Đem môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nói nó là bi kịch thì rõ là mười phần vô trách nhiệm, rất không thỏa đáng, phải nói là — thảm kịch mới đúng!
Nếu như không tính đến chuyện giáo sư Moody có thành kiến và căm ghét hắc ám, không tính đến việc Slytherin đã từng dính dáng đến hắc ám và danh tiếng không được tốt đẹp, thì ắt hẳn môn Phòng chống sẽ là một môn cực kỳ thú vị — ít nhất thì tuyệt đối cũng không kém hơn giáo sư Lupin! Bởi vì trong chương trình học của học kì này bọn họ sẽ phải đối mặt với sơn quái, bạch kỳ mã, chống lại nhân sư, đối phó với nhện tám mắt… mọi thứ đều áp dụng trên thực tế, vô cùng có ích.
Nhưng không may, lớp này là do giáo sư Moody, vị Thần Sáng tiền nhiệm phụ trách.
Cho dù lần này giáo sư Moody không phải là do tên Barty Crouch con giả dạng, kế hoạch giảng dạy của ông ta không có gì khác thường, nhưng vị Thần Sáng tiền nhiệm này rõ ràng là có ác cảm với nhà Slytherin, trong lúc lên lớp thì giáo sư Moody luôn khinh thường bọn Draco.
Gáo sư Moody làm cho bọn họ hiểu được Nghệ thuật Hắc ám chân chính là như thế nào, ông ta cũng đích thân biểu diễn lời nguyền Chết chóc khủng khiếp, lời nguyền Tra tấn tàn nhẫn và cả lời nguyền Độc đoán lên con chuột bạch nhỏ bị nhốt trong ***g sắt, khiến cho nó hoàn toàn nghe theo lời sai khiến của ông ta mà ngu ngốc đem mình dâng lên miệng rắn. Nhìn thấy cảnh tượng con chuột bạch nhỏ bị một con rắn ăn tươi nuốt sống… cái loại ‘giết chóc’ khủng khiếp này nhanh chóng khiến cho sắc mặt của cả đám học sinh nhà Slytherin đều rất khó coi.
Không tính việc bọn họ là Slytherin, không tính đến năm xưa Tử thần Thực tử phạm vào những tội ác gì, không kể Tử thần Thực tử có trốn thoát được hay không, hay đám người đó là người thân hay tổ tiên của bọn họ, nhưng đối với nhóm con rắn nhỏ bọn họ mà nói thì bọn họ vẫn là những đứa trẻ ngây thơ, trong sáng, tràn đầy sức sống. Bọn họ có lẽ có chút giảo hoạt nhưng vẫn chưa thật sự làm điều gì nguy hại, nhưng trên lớp học lại bị đe đọa và khinh thường như vậy bởi một vị Thần Sáng tiền nhiệm, ông ta còn dùng giọng điệu uy hiếp lặp lại tên của Hắn, cho nên, nếu như nói lớp Độc dược là ác mộng của bọn Gryffindor, thì lúc này đây, bọn họ và bọn Gryffindor đã huề nhau vì lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã trở thành ác mộng của nhà Slytherin.
Draco chưa bao giờ thích Moody, chưa bao giờ!
Dựa vào việc kiếp trước ông ta biến anh thành con chồn trắng, cứ ném tới ném lui trên không trung, mặc dù đó là tên Barty Crouch con nhưng cũng khiến anh giận chó đánh mèo lên người giáo sư Moody — kẻ có con mắt giả suốt ngày xoay chuyển chung quanh khiến người ta buồn nôn. Mà giờ đây anh lại phát hiện là dù Moody là giả hay thật thì thái độ của ông ta đối với Slytherin cũng không khác gì.
Nói thật, Slytherin kiêu ngạo, kiên trì, không bao giờ cúi đầu khi bị khinh miệt hay hiểu lầm, không cần giải thích, cũng không để ý đến những lời đánh giá của người khác. Dù thế nào đi nữa thì trong lòng bọn họ luôn có một niềm tin: chỉ cần nắm quyền lực trong tay, khiến cho mọi người xem trọng mình, mọi người đều phải lệ thuộc vào mình, khiến cho bọn họ sẽ phải trả giá gấp nhiều lần vì những hành động nhục mạ trước kia, đó chính là động lực giúp nhóm con rắn nhỏ không ngừng nổ lực.
Đối với tín ngưỡng của Slytherin đến Harry còn chịu không nổi, nội tâm của cậu vẫn có một nửa thuộc về sư tử con Gryffindor, trong cuộc sống của cậu, chính nghĩa phải được đặt lên hàng đầu, yêu ghét phân minh; nếu cậu đã chấp nhận đám bạn Slytherin mà vẫn không học được thái độ bình tĩnh, cao ngạo, không hề sợ hãi trước những biến động vậy thì Harry sẽ nổi giận trước tiên.
Lại là trong lúc học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám khi giáo sư Moody giảng đến phần điểm yếu của quỷ khổng lồ, rồi tiếp tục giảng đến chuyện hồi năm 1946, có những phù thủy có ý đồ dùng lời nguyền Độc Đoán khống chế quỷ khổng lồ nhằm tấn công người khác, kết quả là bị tố cáo và bị bỏ tù. Sau đó, theo thói quen ông ta đưa mắt nhìn về phía Draco, dùng giọng châm chọc đề cập tới việc nhà Malfoy luôn hiểu rõ cách dùng ‘lời nguyền Độc Đoán’ để tránh phiền toái, sau đó lại cho rằng có lẽ Malfoy đã dùng lời nguyền Độc Đoán để thoát án của Hội đồng Phù thủy, rửa sạch thân phận Tử Thần Thực Tử của mình… Gương mặt Draco trở nên u ám, còn Harry đã bạo phát trước rồi.
“Vô cớ vu khống, giáo sư Moody, con nghĩ là thầy nên có lời giải thích rõ ràng mới đúng!” Harry không thèm giơ tay mà trực tiếp đứng lên cắt lời.
“Harry,” Con mắt giả của Moody từ trên người Draco dời sang Harry, liên tục xoay chuyển. Nếu như có học sinh nào ở nhà Slytherin có tài năng khiến cho Moody ở trên lớp hài lòng thì ước chừng chỉ có Harry, cậu ta chỉ là một thằng nhóc nhà Slytherin không hề thân quen với ông ta không phải sao. Harry cho rằng Moody chính là nể tình cha mẹ cậu, cha đỡ đầu và cả chú Remus, mới có thể có thái độ ôn hòa với cậu.
“Ta cho rằng trò có chút khuynh hướng nguy hiểm, Harry! Đối với trò mà nói thì nhất định trò phải hiểu được Slytherin rốt cục là nơi như thế nào. Trò phải biết rằng cha mẹ trò chính là những Gryffindor anh hùng, ta không hiểu sao Đứa-bé-sống-sót lại bị phân đến Slytherin…”
“Nhưng con chưa bao giờ hối hận việc bị mình bị phân đến Slytherin! Con thấy hãnh diện khi trở thành học sinh nhà Slytherin, vì thành tựu của bản thân mình mà tự hào theo kỳ vọng của ngài Salazar.” Harry lớn tiếng phát biểu.
“Rõ ràng, hiện tại trò đã bị ảnh hưởng rồi!” Vẻ mặt Moody đã trở nên nguy hiểm, “Rõ ràng, trò căn bản chẳng biết bọn Slytherin đã từng làm ra những việc gì! Những Dấu hiệu Hắc Ám, giết chóc khắp nơi…”
“Con biết chứ!” Harry một lần nữa lại lớn tiếng cắt ngang lời ông ta, “Đúng vậy, thưa giáo sư Moody, con biết Marlene McKinnon, Edgar Bones, Benjy Fenwick, Caradoc Dearborn, hai anh em nhà Prewett – Gideon và Fabian, …” Harry liệt kê ra hàng loạt tên, còn những học sinh khác thậm chí còn không biết những người kia là ai đưa mắt nhìn nhau, nhưng Moody thì biết — đó là những chiến sĩ anh dũng của Hội Phượng Hoàng đã hy sinh trong cuộc chiến trước kia.
“Còn có…” Harry bỗng nhiên ngập ngừng, “Còn có cha mẹ của con, đúng vậy, con đã biết, con đã tra qua toàn bộ những tin tức trên tờ Nhật báo Tiên tri từ năm 1974 đến năm 1981.”
Moody dùng cả hai mắt quan sát Harry, “Như vậy thì trò nên biết sứ mệnh của mình! Nhiệm vụ của trò đi! Trò ắt hẳn là nên trở thành những chiến sĩ anh dũng như cha mẹ trò, phân rõ ranh giới cùng với những kẻ này! Chứ đừng có mà cùng đồng lõa với bọn người Voldemort, theo bọn chúng đi làm bậy!”
“Vu khống! Thầy rõ ràng là vu khống mọi chuyện!” Harry phẫn nộ rống lên còn lớn hơn Moody.
“Có phải là vu khống hay không thì hãy xem rõ bộ mặt thật của bọn người kia thì sẽ biết!” Moody hét lên.
“Câm miệng! Moody Mắt-Điên! Tôi biết ông muốn nói gì! Không cần nói với tôi bọ họ là những Tử thần Thực tử thích giết chóc, đề cao chủ nghĩa thuần huyết, các người mới là những kẻ ngu ngốc, tự mình đề cao chủ nghĩa anh hùng!” Harry nói thẳng thừng, tóc của cậu những năm gần đây đã theo nếp gọn gàng nhưng giờ đây lại dựng đứng theo mọi hướng. “Không cần ông giảng giải đạo lý đâu – cám ơn – giáo sư! Tôi tự biết ai là thù, ai là bạn! Ông cho là như thế nào? Ông nghĩ là tôi cùng bọn họ tiến vào Slytherin đã được hơn ba năm, đã trở thành Cậu Bé Vàng của Slytherin được hơn ba năm, sau đó lại kế thừa di chí của Salazar và làm bạn sớm chiều với bọn họ suốt bảy học đi học, cuối cùng tôi sẽ để bọn họ biến thành kẻ phụ tá đắc lực cho Voldemort sao?”
“Tôi sẽ không để bọn họ có cơ hội trở thành kẻ địch của tôi đâu!” Harry hoàn toàn phẫn nộ rống lại, “Tôi sẽ không bao giờ gán ghép tội danh lên bọn họ – những học sinh đang học tập tại trường, chưa từng giết qua một con chuột bạch nào! Hay dùng thành kiến, kỳ thị của mình để đẩy bọn họ đến bên đối lập, ngang bướng đẩy bọn họ đến vòng tay của tên điên Voldemort kia — đó chẳng qua chính là tính cao thượng, anh hùng của đám người ngu xuẩn, tự đại, cuồng vọng như ông! Chính thành kiến tạo ra kì thị, kì thị dẫn đến bi kịch! Một tràng giết chóc trước kia, những kẻ ngu xuẩn được gọi là chính nghĩa kia chẳng lẻ không phải gánh một phần trách nhiệm hay sao?”
“Slytherin chúng tôi sẽ không để mặc mối nguy hiểm có cơ hội phát triển đến mức không thể vãn hồi như những kẻ từ đầu đã đi rêu rao chính tà không đội trời chung khắp mọi nơi! Không, chúng tôi sẽ không dùng giết chóc, vu tội, tự dựng lên tội danh đem người khác ném vào ngục giam để phụ trợ cho ánh sáng chính nghĩa! Tôi chỉ biết Voldemort là kẻ thù của tôi! Tôi chỉ biết hồi năm nhất chính Draco ở bên cạnh tôi, chúng tôi sóng vai chiến đấu đối mặt với Voldemort! Năm thứ hai, Draco vẫn ở bên cạnh tôi, hai chúng tôi cùng nhau bảo vệ tòa lâu đài Hogwarts! Tôi chỉ biết chính Regulus Arcturus Black – một Black kiêu ngạo, trung trinh – khi phát hiện được bí mật của Voldemort lại dám dũng cảm đối mặt Hắn, rồi chiến đấu cho đến chết, một người như vậy lại bị các người cho là Tử thần Thực tử Slytherin!”
“Tôi chỉ biết Slytherin coi trọng vinh dự của mình, xem trọng truyền thừa từ xưa, coi trọng văn hóa, lịch sử của phù thủy. Tôi chỉ biết là Salazar đầy nhiệt huyết trong việc dạy học, ông ta có thái độ cẩn trọng đối với phù thủy xuất thân Muggle là vì muốn phù thủy nên biết đề phòng người khác! Chính Voldemort xuyên tạc dụng ý của Salazar, làm vấy bẩn dụng tâm của Salazar, bôi nhọ thanh danh Salazar, vũ nhục vinh quang và tôn nghiêm của Slytherin, thậm chí đến sinh vật mà Salazar lưu lại để bảo vệ tòa lâu đài này cũng bị hắn biến thành công cụ giết người khủng khiếp. Tôi sẽ không để cho hắn tiếp tục thực hiện những hành vị như thế!”
Harry hít một hơi sâu, “Alastor Moody, bởi vì ông căm hận Tử thần Thực tử giết chóc khắp nơi, tôi muốn hỏi ông, có bao nhiêu phù thủy đã chết trong tay ông? Ông dám thề với trời là không hề giết nhầm người nào không? Vậy Regulus đã từng bị cho là một Tử thần Thực tử, lại dũng cảm phản kháng lại Voldemort và kiên trì chiến đấu đến cuối cùng, không phải là mọi người nên khôi phục lại danh dự cho anh ta sao? Cũng như tôi và Voldemort không đội trời chung, đó là bởi vì hắn dùng phương pháp giết chóc, còn tôi thì không cho rằng giết chóc là một phương pháp có thể giải quyết được vấn đề! Nếu có kẻ dùng cờ chính nghĩa mà thực thi phương pháp giết chóc kia thì hắn ta cũng chẳng khác gì Voldemort! Nếu chúng ta không để cho bạn bè của mình trở thành loại người như thế thì chúng ta cũng sẽ không phải dùng chính đũa phép của mình để tiêu diệt những người từng là bạn bè, bạn học của mình và cũng sẽ không cho phép người khác thực hiện điều đó, vĩnh viễn cũng không làm vậy!” Cuối cùng Harry ngẩng đầu lên, “Giáo sư Moody, nếu ông không thể là một người giáo viên công bằng, công chính, chí công vô tư thì Hogwarts vĩnh viễn cũng không chào đón ông!”
Những lời nói này là Harry thật tâm nói ra cho nên vừa mới dứt lời thì sàn nhà dưới chân giáo sư Moody bắt đầu rung động một cách kỳ lạ, giống như đang làm động tác chuẩn bị hất đi, còn cửa sổ thì đã mở toang – chỗ này là lầu ba đó.
Có lẽ là do tức giận nên Harry không khống chế được pháp thuật, nhưng lời nói của Harry là lấy thân phận người thừa kế Hogwarts mà truyền đạt mệnh lệnh; Hogwarts là một tòa lâu đài cổ xưa, bí mật của nó nhiều đến nổi chẳng ai có thể biết được là có bao nhiêu hết thảy, tòa lâu đài có ý thức của mình, có lẽ ngay tại phòng học mọi người không cảm nhận được nhưng ngài Hiệu trưởng đang ở trong phòng mình thì cảm thấy chấn động, ông ta cảm thấy tòa thành phẫn nộ, bi thương. Ngoài người thừa kế Hogwarts ra thì ngài Hiệu trưởng chính là người có quyền hạn lớn nhất, cho nên trong nháy mắt Dumbledore biết Harry và Draco nhất định xảy ra chuyện.
