[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Qui tắc hành vi thứ bảy mươi bốn của Slytherin: quý trọng tình cảm chân thành, bảo vệ thứ quý giá của mình, mãi không buông tay

Nhờ vào Tủ Biến Mất, Draco đã về nhà mình một chuyến, nhanh tay lấy đi bảy, tám cây đũa phép do tổ tiên gia tộc Malfoy để lại. Draco vốn muốn cho Harry lựa một cây đũa phép trong số đó để lưu lại phòng ngừa, kết quả Harry đều thử qua hết nhưng căn bản không tìm thấy cây đũa nào thuận tay, đừng nói tới việc chúng so với cây đũa phép bằng gỗ nhựa ruồi của cậu kém xa, đến đũa phép bằng gỗ táo gai của Draco mà chúng cũng thua kém rất nhiều, cậu không thấy thoải mái khi dùng chúng.

Lúc trước, Draco chưa mua đũa phép cho riêng mình cũng từng dùng qua mấy cây đũa này, lúc đó cũng không cảm thấy có gì khó chịu, có lẽ là vì cây đũa phép táo gai của mình đã dùng quen tay nên hiện tại thử lại thì cậu lại cảm thấy nóng rát ở ngực, có đũa phép khiến cậu cảm giác lạnh thấu, có cây thì làm cậu thấy không có sức lực gì cả, còn có đũa phép làm pháp thuật của cậu không được như ý. Cho dù là của tổ tiên cùng huyết thống, nhưng Draco thử mấy cây đũa phép này cũng không tìm được cây nào thuận tay, khỏi nói đến Harry là người ngoài!

Nhưng mà cũng thật kì lạ, bọn họ dùng đũa phép của nhau thì lại không có cảm giác khó chịu gì, tuy có chút không quen tay bằng dùng đũa phép của mình, nhưng thân thể không có cảm giác bài xích nào — có lẽ, đây gọi là tình cảm thân thiết.

Cho tới khi rời khỏi Phòng Cần Thiết, bọn họ còn đang mải mê thảo luận vấn đề về đũa phép, còn tay thì cầm bánh ngọt nhân mật, mới từ nhà bếp đi ra thì đụng phải lão già điên râu bạc. Sau đó, bọn họ bị Dumbledore mời lên phòng Hiệu trưởng uống trà chiều.

Dumbledore từ trong miệng Harry biết được phỏng đoán của bọn họ về đũa phép, những giả thiết và suy đoán đó đều chưa được kiểm chứng, đó là vì bọn họ âm thầm suy ngẫm mà chuẩn bị ra. Cuối cùng, Dumbledore suy tư trong chốc lát, rồi lấy đũa phép từ bên hông ra, đưa cho Harry, “Thử đũa phép này xem, chắc là sẽ thuận tay.”

Một cây đũa phép méo mó như những khớp xương, Harry vừa nhìn liền biết đó là đũa phép đã từng bị cậu vô ý tước vũ khí thành công trên lớp học, sau đó, thầy Hiệu trưởng nói nó có sức mạnh quá lớn, nên sau đó khi luyện tập, thầy Dumbledore cũng không dùng nó phóng bùa ‘Petrificus Totalus’ đơn giản nhất lên người cậu.

Đũa phép lựa chọn phù thủy, có vẻ như trong đó còn ẩn chứa hàm ý, đũa phép có chút nguyên tắc ‘mềm nắn, rắn buông’. Harry nhìn thấy cây đũa phép này đã từng bị cậu ‘đánh bại’, nên có lẽ nó sẽ chấp nhận cậu, khiến cậu sử dụng thuận tay — chắc là thầy Hiệu trưởng có ý này?

Harry tò mò cầm lấy đũa phép, nhất thời có một dòng khí nóng theo ngón tay chạy vào trong người — cảm giác tạm được.

Thử lại một câu thần chú ‘Trổ hoa!’ (Orchideous) — đơn giản nhất, nhưng rõ ràng cây đũa phép làm pháp thuật của cậu sử dụng chính xác, Harry cảm giác mình chỉ là thử một chút xíu thôi, nhưng trên đầu đũa lại xuất hiện gấp đôi lượng hoa lan so với bình thường, dọa Harry nhảy dựng, chẳng trách thầy Hiệu trưởng nói sức mạnh của cây đũa phép này vô cùng to lớn.

Nhưng rốt cuộc, Harry không do dự đem trả lại đũa phép cho thầy Hiệu trưởng Dumbledore, “Thật tốt quá, nhưng con không thể nhận.”

Ở trong giây phút này, Harry chợt hiểu ra, “Đũa phép quyền năng như vậy ở trong tay thầy nhất định có thể phát huy được nhiều hơn là ở trong tay con — con cũng không phải chiến đấu một mình, nên con nghĩ mình cũng không cần nó.”

Giáo sư Dumbledore vì thái độ vô tư của Harry mà rốt cuộc nhận ra được đạo lý, cậu bé không phải Voldemort. Hắn đam mê quyền lực, đa nghi, cảnh giác, không dám tin tưởng một ai, trong khi Harry tin vào tình yêu, tin tưởng những người nhiệt huyết xung quanh mình — Harry quay đầu nhìn Draco, mỉm cười, trong khoảnh khắc này, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều biến mất, chỉ còn lại nhiệt huyết bừng bừng và niềm tin tưởng.

Tại sao cậu lại vì chuyện đũa phép mà rối rắm, canh cánh trong lòng?

Tại sao cậu chỉ vì không thể tiêu diệt được Voldemort mà lo lắng chứ?

Đó không phải là cuộc chiến đơn độc của riêng ai, cậu không phải là anh hùng dũng cảm trong phim, cũng không phải là người đầy oán niệm báo thù mà mất hết nhân tính. Hoàn toàn ngược lại, đây chỉ là một cuộc phấn đấu vượt qua mọi chông gai vì quang vinh, tín ngưỡng, chính nghĩa, và tình yêu thương. Cứ cho là, cuối cùng hai người chỉ có thể sống một, nhưng cậu không có gì phải sợ hãi, một Slytherin chân chính không có chuyện vì con đường gian nan hiểm trở mà lùi bước.

Dumbledore nghe tuyên ngôn đầy tự tin của Harry, thì mắt kính bán nguyệt lóe sáng.


Lúc rời khỏi văn phòng Hiệu trưởng, Draco trong lòng vừa động, cố ý rớt lại phía sau, khi xác định Harry đã đi khỏi tượng quái thú, ánh mắt anh liền giao nhau với ánh mắt Dumbledore, hai người đều hiểu rõ bí mật trong lòng, Draco nhấn mạnh, “Tôi sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm hại Harry, tôi sẽ không để cho các người có ý nghĩ Gryfffindor cao thượng: đặt chính nghĩa lên trên bất cứ tình cảm gì…”

Dumbledore giơ tay cắt ngang lời khiêu khích, “Draco, bỏ qua lời nói hiên ngang, lẫm liệt này, ta chỉ hỏi trò, trò thật sự hi vọng chứng kiến linh hồn tốt bụng của Harry bị một mảnh linh hồn bóng tối, điên cuồng phá hoại sự thuần khiết của cậu ta sao?”

Sắc mặt Draco đơ ra, không nói thành lời, nội tâm anh căm ghét mảnh linh hồn của Chúa tể Hắc ám bám vào linh hồn của Harry, nó làm vấy bẩn sự thuần khiết và sức mạnh của Harry, nó quấy nhiễu cuộc sống hàng ngày của cậu ta. Nhưng như thế thì có sao đâu — Harry vẫn sống — anh chỉ hi vọng cậu ta khỏe mạnh mà sống, chỉ thế thôi!

“Sẽ có biện pháp. Chỉ cần Harry còn sống, tôi sẽ có biện pháp, nếu Chúa tể Hắc ám có thể tách linh hồn ra rồi đem giấu ở nơi nào đó, thì tôi nhất định có thể đem mảnh linh hồn bên trong cơ thể Harry ra ngoài. Harry từng nói với tôi, cho dù thế nào cậu ta cũng không để tôi trở thành Chúa tể Hắc ám đời tiếp theo, tôi cũng có thể nói, cho dù Harry trở thành dạng gì, tôi quyết sẽ không từ bỏ cậu ta!”

Dumbledore nhìn thấy sự kiên định của Draco, thật lâu sau thở dài một tiếng, không che dấu được sự mệt mỏi và nét già nua, “Đúng vậy, ta tin tưởng trò có thể, Draco, trò luôn tạo ra kì tích.”

“Không! Không phải kì tích, có lẽ đơn giản tôi chỉ là một Slytherin thích bao che khuyết điểm, một Malfoy chỉ vì lợi ích riêng từ xưa đến nay.”

Draco đi rồi, Dumbledore ngồi trước bàn ngẩn người, ông chợt phát hiện chính mình hâm mộ Slytherin, hâm mộ bọn họ có thể bao che khuyết điểm một cách quang minh chính đại, ích kỷ tự đại thích làm theo ý mình, không quan tâm đến kẻ khác.

Quý trọng tình cảm chân thành, bảo vệ thứ quý giá của mình, mãi không từ bỏ — qui tắc hành vi thứ mười chín của Slytherin (1).

Đôi môi bị che phủ bởi lớn râu dài khẽ giật giật, nhưng không có phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ là che dấu đi một giọt nước mắt lơ đãng, lặng lẽ rơi xuống.

~*~

Theo lễ Phục Sinh đến gần, kì thi O.W.Ls của bọn họ cũng sắp tới, còn Harry mỗi ngày đều chăm chỉ vùi đầu học tập, căn bản cũng không cảm thấy mối liên hệ đó nữa. Dựa theo phân tích của giáo sư Snape, trong lúc tập trung tinh thần dồn sức học tập, những xâm nhập từ bên ngoài đến sẽ gặp phải cản trở, Harry không cần phải cố ý tránh né cảm xúc, suy nghĩ của Voldemort, chỉ cần thuận theo tự nhiên thì sẽ không lộ sơ hở.

Như vậy cũng tốt, trước mắt ít ra Harry có thể toàn lực ứng phó với cuộc thi trọng yếu.

Trước khi chính thức đối mặt với kì thi O.W.Ls, bọn họ còn phải tham gia nhận sự hướng dẫn chọn nghề từ giáo viên.

Từ lúc năm tuổi, Draco liền định hướng tương lai của mình, anh thậm chí còn tưởng tượng ra lúc mình được bốn mươi tuổi có bộ dạng gì nữa là, nhưng Harry thì lại hoa mắt với mấy chức nghiệp và danh hiệu này, thậm chí thảo luận với chú Sirius cũng không được kết quả gì.

“Con không thích làm Thần Sáng một chút nào hết — nhớ đến những vết sẹo trên người thầy Moody thì…”

“Con cũng không thích sử dụng bạo lực, được rồi, cứ cho là có ngày con sẽ tiêu diệt được Voldemort, nhưng mà con căm ghét dùng bạo lực để giải quyết vấn đề…”


“Con thích bay lượn — con có thể làm một tuyển thủ chuyên nghiệp.”

“À, đúng rồi, cửa hàng vui đùa, con cùng hai anh em sinh đôi đã lên kế hoạch buôn bán tới năm 2010, đến lúc đó bọn con đã chiếm lĩnh thị trường châu Âu và phần lớn bộ phận thị tường châu Mỹ…”

“Con cũng có ước mơ là mở một tiệm kem, lúc nhỏ nhìn thấy người khác ăn kem ly, mà con không được ăn thì con sẽ tưởng tượng trong tương lai sẽ có một ngày con có thể mở một tiệm kem, như thế con sẽ được ăn kem miễn phí mỗi ngày…”

“Dạy học? Con yêu Hogwarts, nhưng mà con không nghĩ rằng Hiệu trưởng Dumbledore sẽ hoan nghênh một học sinh mười bảy tuổi mới tốt nghiệp, từ thận phận học sinh nâng lên giáo viên, cho dù là giáo viên thực tập cũng quá khoa trương…”

“Phiền quá đi —” Sau khi Harry gạt bỏ một loạt chức nghiệp thì ngửa mặt lên trời hét lớn trong Phòng Sinh Hoạt chung. Cuối cùng, đến lúc tới chỗ Viện trưởng Snape để nêu ý kiến chọn nghề nghiệp, cậu còn chưa quyết định được. “Giáo sư, con chọn môn Cổ ngữ Rune, Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, Tiên tri, còn có mấy môn bắt buộc là: Độc dược, Bùa chú, Biến hình, Thảo dược học, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Thiên văn học, Lịch sử Pháp thuật và môn Bay.”

“Nghề nghiệp?”

Harry rối rắm nhìn thấy một chồng giấy giới thiệu nghề nghiệp ở trên bàn, “Giáo sư, con còn chưa nghĩ ra.”

Giáo sư Snape trưng khuôn mặt khinh bỉ ra rồi đem ‘Giới thiệu về nghề nhân viên giải nguyền ở Gringotts’ rút ra ném qua một bên — nghề đó yêu cầu bắt buộc học môn Tiên tri — sau đó chỉ vào xấp giấy còn lại, “Nếu trò có thể đảm bảo thành tích thi O.W.Ls đều là điểm O, cho đến toàn bộ điểm thi N.E.W.Ts cũng đều là O, thì sau khi tốt nghiệp trò có thể tiếp tục lựa chọn.”

