[Đồng Nhân Hoa Thiên Cốt] Thần Ma Chi Tranh

Tiệc Bàn Đào trăm năm mới tổ chức một lần. Dao Trì mênh mang sóng nước, từng đóa sen nở rộ khoe hương, sắc ngạt ngào. Tiên khí lượn lờ quẩn quanh, từng đợt mưa hoa đào xinh đẹp làm người ta có cảm như mộng như ảo....

Thiên Nhan ngồi ngắm cảnh sắc bên bờ Dao Trì, lại nghĩ đến kế hoạch rời đi tới thất thần, lúc sau, thấy có người lay áo của mình mới nhận ra. Nàng quay người lại nhìn Vương Mẫu nương nương, người đang nói gì đó.

Vương Mẫu thấy nàng lơ đễnh, vốn cũng không void nhưng thấy ánh mắt nhu hòa của Bạch Tử Họa nhìn Thiên Nhan thì đành coi như không có việc gì, tươi cười thân thiện nói:

“Hoa chưởng môn, ta nói là Thập nha đầu muốn bái làm môn hạ của Ngài, ngài nói xem?”

Hoa Thiên Nhan nhíu mày:


“Thập nha đầu?”

Bạch Tử Họa nhìn gương mặt mông lung kia của nàng thì thờ dài, nhưng ánh mắt lại càng dịu dàng hơn, quay người sang truyền thần thức với nàng:

“Là Thập Công Chúa, Nguyệt Tinh Phàm, từ nhỏ lưu lạc dân gian, mấy ngày trước được đưa về Thiên Cung. Cô bé đó chắc tầm 13~ 14 tuổi, nói là ngưỡng mộ Mao Sơn, muốn bái nàng làm sư.”

Thiên Nhan nhíu mày, nhìn cô bé xinh xắn, núng nính trong bộ xiêm y lục sắc ngồi cạnh Vương Mẫu kia. Cô bé có một đôi mắt to long lanh, linh động, tròn đẹp tỏa sắc ánh xanh biển. Thấy nàng quay qua, cô bé nhìn nàng, lại mỉm cười rất tươi. Thiên Nhan thầm nghĩ, cũng phải tìm người kế nhiệm mình chứ nhỉ? Vân Ẩn kia không muốn làm chưởng môn thì nàng dạy nên 1 chưởng môn mới a~

Nghĩ như vậy, Thiên Nhan liền mỉm cười, nụ cười khuynh đảo chúng sinh, chư tiên thấy đều sững sờ. Nghe Bạch Tử Họa èm hèm 1 câu mọi người ms bừng tỉnh, bấy giờ lại nghe thấy giọng nói thanh thoát mị hoặc của nàng:

“Được thôi. Nhưng ta nói, Tinh Phàm làm đệ tử của ta thì phải là chưởng môn kế vị của Mao sơn, không được sai sót.”

Không ngờ nàng lại đồng ý dễ dàng như vậy, Vương Mẫu vô cùng vui mừng. Nguyệt Tinh Phàm cũng void vẻ chạy đến cúi lạy gọi 1 tiếng sư phụ. Thiên Nhan khẽ gật đầu. Tinh Phàm thấy vậy thì ngồi ngay bên nàng, hầu hạ đồ ăn và mĩ tửu. Bạch Tử Họa nhìn thấy cảnh này, ghen đến nổ mắt nhưng chẳng làm gì được.

Mọi người thì thấy nhiệt độ không được thoải mái a~. Đột nhiên lanh quá trời!

Thiên Nhan hết nhìn sen, ngắm đào, thưởng tửu rồi lại quay qua chính giữa tiệc. Nơi này không ngờ lại được sắp xếp một đài cao. Có vẻ trong yến tiệc này có thể có tiết mục gì đó. Không khác gì lời suy đoán của Thiên Nhan, lúc này lại có một bóng trắng thướt tha như tiên tử bay từ những cành đào trên cao hạ xuống.


Nữ tử áo trắng mang theo khăn che mặt nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt kia là thấy được sự lãnh ngạo tuyệt luôn của nàng. Nếu như nói Hoa Thiên Cốt và Nguyệt Tinh Phàm dễ thương, Khinh thủy hiền thục, Mạn Thiên cao quý thì nữ tử này có gì đó thần bí lãnh ngạo. (Đừng nói vì sao ta lại ko so sánh nàng ta vs Thiên Nhan và Mị Điệp bởi nàng ta không xứng. Ha!)

Nữ tử còn có một dải lụa hồng bay phấp phới theo làn gió. Cảm giác vô cùng phiêu diêu thoát tục. Chỉ thấy nàng ta khẽ cúi người rồi hất lạu trên tay kia lên múa. Dáng người của nàng vô cùng uyển chuyển, Sương khói mịt mùng cùng làn hoa tán sắc làm điệu múa càng thêm tuyệt mĩ.

Thiên Nhan quay qua Tinh Phàm, khẽ hỏi:

“Phàm nhi, nàng là ai?”

Nguyệt Tinh Phàm cười tươi, lộ chiếc răng khểnh rất duyên dáng, dễ thương:

“A~ Thiên Tình tỷ tỷ chính là ân nhân của đồ nhi a~. Kia lúc ở nhân gian gặp một lũ yêu ma xấu xa, đồ nhi đã suýt chết. May có Tình tỷ ứng cứu kịp thời. Vì vậy Thiên mẫu đã nhận tỷ ấy làm nghĩa nữ, giờ tên tỷ ấy là Nguyệt Thiên Tình a~.”


“Ra là vậy!”

Thiên Nhan khẽ gật đầu. Cũng không hỏi gì thêm nhưng sau khi nghe Tinh Phàm nói hết, nàng mới giật mình.

“Này, Thiên Tình tỷ tỷ rất giỏi a~ Nghe nói sư phụ của tỷ ấy giỏi lắm. Đồ nhi còn nghe nói Thiên Mẫu có ý để tỷ ấy làm đạo lữ của Bạch lão gia gia nữa đó!”

“Bạch lão gia gia?”

“A~ sư phụ không biết Bạch lão gia gia ở Trường Lưu? Nghe nói Ngài ấy đã phi thăng thành thần. Con nhìn mãi mà chẳng thấy ai giống ngài ấy cả!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui