Xe tới đón bọn họ đúng giờ dừng trước cửa quán trọ, Ogihara vừa lên xe thì ngây người. “Các anh, sao các anh lại tới?”
“Nhóc hư, không muốn gặp anh?” Hall có chút không vui trầm mặt, riêng chuyện em trai một mình đi chơi với người khác, còn đi qua đêm đã làm anh rất không vui rồi, giờ nghe em trai nói như vậy bụng anh lại càng muốn phát hỏa. Anthony mặc dù không nói chuyện nhưng vẻ mặt của anh đã nói rõ tất cả.
“Không phải, em không nghĩ là các anh sẽ đến đón em.” Biết mình nói vậy đã làm các anh không vui, Ogihara vội vàng giải thích, “Các anh đừng nóng giận, sao em có thể không muốn gặp các anh, em đã nghĩ các anh chỉ phái xe đến.” Ngồi vào giữa hai người anh, Ogihara nắm tay hai người. Cậu đã quên, các anh đã căng thẳng vì mình đến thế nào.
“Đi chơi vui không?” Dịu xuống, Hall ôm em trai lên đùi hỏi.
“Vui lắm, ngày hôm qua em còn treo thẻ ước nguyện, Tezuka nói treo càng cao thì nguyện vọng lại càng có thể được thực hiện, điều ước của em được treo rất cao.” Ogihara rất vui vì các anh có thể tới đón mình.
“Baby ước điều gì thế?” Thấy tâm tình em trai rất tốt, Anthony cũng khôi phục thái độ bình thường.
“Bí mật...” Ogihara nửa úp nửa mở, “Chờ nguyện vọng thực hiện rồi em sẽ nói cho các anh, nếu không thì sẽ không linh nữa.”
“Được rồi, vậy anh chỉ có thể chờ nguyện vọng của em được thực hiện vậy.” Hall nhéo nhéo cái mũi nhỏ của em trai, “Thực sự là bé hư.” Thật muốn đem em trai cất vào trong túi quá.
“A... Chỉ có các anh mới gọi em là bé hư đấy.” Ogihara ngắt lại, cảm giác ở bên cạnh các anh thật tốt, “Người khác thế nhưng gọi em là ‘thiên sứ’ đó.”
“Không phải ‘thiên sứ ‘!” Anthony và Hall đột nhiên cao giọng nói một câu làm nụ cười trên mặt Ogihara biến mất, Tezuka thì nghiêm túc nhìn sang.
“Không phải ‘thiên sứ’, ” Anthony lặp lại một câu, ôm người bị dọa lên người mình, “Baby, em không phải thiên sứ, em là bé hư của anh, biết không?” Bây giờ anh sợ nhất chính là từ này.
“Vâng... em không phải thiên sứ...” Ogihara hiểu được, quay lại nói với hai người đang lo sợ, “Em là bé hư của các anh, là Baby của các anh.”
“Đúng, là Baby của anh.” Mùi hương xung quanh lại rõ thêm vài phần làm Anthony chỉ có ôm chặt em trai vào trong lòng mình, không cho cậu nhìn thấy sự bất an và lo sợ của mình.
Nói xin lỗi trong lòng, Ogihara nắm chặt tay hai anh, trong bờ ngực dày rộng, không gian trong xe yên tĩnh, Ogihara chậm rãi ngủ.
“Đêm qua...” Sau khi người trong ngực Anthony đã phát ra tiếng thở đều đều, anh mở miệng.
“Không biết có phải nhờ tác dụng của suối nước nóng không, đêm qua Itsuki-chan tuy vẫn ra mồ hôi, nhưng trên người cũng không nóng như trước, cũng không kêu nóng, cậu ấy ngủ rất yên.” Tezuka nói làm mắt Anthony và Hall sáng lên.
“Tối nay lại quan sát một chút, xem xem rốt cuộc có phải có liên quan đến suối nước nóng không.” Tezuka cũng âm thầm cầu khẩn, mong muốn nước nóng có thể thực sự hữu dụng trong việc trị hết bệnh của Ogihara.
“Được, nếu như đêm nay Baby lại bắt đầu nóng lên, vậy chứng tỏ suối nước nóng có tác dụng với em ấy.” Coi như tìm được một tia hi vọng, Hall hận không thể cho xe lập tức quay đầu.
“Nếu như đêm nay Baby không bị sốt nữa...” Anthony nghĩ đến một khả năng khác, “Mùi thơm trên người Baby càng ngày càng đậm, hẳn là có liên quan đến việc em ấy nóng, còn bức tranh đó... rốt cuộc có ý nghĩa gì... Tìm được nguyên nhân này thì tình hình của Baby hẳn là có thể giải quyết.” Hoa không ngừng nở, mà thân thể em trai càng ngày càng gầy, Anthony cũng không lạc quan.
“Cho dù thế nào thì cũng không thể buông tha, dù cho chỉ có 1% hi vọng.” Tezuka lấy ra một tấm bùa bình an trong túi đưa cho Anthony, “Đặt cái này ở dưới gối của Ogihara, có thể sẽ có tác dụng.” Giờ đang xảy ra một chuyện không thể tưởng tượng nổi, có lẽ phải dùng pương pháp khác thường để giải quyết.
“Cảm ơn.” Nhận lấy bùa bình an, Anthony cẩn thận bỏ vào trong túi áo.
Sau khi tỉnh ngủ, Ogihara thấy trên xe đã không còn bóng dáng Tezuka, con đường hiện ra bên ngoài cửa sổ xe cho cậu biết mình đã về tới Tokyo, chỉ là...
“Anh, Tezuka đâu? Chúng ta đang đi đâu đây?” Đây cũng không phải là đường về nhà.
“Anh đưa cậu ta về rồi, em ngủ nên không biết.” Hall mở miệng, “Chúng ta phải đi gặp một người, gặp xong rồi mới về.”
“Vâng.” Ogihara cũng không hiếu kỳ về người sắp phải gặp, cậu thấy lạ chính là sao mình lại ngủ như chết thế, Tezuka xuống xe lúc nào cũng không biết.
Ogihara cuối cùng cũng biết người các anh muốn gặp là ai, nói cách khác, là người nào ── thầy bói ── đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu Ogihara ngay sau khi gặp người này, tuy nhiên đối phương là một ông lão rất già rất già. Tóc, râu, lông mi đều trắng xóa, không phải giống như thầy bói vỉa hè từng nhìn thấy ở kiếp trước, nhìn qua có chút thần bí.
Nghĩ rằng anh trai nhất định vì chuyện của cậu mà lo lắng, nếu không phải thì cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng phương pháp này giúp cậu xem bệnh, Ogihara rất nghe lời mà ngồi trên ghế, để ông lão trước mặt “xem bệnh” cho cậu.
Qua thật lâu, đầu tiên ông lão nhìn bàn tay của Ogihara, rồi lại nhìn mặt cậu cả nửa ngày, rồi lại bảo cậu bốc thăm, rút bài, nói chung là dùng rất nhiều phương pháp, có vài cái Ogihara cũng biết, cậu cho rằng TV đã trình diễn quá nhiều rồi.
Một giờ đi qua, ông lão không nói một câu nào, Anthony và Hall cũng càng ngày càng gấp, sợ bọn họ ảnh hưởng đến “Đại sư” cho nên không dám tùy tiện lên tiếng.
“Con tên Backy Douglas phải không?” Cuối cùng ông lão cũng mở miệng.
“Vâng, ở đây thì con tên là ‘Ogihara Aitsuki ‘.” Ogihara cũng có chút khẩn trương, không biết ông lão sẽ nói cái gì, đây lần đầu tiên cậu đi xem bói đó.
“Có thể giúp ta mua bình rượu không?” Ông lão đột nhiên lấy tiền ra đặt vào tay Ogihara, “Rượu gì cũng được.”
“A, vâng.” Ogihara sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng được, cầm tiền trong tay cậu thấy choáng váng mà đi ra cửa, cậu tới đây để xem bói phải không vậy.
Anthony và Hall ngồi xuống, nhận ra người này muốn em trai tránh mặt.
“Cậu ta rất kỳ lạ, ” Ông lão mở miệng, “Ta không nhìn ra vận mệnh của cậu ta, có thể nói, cậu ấy không có số phận.” Trong mắt ông lão lóe lên nghi hoặc và vô cùng kinh ngạc.
“Đại sư?!” Anthony và Hall biến sắc, lời này là có ý gì.
Ông lão thở dài nói: “Ta cũng thấy rất lạ, sống bảy mươi hơn tuổi đây là lần đầu tiên nhìn thấy người có số mệnh như vậy, hình như cậu ta... không thật sự tồn tại, tương lai của cậu ta chỉ là một khoảng trống.”
Lời nói kia làm tâm Anthony và Hall lạnh xuống, “Tôi không muốn lại chết lần nữa...” Hai người họ đồng thời nghĩ tới những lời này của em trai.
“Đại sư, chúng tôi... có một bức tranh...” Anthony lo lắng lấy bức tranh từ trong căp tài liệu ra, “Hoa trong tranh đầu tiên không hề nở, nhưng từ lúc em trai tôi nhìn thấy thì hoa này lại từ từ nở ra. Đại sư, em trai tôi liệu có quan hệ gì với bức tranh này không?” Không thể... Em trai anh không thể là thiên sứ! Không thể...
Ông lão cầm lấy bức tranh nhìn, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên khiếp sợ, “Đây là... đứa trẻ đó...” Khẩu khí của ông cực kỳ khẳng định, “Nhưng sao các cậu lại có bức tranh của cậu ta khi đã lớn?”
“Chúng tôi cũng không biết, đây là người khác đưa tới, hơn nữa hoa trên đó liện tục nở ra, chúng tôi từng đi tìm giáo chủ, ông ấy cũng không có cách nào ngăn hoa nở được, mà em trai tôi từ sau khi nhìn thấy bức tranh thì thân thể bắt đầu xuất hiện điều không ổn.” Tay chân Hall lạnh lẽo, tâm càng sa vào nơi lạnh giá đến vô cùng.
“Quá kỳ lạ... Mùi thơm trên bức tranh... và trên người đứa nhỏ là như nhau.” Ông lão đưa sát lên mũi ngửi ngửi. Anthony lập tức cầm lại bức tranh, vừa ngửi, sắc mặt anh liền thay đổi, bọn họ vậy mà lại không phát hiện! Hall cũng cẩm lấy ngửi, xác thực là giống hệt mùi thơm trên người em trai, nỗi sợ chưa từng có bỗng chốc cuốn lấy cả hai người.
“Ông ơi, rượu về rồi đây.” Ogihara đột nhiên đi vào làm Hall chưa kịp cất bức tranh, mà Ogihara đã kịp nhìn thấy nó.
Rượu rơi xuống mặt đất, nát, mùi rượu nồng đậm tràn ngập trong phòng. Sắc mặt Ogihara tái nhợt nhìn bức tranh, cảm giác trong thân thể có cái gì đang đi tới chỗ bức tranh đó. Không bị khống chế mà chậm rãi đi tới trước bức tranh, Ogihara cầm nó lên, bên tai hình như có người đang gọi cậu, là một cô gái, có chút quen thuộc, nhưng cậu không nhớ đã nghe thấy lúc nào.
“Hoa này...” Ogihara dường như bị phân ra thành hai người, một người lãnh tĩnh nhìn bức tranh, nhớ lại hoa trong tranh trước đây là chỉ là nụ hoa, không hề nở ra; mà người kia, mờ mịt nhìn người con trai trong tranh, xung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng người nào đó hét gọi cậu.
“Baby! Baby!” Anthony đoạt lấy bức tranh, ôm lấy người thần sắc không ổn, “Baby! Làm sao vậy? Khó chịu sao? Đại ca ở đây, Baby!”
“... Hoa... So... ran...” Nói một câu, thân thể Ogihara mềm nhũn rồi ngất đi, đóa hoa thứ tám trong bức tranh kêu “tách” một tiếng, đã nở ra rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...