“A!”

Thực tế mà nói, không giống Xà vương bệ hạ đã nói nhẹ nhàng, bâng quơ vậy đâu, nghe đồn trong vòng hai trăm năm trở lại đây, Hogwarts chỉ có hai người trong kì thi N.E.W.Ts đạt toàn điểm O: một người tên là Albus Dumbledore, người còn lại tên là Tom Riddle. Được rồi, Harry thật không thích tin tức này, nhưng ít nhất ‘toàn bộ đạt O’ là một mục tiêu xác định, có thể cả gan giả sử, cẩn thận lên kế hoạch mà cố gắng hoàn thành nó! Ít ra, như thế tốt hơn nhiều so với hiện tại chọn ra một nghề trong tương lai, Harry so đo lợi hại giữa hai bên, gọn gàng linh hoạt, “Vậy thi được điểm O hết là được rồi!”

Xà vương bệ hạ sa sầm mặt mày, xách tên nhóc cuồng vọng này ném ra ngoài.

Tiếp đó là đến lượt con rắn nhỏ tóc bạch kim, về việc này Draco đã thỏa luận với gia đình rồi, hơn nữa trong lòng cậu cũng đã sớm có kế hoạch, không giống như Harry gà mờ, Draco đã xác định mục tiêu tương lai của mình rồi!

“Ngoại trừ Tiên tri, mười hai môn còn lại con đều chọn, thành tích bình thường toàn bộ đều tốt.”

Sắc mặt giáo sư Snape càng đen thêm, nhìn con đỡ đầu của mình giờ này vểnh đuôi công lên mà lắc lắc!

“Mục tiêu nghề nghiệp?”

“Bộ trưởng Bộ Pháp thuật!” Con rắn nhỏ nói chắc như định đóng cột.


Xà vương cầm lấy sổ tay giới thiệu nghề nghiệp, bộp ———

Draco xoa xoa cái trán mới bị nện, thật oan ức giải thích, “Cha đỡ đầu, ý con là, con công nhận Trưởng ban Thần Sáng đầy quyền lực, hay quản lí cơ cấu Hội đồng Phù thủy có thực quyền, nhưng đồng thời phải thừa nhận là, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cũng là một vị trí có sức ảnh hưởng… Đương nhiên, cha con nói Văn phòng Liên lạc Yêu tinh cũng ‘có tiền đồ’, sẽ có lợi ích lớn nhất đối với người quản lý gia sản của dòng họ. Nếu lo lắng con tới bốn mươi tuổi mới có thể tiếp quản Bộ Pháp thuật, có lẽ vài năm đầu con sẽ tận sức phục vụ cho lợi ích gia tộc…”

Giáo sư nghe xong trán liền nổi gân xanh, trong đầu hiện ra một màn con công cha với bộ dạng hất cằm chỉ dạy công con. “Ta cho rằng bọn họ sẽ không để cho một con công mới mười bảy tuổi vừa tốt nghiệp đi làm chức vụ Chủ nhiệm hay Trưởng ban gì đâu — cứ cho là cha trò trở thành Bộ Trưởng Bộ Pháp thuật đi nữa thì cũng không có khả năng!”

“Nhưng mà nói chung cũng sẽ có một điểm khởi đầu!”

Xà vương sắp nổi bão, giật lấy mấy cuốn tài liệu giới thiệu về nghề nghiệp ở Ban Thần Sáng, cơ cấu trong Hội đồng Phù thủy và Văn phòng Liên lạc Yêu tinh gì đó mà con rắn nhỏ tóc bạch kim đang cầm trong tay, ném tất cả vào đống giấy vụn — đưa ra lời đề nghị về nghề nghiệp lời ít ý nhiều, “Thành tích cuộc thi O.W.Ls của mười hai môn học nhất định phải Xuất Sắc, hiện tại, trò có thể đi rồi!”

Trước khi bước vào cuộc thi, mọi người cứ như phát bệnh động kinh, tâm thần nghĩ đến mà sợ — các loại thuốc Tăng Trí Nhớ, thuốc Tỉnh Táo thiệt giả khó phân tràn lan khắp nơi, các kế hoạch học tập cũng ganh đua y như giá thuốc. Harry luôn luôn tập trung ôn tập, lần này lại bùng nổ một trận trước nay chưa từng có, cậu dùng một câu thần chú mạnh mẽ đem ít nhất mười một người đang ở trong phòng Sinh Hoạt chung gây tiếng ồn ào, xôn xao treo trên đèn chùm, hứng gió lạnh cả đêm. Sau đó, thậm chí cả tầng hầm Xà viện không có ai dám hắt hơi.

Draco thì không có phản ứng thô bạo gì, nhưng anh lại có một thói quen kì lạ, anh thường xuyên đi thăm hỏi học sinh năm thứ năm ‘bôi nhọ Slytherin lúc trước’, để hoạt động gân cốt — tóm lại, trong khoảng thời gian trước khi thi, các hoạt động bí mật của Voldemort đều không có dấu hiệu.

Tiếp đó, kì thi đến!

Thật sự khi đối mặt với cuộc thi, Draco mới phát hiện lực khống chế pháp thuật của mình đã đến mức không thể tưởng tượng nổi như thế, giám khảo yêu cầu cậu biến con chồn thành màu khác thì thậm chí anh có thể khiến cho bộ lông trên người nó chuyển đổi màu theo quy luật nhất định —

“Nhờ phúc của giáo sư,” Draco mỉm cười với giám khảo mang vẻ mặt kinh ngạc, “Thầy muốn con để màu sắc cố định nào?”

Còn Harry có cảm giác tất cả kiến thức trọng tâm cậu miệt mài ôn tập thì không cho thi, mà lại cho thi những phần không quan trọng, đơn giản đến mức không ngờ. Trong lúc thi thực hành, giám khảo yêu cầu cậu làm cho cái chén tròn đứng lật nghiêng, thậm chí cậu có thể làm nó xoay tròn 720 độ trên không trung, hơn nữa còn rơi xuống đất với tư thế tuyệt đẹp.

Draco và Harry đều chỉ dùng một giây để làm cho con Thằn lằn khổng lồ dài hai thước Anh biến mất; Thuốc Tăng Cường mà bọn họ pha chế ra đến cả giáo sư Snape cũng nhịn không được mà gật gù; trong lúc thi Thảo dược học, bọn họ liệt kê ra tới mười sáu cách sử dụng mủ Củ U, so với người khác nhiều gấp đôi; đến môn Cổ ngữ Rune, thậm chí Draco còn dùng khả năng của mình viết một bài dài ngoằng về thánh ca mặt trời.

Lịch sử Pháp thuật thi về cuộc chiến của người khổng lồ;

Thiên văn học bắt vẽ lại sơ đồ quỹ đạo di chuyển của thiên thể;

Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám — cho dù chính giám khảo thực hiện cũng không tốt bằng bọn họ.

….

Đáng tiếc, điểm số cao của Harry dừng bước trước môn Tiên tri — chuyện này cũng không có gì lạ, cậu vốn không có thiên phú về môn Tiên tri, vốn cũng không kế thừa phong cách của giáo sư Trelawney — ngay cả nói xạo cũng không nói được, cho nên, khi cậu thông qua quả cầu thủy tinh nhìn thấy một gương mặt tóc tai bù xù với cái mũi heo rồi thuật lại tỉ mỉ thì lúc đó mới phát hiện phía sau quả cầu thủy tinh chính là gương mặt của giám khảo….

Cuối cùng là môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, môn này thi thực hành, ngay tại bãi cỏ bên mé Rừng Cấm. Yêu cầu phân biệt Bowtruckle, cho Bạch kỳ mã đang bệnh ăn và tắm rửa cho Cua Lửa con mà không bị… bỏng. Sau khi thi xong Draco ra thẳng bờ Hồ Đen, nằm trên cỏ dưới bóng đại thụ thả lỏng.

Khoảng nửa tiếng sau, mọi người cũng thi xong, Harry thuận lợi chạy khỏi phòng thi, chạy lại kế bên Draco nằm chỏng vó, “Rốt cuộc đã thi xong!” Harry cảm thán, “Trước khi thi mình còn nghĩ, sau khi thi xong mình sẽ ngủ thẳng cẳng một ngày một đêm luôn, nhưng giờ mình thấy vẫn còn sức lực và tinh lực ở trong người.”


Hai người nhìn lên bầu trời, tháng Sáu đầu hè, không khí còn chưa hanh nóng, gió nhẹ mơn man mang theo hơi nước mát lạnh thơm tho, mây trên trời cũng trôi bồng bềnh. Draco nằm đó im lặng trong chốc lát mới nói, “Harry, tôi không muốn làm cậu mất hứng, nhưng mà tôi phải nói rằng, cuộc chiến ác liệt nhất còn chưa bắt đầu đâu.”

