Lily thấy mệt mỏi. Cô đã nổi giận đùng đùng với Severus vì một tội lỗi mà cậu ta không gây nên. Nhưng Lily vẫn cảm thấy giận, và thất vọng.
Lily không hiểu tại sao. Có lẽ tại vì Severus không thèm thanh minh lấy một lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô với ánh mắt của một kẻ có tội.
Lily rùng mình. Lẽ nào Severus thật sự đã biết chuyện Avery làm với Emily Cantona, nhưng lại lờ đi? Cô cảm thấy ghê tởm cái suy nghĩ đó. Nhưng nếu không, tại sao cậu ta không trả lời khi cô hỏi? Suốt cả năm học trước, Severus vẫn còn đang là một trong những bồ bịch thân thuộc của Avery, rất có thể cậu ta biết rõ điều đó, nhưng quyết định lờ đi. Hay thậm chí, tệ hơn, coi đó là một trò vui.
Ý nghĩ làm Lily đưa hai tay ôm chặt lấy người mình để khỏi run rẩy. Không. Lẽ nào bạn cô lại tệ hại đến thế? Cậu ta đã quay trở lại với cô. Cuộc nói chuyện trên tháp thiên văn. Cậu ta không thể nào xấu xa như vậy được.
Nhưng cô có thực sự hiểu Severus Snape không? Thành thực mà nói, lúc này cô không còn chắc điều gì nữa.
Không phải chỉ vì đã có một thời gian dài Severus đánh mất niềm tin của cô bằng cách giao du với đám bạn bè xấu, mà là năm nay cô cũng nhận thấy ở Severus những điều cô chưa từng thấy bao giờ.
Có lẽ buổi nói chuyện trên tháp thiên văn là lần Lily còn thấy hình bóng của cậu Sev - người bạn bẽn lẽn, lặng lẽ nhưng lúc nào cũng nhiều cảm xúc hơn bình thường của cô. Còn những lúc khác, cô chỉ thấy một gương mặt lãnh đạm, một đôi mắt đen hun hút vô cảm. Cách cậu ta nói chuyện với mọi người (dù ít khi cậu ta nói) cũng hoàn toàn khác với Sev mà cô đã biết.
Cô nhận thấy Severus giờ đây có điều gì đó trưởng thành hơn rất nhiều, tự tin hơn rất nhiều, lúc nào cậu ta cũng tỏ ra tự chủ được mọi vấn đề. Cậu ta cũng thực sự xuất sắc vượt bậc trong tất cả các môn học. Nhưng cậu ta cũng trở nên xa cách hơn với mọi người, gần như không bộc lộ một cảm xúc nào (nếu như có cảm xúc trong lòng - Lily cũng không biết nữa).
Lily cảm thấy bất an với sự xa lạ ấy. Phải, cô chưa thực sự hiểu Severus Snape.
Ở một góc sâu trong tâm hồn Lily, cô muốn bỏ qua hết cho Severus bất kì hành động, lời nói hay biểu hiện nào - dù tồi tệ đến đâu đi chăng nữa. Nhưng cô luôn cố đè nén cái góc sâu đó xuống càng sâu hơn nữa, không cho phép mình làm điều đó, vì cô sợ - sợ trái tim mình lại bị thất vọng và tan nát một lần nữa.
Và cô thấy thật mệt mỏi.
Chỉ đến khi James đến bên cô, ôm lấy vai và đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp, cô mới gạt những ý nghĩ đó sang một bên. Môi James thật ấm. Và cô thấy dễ chịu.
Mịa Severus Snape! Cô không muốn nghĩ về anh ta nữa.
***
Cuối cùng thì Severus cũng nhận được thư mời của Lucius Malfoy. Mời anh đến dự tiệc trà vào chủ nhật giữa tháng mười hai. Severus đốt bức thư thành than, mỉm cười hài lòng. Vài ngày nữa, và cơ hội của anh sẽ đến.
***
James háo hức chuẩn bị cho buổi họp của Hội Chim Lửa lần thứ tư vào tối chủ nhật tới. Các thành viên của hội đã được luyện tập bùa Giải Giới và bùa Choáng. Lần này cậu định sẽ cho các bạn luyện tập bùa Chắn hoặc là câu thần chú gọi Thần Hộ Mệnh.
James cân nhắc. Dạo này có nhiều Giám Ngục ở bên ngoài hơn, theo tin đồn đại. James không biết lí do tại sao, tờ Tiên Tri không nói gì về việc này. Nhưng cậu có nghe được đâu đó rằng Voldemort đang tính dụ dỗ đám Giám Ngục Azkaban trở thành đồng minh cho mình. Có lẽ đám Giám Ngục lảng vảng bên ngoài chính là những kẻ đã chấp nhận theo Voldemort.
Dù thầy Dumbledore chẳng đời nào cho Giám Ngục Azkaban vào trường Hogwarts, nhưng kì nghỉ lễ Giáng sinh chỉ còn cách một tháng nữa. Ở nhà nguy hiểm hơn ở trong trường.
James biết thần chú gọi Thần Hộ Mệnh là một thần chú rất khó, không phải ai cũng gọi lên được. Cậu muốn các thành viên của Hội phải được luyện tập thật kĩ để phòng bất trắc, nên có lẽ cậu sẽ cho tập bùa chú này trước.
Gần đây ở bên ngoài cũng có nhiều lộn xộn. Theo tờ Tiên Tri, gần đây những vụ Muggle và phù thủy xuất thân Muggle đang tăng lên. Ngoài ra nhà Weasley mới lại bị tấn công một lần nữa và phải nhờ các Thần Sáng yểm các bùa chú bảo vệ quanh nơi ở. Xenophilus Lovegood cũng bị tấn công trên đường từ tòa báo Kẻ Ngụy Biện về nhà và phải nằm viện thánh Mungo mấy ngày. Có vẻ như các Tử Thần Thực Tử cũng đang nhắm đến những người phản bội huyết thống. James nghĩ đến bố mẹ già của mình và lo lắng không biết họ có trở thành mục tiêu của Tử Thần Thực Tử không.
Cậu cũng lo cho Lily bởi vì có nguồn gốc Muggle. Có lẽ cậu sẽ thuyết phục cô nghỉ lễ Giáng sinh ở trường, thay vì về nhà. Nhưng Lily vốn là một cô gái mạnh mẽ và cứng đầu, cậu biết chẳng dễ dàng gì thuyết phục được cô điều đó.
***
Bữa tối tại dinh thự Malfoy diễn ra theo đúng ý của Severus.
Vẫn như lần trước, khách mời có Severus và Regulus. Severus không hiểu tại lần này Lucius lại không mời vợ chồng Lestrange như ở kiếp trước của anh mà lại mời vợ chồng nhà Blance – một họ hàng xa của anh ta.
Vợ chồng nhà Blance về sớm, nhân lúc Lucius và Narcissa ra tiễn khách, còn Regulus lơ đãng ngó những bức chân dung các tổ tiên trong phòng, Severus cũng nhanh tay nhỏ vào ly rượu của mỗi người một giọt Ngủ-không-mơ-mộng. Kết quả là bây giờ cả chủ lẫn khách - trừ Severus đang ngủ lăn quay trên bàn.
Bây giờ, Severus đang đi lò dò trong hành lang tối mờ mờ và mở từng cánh cửa gỗ ra để tìm căn phòng cất giữ báu vật của Lucius. Căn phòng này Severus chưa được nhìn thấy bao giờ, chỉ có người nhà Malfoy mới biết được.
Severus đi tìm hoài, mở hết phòng này đến phòng khác ra xem nhưng tuyệt nhiên không thấy có cái phòng nào có vẻ là cái kho báu vật ấy. Cuối cùng, anh đứng trước ở bức tường cuối hành lang, hoàn toàn thất vọng.
Chợt bàn tay đặt trên tường đá hoa cương lạnh buốt của Severus cảm thấy có điều gì đó là lạ. Kinh nghiệm bao nhiêu năm ăn ở dầm dề với Nghệ thuật Hắc ám, Severus nhận ra đó là những bùa yểm trấn giữ được ếm lên bức tường. Chắc chắn đó không phải là bức tường bình thường.
Severus dùng đũa phép rê một đường dọc bức tường, một ánh sáng xanh lè ma quái nhá lên. Lucius Malfoy đã ếm cả tá bùa hắc ám cao cấp lên bức tường này.
Giỏi lắm, Lucius. Nhưng tôi còn giỏi hơn. Severus nhếch mép cười ngạo nghễ. Anh lầm bầm đọc những lời thần chú nghe như kinh Coran kết hợp với hát xẩm và ve vẩy đũa phép theo nhịp điệu của thần chú đó. Càng đọc lâu, giọng Severus càng trở nên gấp gáp, hổn hển, cả thân người căng ra, mặt tái nhợt, còn đôi mắt đen kì dị thì càng thất thần hơn bao giờ hết. Như thể anh đang phải chịu một sự đau đớn lắm.
Cuối cùng, bức tường trước mặt Severus tự dưng biến mất, thay vào đó lại là một cánh cửa gỗ bóng loáng. Severus ngã gục xuống trước cánh cửa.
Sau đó chừng vài giây, Severus gượng người đứng dậy, xoay nắm cửa bằng đồng và đi vào trong.
Phòng kho của nhà Malfoy trông không khác gì một căn hầm trong nhà băng Gringott. Một căn phòng rộng rãi với một dãy rương phủ nhung đỏ đính vàng xếp chồng lên nhau cao ngất đến trần nhà. Một núi những đồ lỉnh kỉnh trông vừa ma quái, vừa kinh dị chất ở giữa phòng. Có lẽ đó là những đồ bất hợp pháp mà Lucius tích cóp được, nhưng chưa đủ đáng giá để cất vào rương.
“Accio nhật kí của Riddle!” Severus hô, nhưng không có gì bay đến cả.
Tuyệt, giờ lại phải tìm theo kiểu Muggle. Severus rủa thầm. Anh chỉ có nửa tiếng đồng hồ trước khi cả đám người kia tỉnh dậy - một giọt Ngủ-không-mơ-mộng chỉ có tác dụng bấy lâu. Severus không dám cho họ ngủ lâu, bởi vì nếu tất cả đều ngủ một lèo đến tận sáng hôm sau mới dậy, mà không thấy Severus đâu thì không ai thèm tin đó là tác dụng tự nhiên của chai rượu hết. Lúc đó thì Lucius sẽ trở nên quái ác.
Severus làm phép nâng chiếc rương trên cùng bay đến trước mặt mình. Nắp rương vừa mở, một cái gì phi ra suýt nữa thì đập vào mặt Severus. Tránh được vật lạ xong, Severus định thần nhìn lại thì thấy một bàn tay đầy lông lá có hai cánh nhỏ xíu đang bay vèo vèo quanh phòng, vừa bay vừa kêu rin rít.
“Stupefy! (Đánh Choáng)” Severus thì thầm. Hai cái cánh dừng lại đột ngột làm cho bàn tay rơi bụp thẳng xuống cái núi đồ linh tinh. Nhặt bàn tay đó lên với một vẻ ghê tởm trên mặt, Severus lẳng nó vào trong rương và đóng nắp lại.
Severus cho chiếc rương bay về chỗ cũ rồi nâng chiếc bên cạnh tiến lại gần. Bên trong rương là một chiếc vương miện làm toàn bằng ngọc bích sáng lấp lánh. Một sự lạnh lẽo tỏa ra từ chiếc vương miện làm cho vùng không khí xung quanh như muốn đặc quánh lại. Nó bị yểm một lời nguyền hắc ám nào đó. Bên cạnh chiếc vương miện là một chiếc đĩa cổ trạm trổ cực kì tinh tế, một chiếc ly bằng ngọc lục bảo với những vân nổi hình rắn uốn quanh thân, cả hai cũng bốc đầy mùi hắc ám.
Chiếc rương thứ ba đáp lại trước mặt Severus. Nắp rương bật mở sau cái vẫy đũa của anh.
“Két.” Severus nhìn vào trong rương.
“Cậu có thể nói cho tôi biết cậu tìm gì không hả Severus?” Một giọng nói dịu dàng cất lên.
Đệch!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...