Cho dù nói như thế nào thì ——
Trước khi mọi chuyện không thể vãn hồi, Hiệu trưởng Dumbledore nhanh chóng đi đến phòng học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, sau đó cửa phòng học mở ra.
“Harry —” Sau khi mở cửa ngài Hiệu trưởng khẽ gọi, phá vỡ sự im lặng đáng sợ trong phòng.
Không đợi Hiệu trưởng nói câu thứ hai, nhóm con rắn nhỏ trong tình trạng đang khiếp sợ đã hoàn hồn, đồng loạt đứng lên chân thành, nhiệt liệt kèm theo một chút kích động hiếm hoi của Slytherin vỗ tay hoan hô Harry — căn bản cũng không cho ai giải thích.
Cuối cùng Draco cũng đứng lên nở nụ cười, anh nâng lấy cằm Harry, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại gần, không biết vì mới kích động, tức giận hay là do xấu hổ, trán kề trán. Hiện tại rốt cuộc anh dám tin tưởng Harry, cậu ấy nói vĩnh viễn sẽ không buông tay, sẽ không cho mình trở thành một kẻ giống như Chúa tể Hắc ám — là thật. Kề trán được một lúc lâu, Draco tách ra từng bước lui lại, thuận tay thay Harry vuốt lại mái tóc bù xù do tức giận lúc nãy.
Buổi học này coi như bỏ dỡ nửa chừng, nhưng sau đó sàn nhà dưới chân giáo sư Moody cũng an tĩnh trở lại.
~*~
“A ~~~” Harry ghé lên giường Draco mà lăn qua lăn lại đến xế chiều, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn — hết kích động, hết tức rồi, Harry phục hồi tinh thần lại cảm thấy chuyện này có chút trẻ con, “Draco, mình ở trên lớp có nói thêm những lời gì không nên nói không?”
Draco liếc mắt nhìn đồng hồ cát trên đầu giường, tốt lắm! Từ ba tiếng đồng hồ trước thì tên ngốc Gryffindor này đã lăn qua lăn lại trên giường, hiện giờ lại mới cân nhắc tới chuyện này!
Draco không hề lưu tình chút nào gật đầu, “Có!”
Harry nhịn không được rên rĩ, “Mình nói tới Salazar?”
“Ừm.”
“Mình cũng nói tới chuyện truyền thừa?” Harry hữu khí vô lực nói.
“Đúng vậy!” Draco bóp mặt cậu ta.
Harry cẩn thận mở miệng, “Vậy… mình cũng nói tới Voldemort sao?”
“Rất nhiều lần!” Draco dùng sức bóp mặt cậu ta.
“Nhẹ tay, đau quá ——” Harry hô đau, Draco mới nới lỏng tay. “Mình có nói Voldemort bị chúng ta tiêu diệt hay không vậy?”
“Không có.”
Harry thở ra một hơi, cuối cùng cũng có tin tức không tệ, nếu chuyện này mà lọt vô tai đám người trung thành của Voldemort, cậu và Draco chết chắc! “Nhưng những tin tức kia làm sao bây giờ?” Harry vội vàng đứng lên, “Draco, sự việc phức tạp đến mức nào? Bộ Pháp thuật sẽ cho người đến điều tra sao?”
“Nhất định sẽ!” Draco nghiến răng nghiến lợi.
Nói giỡn sao, là truyền thừa Hogwarts — hơn nữa còn là một nghìn năm lịch sử truyền thừa!
Gần như nó chính là một bảo tàng của cải lớn nhất nước Anh từ xưa đến nay trong lịch sử phù thủy, chỉ bằng một cái hộp dây chuyền Slytherin mà đã trân quý như vậy huống chi một tòa lâu đài kiên cố, những người đó mà chịu để yên hay sao? Hơn nữa, mặc kệ là giáo sư Moody có văng ra khỏi tòa lâu đài hay không thì tòa lâu đài đã chứng tỏ nó đã có mối liên hệ với người thừa kế thông qua khế ước, cho dù người khác không nghĩ đến chuyện này — nhưng mà để người ta không nghi ngờ rất khó — sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian!
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Không thể trả lời!”
“Đúng, mình sai rồi! Cậu mau nói cho mình biết đi —” Harry ôm gối của Draco lại bắt đầu lăn lộn.
Draco nhướng mày, xách con mèo đen đang lăn lăn kia lên, “Đối mặt với bọn họ, cậu chỉ cần nói ‘Không thể trả lời’.”
“Như vậy là được?” Con mèo đen nhỏ Harry gãi đầu, vẻ mặt nghi ngờ.
“Sao lại không được? Về chuyện truyền thừa, bọn họ có thể đã nghi ngờ, nhưng lúc đó ngoài nghi hoặc ra thì bọn họ cũng không có chứng cớ gì, cũng không tìm thấy chứng cớ gì, cho nên bọn họ không có quyền ép cậu. Bởi vì cậu là Đứa-bé-sống-sót, bọn họ cũng không dám bức bách cậu.” Draco suy nghĩ một chút, lại nói thêm, “Nhưng lần này bọn họ sẽ thông qua truyền thông mà tạo áp lực, đây là thủ đoạn mà bọn họ nhất trí thông qua, chính là cái tuyên ngôn trung trinh của cậu đối với Slytherin ở trên lớp, tôi bảo đảm không tới ba ngày, toàn bộ Slytherin đều sẽ biết.”
“Cần gì tới ba ngày, trong lúc ăn tối thì cũng sẽ biết!” Harry bảo đảm cả bàn dài Slytherin, một người cũng không bỏ sót, thật đó, mỗi khi có chuyện nóng hổi bọn họ còn giả vờ được sao.
Bị ngắt lời, Draco nghẹn họng trong chốc lát, cuối cùng thật sự nhịn không được, cầm cái gối lên đập một cái, sư tử Gryffindor ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Đập xong, Draco xách con mèo đem nhỏ mắt xanh dưới gối ra, phụng phịu dạy dỗ, “Một ngày ở Slytherin, suốt đời cũng là Slytherin! Tôi nói chính là những kẻ đã tốt nghiệp, sợ là mấy lão già nhà Slytherin cũng lấy cậu làm kiêu ngạo! Vô cùng trùng hợp, chủ biên tập tờ Nhật báo Tiên tri cũng là một Slytherin, cho nên, cậu hoàn toàn không cần lo lắng Bộ Pháp thuật ngu xuẩn kia có thể vọng tưởng muốn mượn tay truyền thông tạo áp lực lên mình!”
Draco nhìn đồng hồ cát, cũng sắp đến giờ ăn tối, được rồi! Mặc kệ cậu ta có phải là bảo bối hay thẹn thùng nhà Slytherin hay không, anh cũng phải phụ trách đem cậu ta xách ra bên ngoài. Cậu ta phải đi mà nhận lấy vinh dự và tôn kính, còn có, trán của Draco đã nổi gân xanh, giường của mình đã bị con mèo kia cào loạn lung tung beng, anh thật sự không đành lòng nhìn nữa!
Draco đứng dậy đồng thời đem kẻ đang ở trên giường kia xách xuống, “Chuyện rắc rối này để sau hẵng lo, hiện tại cậu nên lo lắng về việc bản thân mình ở trên lớp học hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, lời nói và việc làm của mình, không chừng sẽ khiến cho cha đỡ đầu bắt cậu chép phạt đó!”
Harry đứng đờ, cậu đã quên còn có giáo sư Snape!
~*~
Lời của chủ nhà: Ta mệt quá rồi….huhuhu…chương này ta đã beta rồi đó nhưng mọi người khi đọc làm ơn check lại lỗi chính tả dùm ta đi, vì word trong laptop ta bị khìn hay nhảy lung tung nên cũng không dám đảm bảo không có sai sót!
~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...