Harry nghiêng đầu sang nhìn Draco, còn Draco thì nhìn xuyên qua tán cây hướng lên bầu trời, nói tiếp, “Giáo sư, bọn họ một mực trù tính.”

Harry bắt chước nhìn lên đỉnh đầu toàn mấy nhánh cây có lá lưa thưa, “Vậy đã quyết định kế hoạch xong hết rồi?”

“Chắc vậy… cũng không xê xích nhiều đi.”

Hai người cùng trầm mặc hồi lâu, cuộc chiến trong tương lai kia mới chính là khảo nghiệm sinh tử, cứ cho là bọn họ lấy hết dũng khí ra, được ủng hộ mạnh mẽ, chuẩn bị sẵn sàng và có niềm tin vững chắc cũng không chống lại được sự khẩn trương khi sắp đối mặt với giờ khắc sinh tử, có thể còn có một chút khiếp ý, đó dù sao cũng là phù thủy hắc ám tàn ác nhất từ trước đến nay.

—— điên cuồng, có lẽ đi!

Nhưng vẫn quyền năng như trước!

“Hắn — lâu rồi không có tin tức gì, Draco, cậu nghĩ là hắn thật sự mắc mưu sao?”

“Hắn khao khát sức mạnh, khát vọng chinh phục, hắn cũng khát vọng biết được trên người cậu rốt cuộc có bí mật gì mà hắn không biết. Không bàn đến chuyện hắn thông minh cỡ nào, chỉ cần biết hắn quá tự phụ, trong lòng hắn luôn coi thường những kẻ khác. Harry, hắn nhất định sẽ mắc mưu, hắn nhất định sẽ không bỏ qua quả cầu tiên tri!” Đôi khi Draco cảm thấy mình giống Chúa tể Hắc ám, gia tộc có nhiều thế hệ xuất thân từ Slytherin, vĩ đại giống nhau, tự phụ như nhau, cũng khinh thường những sinh vật cấp bậc thấp —— anh dường như có thể hiểu được vài ý nghĩ của Chúa tể Hắc ám.

Chẳng qua may mắn chính là bên cạnh anh có Harry – một người sẽ chân thành nhắc nhở đúng lúc khi anh ‘vượt quá giới hạn’. Harry khiến anh hiểu được ý nghĩa chân chính của ‘tôn trọng’ và ‘bao dung’ nên anh mới có thể mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng chứa đựng yêu thương. Hiện tại, bên người anh nhận được sự ủng hộ, có bạn bè, có người chỉ dẫn… cho nên, dù anh giống Chúa tể Hắc ám cỡ nào đi nữa, Draco biết anh vĩnh viễn cũng không trở thành một Chúa tể Hắc ám đời kế tiếp. Harry đã làm được lời hứa của cậu ta: cậu ta vĩnh viễn cũng không để cậu trở thành ‘Chúa tể Hắc ám’.

Chiến trường cuối cùng sẽ ở Bộ Pháp thuật, điều này cũng không có gì đáng để thảo luận, cha mẹ bọn họ đã tỉ mỉ nghiên cứu sơ đồ bên trong của Bộ Pháp thuật, đã tạo địa thế thuận lợi cho cuộc chiến sinh tử này, đến mức dù bên phe Chúa tể Hắc ám có bất kì hành động nào thì bọn họ cũng có thể đoán được. “Trước khi ra tay, Chúa tể Hắc ám nhất định sẽ tiêu diệt chướng ngại vật, những mối họa ngầm… Harry, tôi nghĩ, chỉ cần xảy ra chuyện gì đó khiến giáo sư Dumbledore phải rời khỏi, đó chính là tín hiệu cho thấy hắn muốn ra tay!”

Draco quay đầu lại nhìn cậu ta, “Sợ à?”

Harry hít sâu, nói không sợ chính là nói dối, nhưng Harry vẫn thoải mái nhún nhún vai, “Còn thua lần đầu mình ra sân thi đấu Quidditch.”

Draco cười cười.

—— chiến đấu vì tôn nghiêm và tín ngưỡng, Slytherin không sợ chết.

~*~

Chú giải:

(1) Rõ ràng trên đầu chương ghi là 74 không hiểu sao ở đây lại ghi là mười chín, chủ nhà bó chân!

~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui