làm sao?” Cậu gọi Ryoma Echizen là Ryoma, có gì không đúng à?
Fuji hơi ngạc nhiên nhìn: “Ogihara không biết sao?”
“Hả... Biết cái gì?” Ogihara càng thêm khó hiểu, bốn chữ Echizen Ryoma, gọi hai chữ trước và hai chữ sau có gì khác nhau à?
“Ha ha... Không có gì.” Fuji hơi mở mắt, sau đó vừa cười vừa nheo lại, “Ogihara rất đáng yêu.”
“Đáng yêu?” Ogihara thiếu chút phun trà trong miệng ra, từ này dùng cho mình đâu có thích hợp, “Fuji senpai... Tôi là con trai...” Ogihara chỉ chỉ chính mình.
“Tôi biết mà, Ogihara là con trai, nhưng... Ogihara thực sự rất đáng yêu... Ha ha...” Fuji còn nhắc lại một lần, thấy mặt Ogihara lúc đỏ lúc trắng, Fuji cười cực kì vui vẻ.
“Fuji senpai... Tôi nghĩ anh... thật sự rất đáng sợ...” Ogihara nghĩ bây giờ cậu thật sự không sợ Fuji senpai một chút nào nữa, trái lại nghĩ Fuji senpai rất dễ ở chung cho nên lá gan cậu cũng bắt đầu lớn lên.
“Ha ha... Thật không?” Fuji nhìn Ogihara, tay đưa sushi mù tạt sushi tới bên miệng Ogihara, thành công thấy Ogihara lập tức lùi về phía sau, đôi mắt Fuji lại cong thêm vài phần.
Dạ dày bắt đầu thấy hơi khó chịu, đầu cũng có chút choáng, Ogihara biết miếng cá mình vừa ăn phát huy tác dụng rồi. Cậu không thể ăn hải sản, đúng ra mà nói mấy thứ trong nước cậu đều không thể ăn, ngoại trừ rong biển và tảo tía. Khi còn bé có một lần ăn tôm hùm, cậu ăn thật nhiều, kết quả bị dị ứng, thượng thổ hạ tả. Từ lúc đó cậu không còn ăn những thứ gì ở dưới nước nữa, đó cũng là lý do cậu không làm đồ ăn Nhật, bởi vì rất nhiều món ăn Nhật có nguyên liệu là hải sản.
Mơ hồ đi giày vào, Ogihara lay lay Fuji senpai: “Fuji senpai, tôi đi trước, ở nhà có việc.” Nhìn Ryoma đang đùa nghịch cùng mọi người, Ogihara quyết định không nên tới quấy rối cậu ta, “Fuji senpai, anh giúp tôi nói một tiếng với Ryoma, nói tôi đã về trước rồi.”
“À, được.” Fuji cũng không cản, nhận ra Ogihara thật sự có việc.
“Cảm ơn Fuji senpai.” Cẩn thận đứng lên, Ogihara liếc nhìn Ryoma rồi xoay người rời khỏi quán sushi.
Vừa đi được hai bước, đang chuẩn bị vẫy xe taxi cậu đã bị người gọi lại: “Ogihara.”
“Đội trưởng.” Nhìn người đi tới, Ogihara vội gọi.
“Ogihara, trưa mai cậu tới phòng họp của CLB đi, tôi có việc muốn nói với cậu.” Nhìn sắc mặt Ogihara có chút không ổn, Tezuka hơi trầm xuống, “Cậu khó chịu?”
“Đội trưởng, tôi không sao, chỉ là vừa rồi mẹ tôi gọi điện thoại. Đội trưởng có chuyện gì sao?” Ogihara có chút thấp thỏm, đội trưởng sao tự nhiên lại tìm cậu.
“Cậu về trước đi, trưa mai cậu gặp tôi rồi nói tiếp.” Tezuka nhìn đồng hồ, anh còn muốn đến trường một chuyến.
“A, được.” Thấy đội trưởng không còn việc gì nữa, Ogihara hơi choáng váng vẫy taxi, không biết ngày mai cậu có thể dậy được không. Nhìn Ogihara ngồi trên xe taxi rời đi rồi, Tezuka mới quay lại quán sushi.
“Kunimitsu, bạn con hôm nay không tới à?” Tezuka Ayana hỏi đứa con từ lúc về nhà vẫn liên tục gọi điện thoại. Con chị gần đây tối nào cũng đi ra ngoài đánh tennis, nói là mới quen một người bạn, nhưng hôm nay trở về sớm như vậy mà vẫn gọi điện thoại, Tezuka Ayana nghĩ có lẽ người bạn đó hôm nay không tới.
“A.” Tezuka lần thứ hai buông điện thoại, không có ai trả lời, trả lời mẹ mình một câu, “Hôm nay con về trước.”
“Ừ... Kunimitsu này, đừng làm mình vất vả quá.” Đối với đứa con lúc nào cũng nghiêm nghị, Tezuka Ayana nửa mừng nửa lo. Con mình quá trưởng thành, vậy cũng không hẳn là tốt, chị làm mẹ mà chưa từng phải lo lắng chuyện gì cả.
Trở lại phòng mình, Tezuka tiếp tục gọi điện thoại, năm phút liền không có ai nghe điện thoại, Tezuka đang chuẩn bị buông điện thoại thì có người nhấc máy.
“Hello...” Trong điện thoại truyền ra thanh âm suy yếu, có chút không rõ.
“... Itsuki-chan, là tôi, Tezuka.” Nghe được giọng nói của đối phương, Tezuka đứng lên.
“Tezuka...?... Ừ... Băng sơn đội trưởng...” Người bên kia nói vài tiếng, rồi lại im lặng.
“Itsuki-chan, cậu làm sao vậy?” Tezuka không vì lời đối phương mà kinh ngạc, tiếp tục hỏi, rồi bắt đầu mặc lại áo khoác vừa cởi ra.
“Ưm... Khó chịu...” Căn bản không biết mình đang nói gì với người kia, Ogihara nửa hôn mê nói, sau khi trở về cậu bắt đầu nôn, rồi trán nóng rần lên, mọi hành động của cậu lúc này hoàn toàn là vô thức.
“Cậu ở nhà à?” Tezuka một tay nghe điện thoại, một tay mở cửa xuống lầu.
“Ừ...” Giọng của Ogihara nhỏ lại.
“Kunimitsu, giờ con định đi ra ngoài à?” Nhìn con mình chuẩn bị ra ngoài, Tezuka Ayana từ trong nhà bếp đi ra hỏi.
“Vâng, mẹ à, đêm nay con không về nhà, mẹ không phải chờ con đâu.” Tezuka nói xong, rồi quay lại nói vào điện thoại: “Itsuki-chan, giờ tôi sẽ đến chỗ cậu.”
“Đội trưởng... Anh không có chìa khóa...” Ogihara thần trí mơ hồ, cậu căn bản không ý thức được Tezuka nói đến chỗ cậu là có ý gì, chỉ nghĩ rằng đối phương không có chìa khóa.
Tezuka nhanh chóng đi giầy, không thấy nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mẹ mình, vội vã mở cửa đi ra ngoài: “Itsuki-chan, cậu đừng ngủ, để cửa mở đi, tôi lập tức đến.”
“Vâng...” Ngắt điện thoại, Tezuka cất điện thoại rồi chạy đi.
“.....” Mười phút sau, Tezuka Ayana đứng yên tại chỗ thì thào nói: “Từ lúc nào Kunimitsu... lại ôn nhu như vậy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...