Hung thủ không có bắt được, cho dù là kẻ gọi Dấu hiệu hay kẻ giết gia đình Muggle quản lí bãi sân kia, Sở Thần Sáng của Bộ Pháp thuật đều không có chút manh mối, giống như hung thủ sau khi giết người liền Độn thổ mất. Draco bỏ tờ báo xuống, thật ra anh hoài nghi một người, nhưng đó là tin tức và trải nghiệm hồi kiếp trước — kỳ thật anh nên nghĩ đến việc này sớm hơn đúng không?
Ở kiếp trước, giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám — Moody Mắt-Điên của bọn họ từ đầu đã là hàng giả do Barty Crouch con uống Thuốc Đa Dịch giả dạng – đứa con duy nhất của Barty Crouch, Bộ trưởng Bộ Hợp tác Pháp thuật thế giới.
Tốt, vấn đề là ở đây! Barty Crouch con, nếu Draco nhớ không lầm thì hắn là Tử thần Thực tử, hơn nữa còn bị nhốt vào ngục Azkaban chung với dì Bellatrix và dượng Rodolphus.
Chưa từng có tin tức nói về Barty Crouch con vượt ngục;
Chưa từng có tin tức thông báo hắn vô tội được thả ra;
Barty con (khi đó hắn mới mười chín tuổi) sau khi bị bắt thì không lâu sau đã chết trong ngục.
Vậy tại sao một người đã chết hơn mười một năm trước còn có thể vui vẻ khống chế và giam cầm Moody Mắt-Điên, lọt vào lâu đài Hogwarts là giáo viên? Phải biết rằng, Mắt-Điên rất mạnh, chính là một Thần Sáng nổi tiếng, trong ngục giam Azkaban có hơn nửa số Tử thần Thực tử là do ông ta bắt vào!
Tên Barty con tiếp cận Harry Potter hơn nữa cuối cùng cũng chính tay hắn giúp cho Chúa tể Hắc ám sống lại!
Trong lòng Draco vô cùng bất an, anh rất muốn khuyên giải, an ủi chính mình tin rằng Chúa tể Hắc ám đã chết, người chết thì sẽ không sống lại, nhưng mà anh vẫn nhớ năm thứ hai anh cũng cho là như thế, kết quả mật thất vẫn được mở ra. Mà lúc này đây, có lẽ nào trong học kì này Chúa tể Hắc ám thực sự sống lại rồi sao? Hơn nữa, Draco cảm thấy được kẻ có cái tên Tom trong mật thất, còn có hộp dây chuyền phát ra giọng nói của Chúa tể Hắc ám… loại cảm giác này thật sự là rất quỷ dị!
Như vậy, nếu muốn ngăn chuyện này thì phải điều tra về cái chết của Barty Crouch con, có lẽ là lúc đó hắn đã trốn thoát, vậy người chết trong ngục giam là ai? Những nghi vấn này Draco cũng không có khả năng biết được, nếu phải điều tra thì cần làm nhiều việc lắm!
Bỗng nhiên Draco phát hiện mình quá ngu ngốc! Anh không cần lo lắng chuyện này, chỉ cần tập trung vào Moody là được rồi, dùng Bản đồ Đạo tặc — Harry nói cặp song sinh tóc đỏ đã trộm bản đồ từ chỗ của ông Filch ra rồi — dù thế nào đi nữa thì trong lòng anh đã có phòng bị, trong tay anh còn nắm lá bài chưa lật. Thông qua Bản đồ Đạo tặc chỉ cần trên Bản đồ xuất hiện cái tên Barty Crouch con, anh tự nhiên sẽ có biện pháp đem phát hiện khó hiểu này nói cho cha đỡ đầu biết, mà một khi bị giáo sư Snape nghi ngờ thì như vậy tên Barty Crouch con kia nhất định không thể trốn được, việc tra hỏi chỉ cần dùng một vài giọt Chân Dược là xong. Nghĩ đến đây, Draco mới gọi là tạm thời yên lòng, dù sao hết thảy đợi đến trường học rồi nói sau.
Draco ở trong này cầm báo suy ngẫm đọc, Harry thì ở bên cạnh hừ hừ vui vẻ ôm cây chổi Firebolt của mình mà đánh bóng, cậu rốt cục cũng được gỡ bỏ lệnh cấm. Sau ba năm cấm bay, cấm thi đấu thì trước học kỳ này giáo sư Snape cuối cùng cũng thể hiện lòng từ bi, lý do là thưởng cho học kỳ vừa rồi không có làm chuyện gì sai phạm!
Harry vui vẻ nhưng cũng có chút không phục, trong ba năm nay ngoại trừ việc ở Phòng Sinh hoạt chung cưỡi chổi bay, cậu có phạm lỗi gì nữa đâu? Học kì nào cậu cũng giúp cho Slytherin kiếm được hơn trăm điểm mà! Draco nhìn bộ dáng tức giận của Harry mà thầm nghĩ việc đó chẳng qua là do cha đỡ đầu lấy cớ thôi, ước chừng bởi vì lần này hai người họ cãi nhau dữ dội nên cha đỡ đầu muốn dùng phương pháp này để hòa dịu không khí âm u quanh bọn họ.
Được đặc xá nên Harry thật sự rất hưng phấn, lúc mới lên xe liền lôi kéo Draco, ôm theo cây chổi đến chỗ toa xe của Lugatha báo rằng năm nay bọn họ cũng tham gia buổi tuyển chọn vào đội Quidditch, việc này làm cho cả đám náo động chúc mừng, nhìn cả đám đều cao hứng như thế Draco cũng không nói gì — anh đã xác nhận một lần nữa với cha mình là nay năm Hogwarts sẽ tổ chức Thi đấu Tam Pháp thuật — anh nhất định phải xác định lại, Harry Potter còn có thể tiến vào Slytherin thì tương lai còn có điều gì là không thể thay đổi?
Lúc xuống xe thì đụng phải cặp anh em song sinh tóc đỏ, không thể nói là vô tình gặp mà là do Harry cương quyết lôi kéo anh chạy tới chỗ hai anh em kia tuyên chiến, muốn cùng bọn họ trong trận đấu Quidditch ‘một phen sống mái’! Xem bộ mặt cậu ta hiện lên vẻ chém giết giống như từ nay về sau cậu ta sẽ không cùng hai anh em kia nghiên cứu kẹo đùa nữa vậy. Chẳng qua Draco thừa dịp này mà mượn Bản đồ Đạo tặc từ trong tay hai anh em song sinh để đêm nay dùng.
Sự việc rốt cuộc có phải như vậy hay không cũng chỉ có thể chờ đến tiệc tối thôi.
Bên ngoài mưa rất lớn, có rất ít học sinh thành công dùng bùa chống thấm nước mới tránh khỏi phiền phức này, Draco là một trong số đó, Harry thì bám dính lấy anh. Sau đó, theo thường lệ là lễ Phân Loại, đến tiệc tối tới khi mọi người ăn uống đã no say thì Hiệu trưởng bắt đầu đọc phát biểu khia giảng.
Sau khi thông báo về lệnh cấm mới của thầy Filch về một trăm ba mươi bảy vật dùng cấm rồi nghe mọi người la hét phản đối, ánh mắt cụ Dumbledore sau cặp mắt kính hình bán nguyệt lại lấp láy, “Đồng thời, ta thật tiếc nuối mà phải thông báo rằng năm nay trường sẽ không có tổ chức thi đấu Quiddtich.”
“Cái gì?” Lugatha lớn giọng la lên nhưng mà cũng bị những tiếng ồn từ các bàn khác đè bẹp.
Harry không la hét bởi vì cậu đã bị đả kích đến mức câm lặng, miệng cậu há ra to đến nổi muốn rớt cả hàm xuống.
“Bởi vì… sẽ có một hoạt động tầm cỡ sẽ được bắt đầu vào tháng mười và kéo dài suốt năm học, ta không cho rằng các trò sẽ còn sức lực, tinh thần mà tham gia thi đấu Quidditch…” Giọng nói của cụ Dumbledore đặc biệt vang vọng trên cả những tiếng la hét, Hiệu trưởng vỗ mạnh tay ba cái làm toàn trường yên tĩnh lại rồi mới mở miệng báo tin vui, “Thi đấu Tam Pháp thuật!”
Trong Đại Sảnh tiếng ồn phát ra so với lúc nãy còn lớn hơn.
Trong lúc phân nửa học sinh đang mừng như điên, nửa còn lại thì đang cố gắng ở chung quanh lắng nghe xem cái gì là “Thi đấu Tam Pháp thuật”, thì đột nhiên cửa Đại Sảnh liền mở ra, nhất thời làm mọi người im lặng như tờ, một người bước vào… Một người có diện mạo thật đáng sợ, trên miệng hắn có một vết sẹo kéo ngang thật đáng sợ, cái mũi thì giống như bị mất một phần, còn có một con mắt giả xoay chuyển trái phải quái dị, tay chống một đầu gậy gỗ đi khập khiễng, cho dù những đặc điểm kia lại xuất hiện trên một thân thể của một lão già nhưng trên người ông ta lại mang theo một cỗ khí thế khiến cho mọi người cảm thấy có chút sợ hãi.
“Ta xin phép giới thiệu, đây là giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám mới đến của chúng ta,” Cụ Dumbledore khoái trá phá vỡ sự im lặng, “Giáo sư Moody.”
Mọi người đều bị hù dọa đến nỗi quên cả vỗ tay, chỉ có thể ngây ngốc nhìn giáo viên môn Phòng chống mới của mình từng bước tiến tới bàn giáo viên.
Draco thừa dịp sự chú ý của mọi người bị giáo sư Moody thu hút, lặng lẽ mở ra Bản đồ Đạo tặc, khi những lằn mực chằng chịt hiện ra, Draco rõ ràng nhìn thấy trên chỗ giáo sư Moody viết: Alastor Moody — thật sự là Moody! Như vậy, tên Barty Crouch con không có trà trộn vào đây, nói đúng hơn là học kỳ này an toàn!
Draco khép lại bản đồ, trong lòng vẫn không sao thả lỏng được, dù đã chứng thật đó chính là giáo sư Moody.
Trong đầu Draco rất rối rắm, anh thậm chí còn hoài nghi độ chính xác của tấm bản đồ, sau đó anh liền quyết định dùng một ít tiểu xảo theo dõi ông ta, dùng Thuốc Đa Dịch biến thành người khác tuy rằng có thể nói là một lớp vỏ giả tạo hoàn hảo không có sơ hở, nhưng có nhược điểm duy nhất là sau một giờ thì thuốc liền mất hiệu lực, chỉ cần nhìn xem cứ mỗi giờ đồng hồ giáo sư Moody có uống gì không là được.
Chờ Draco lấy lại tinh thần, thì bên kia Hiệu trưởng đã giới thiệu nguồn gốc, lịch sử, mục đích, giải thưởng và nguyên nhân những năm qua không có tổ chức của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật — trong quá trình thi đấu rất nguy hiểm, đã có rất nhiều học sinh tử vong — cho nên, năm nay có hạn chế số tuổi, dưới mười bảy tuổi thì không thể báo tên dự thi. Quy định này của cụ Dumbledore vừa mới tuyên bố xong cả Đại Sảnh liền vang lên tiếng vỗ tay ồn ào nhất từ trước đến nay.
“Hứ, mình thấy việc hạn chế đọ tuổi thiệt bất công!” Pansy trên đường đi về hầm lên tiếng oán hận, không phải là cô nàng muốn tham gia nhưng ngẫm lại Hoàng tử Slytherin của bọn họ bỏ qua cơ hội hiếm có như vậy, thật không công bằng! “Mình đảm bảo cho dù học sinh năm bảy ưu tú nhất cũng không thể nào hiểu biết nhiều bằng Draco.”
“Ha ha.” Zabini thì cảm thấy hạn chế độ tuổi như vậy thì rất thú vị, “Nếu giám khảo cuối cùng tuyển ra một dũng sĩ của Hogwarts mà Draco lại có thể dễ dàng đánh bại hắn, vậy ban giám khảo sẽ nói gì đây?”
“Trước kia làm gì có chuyện hạn chế độ tuổi, làm gì quản ai muốn đi tìm chết!”
“Tháng mười bắt đầu chọn lựa dũng sĩ, đáng chết!” Blair hung hăng phun nước bọt, “Sinh nhật tôi vào tháng mười một, sau một tháng!”
Bọn họ đi vào phòng sinh hoạt chung liền tách ra, nhường lại không gian cho Viện trưởng có lời phát biểu với nhóm con rắn nhỏ năm nhất còn bỡ ngỡ, Harry và Draco cùng nhau trở về phòng ngủ — phòng ngủ lại biến về nguyên dạng te tua như cũ!
Hai người chỉ vội vàng bắt đầu sửa sang lại.
Draco mở cửa phòng vệ sinh ở đó mà phóng bùa chú nới rộng, anh cầm theo mấy cuốn sách trong thư viện nhà Black có phương pháp chiết xuất tinh dầu từ hoa, học kỳ này anh phải hưởng thụ cho tốt. Còn Harry thì đặc biệt có tiến bộ trong khoản Biến hình, có lẽ là do di truyền từ cha mình, cậu ta chỉ xuống mặt đất mà biến thì liền có một bức tường giống như nấm mọc lên thẳng tới trần nhà, nơi đó chính là phòng ngủ tương lai của bọn họ.
“Draco, cậu nói giám khảo dựa vào cái gì có thể tuyển chọn người một cách công chính, khiến mọi người tâm phục khẩu phục đây?”
“Đúng vậy, làm ai người thì ai cũng có tư tâm, cậu không phải thật sự nghĩ đến việc giám khảo tuyển chứ?”
“Hả? Không phải do giám khảo tuyển sao?” Tay Harry run lên, cột giường bị biến dạng cong cong quẹo quẹo, phát ra tiếng rên rỉ.
“Thi đấu Tam Pháp thuật, còn được gọi là thi đấu Chiếc Cốc lửa, Chiếc Cốc lửa là một đồ vật pháp thuật cực kỳ cường đại, lưu truyền mấy trăm năm nay, sau khi Chiếc Cốc lửa được thắp lên, người muốn báo danh thì đem tên mình quăng vào, kết quả cuối cùng sẽ do Chiếc Cốc lửa chọn ra.” Draco tạo ra một các bồn tắm lớn đủ cho bốn người vào cũng vừa.
Harry sửa lại cái cột giường bị biến dạng xong thì chống cằm đảo mắt, “Nói cách khác, Chiếc Cốc lửa cũng không biết người bỏ tên vào có đủ mười bảy tuổi hay không à!”
“Hiệu trưởng nói, là bọn họ quyết định năm nay sẽ có thêm việc hạn chế tuổi.” Draco nhấn mạnh lời nói, ám chỉ.
“Cho nên đến lúc quăng tên vào thì đừng để cho giáo viên biết là được rồi.” Harry nghĩ tới Áo Tàng Hình của mình, những chỉ là tưởng tượng thôi, có chút rầu rĩ, “Draco, thật sự trước kia đã có rất nhiều tuyển thủ chết sao?”
“Quang vinh thì sẽ kèm theo tranh đấu và nguy hiểm.” Giọng điệu Draco tự nhiên mà nói. Lần này anh không có tạo một cửa sổ trên vách mà phóng một bùa làm một mảng lớn trên vách tường thạch anh trở nên trong suốt có thể nhìn ra cảnh sắc ngoài Hồ Đen, giống như trong phòng có một hồ nước lớn.
Harry thì trong lòng buồn bực mà biến ra màn che cùng với một bộ sô-pha, “Nhưng mà… có thể chết người đó.”
“Harry,” Draco quay lại, vô cùng nghiêm túc, “Phù thủy chân chính chưa bao giờ sợ hãi tử vong, cái chết đối với chúng ta mà nói chẳng qua là một khởi đầu mới thôi, chúng ta tồn tại là vì vinh quang và tín ngưỡng mà chiến đấu, cho nên dù đối mặt với tử vong, chúng ta dù chết nhưng vẫn vinh.”
“A!” Harry thận trọng gật đầu.
Từ sau sự việc mâu thuẫn kia, Harry cũng sợ hãi bộ dạng nghiêm túc của Draco, bọn họ trong lúc đó bị ngăn cách bởi thứ gì, Harry có thể cảm giác được nhưng lại không biết được làm sao có thể phá vỡ loại ngăn cách này, “Cho nên, Draco, cậu quyết định tham gia đúng không?”
“Xem trước một chút coi Hiệu trưởng Dumbledore làm sao mà hạn chế được số tuổi đã, nếu không vượt qua được tầng hạn chế này, thì cũng không có tư cách nói đến việc thi đấu tam dũng sĩ.” Draco không mặn không nhạt nói.
Đúng vậy, Draco muốn tham gia, sao lại không chứ? Anh có thực lực, có kiêu ngạo, có tự tin, hơn nữa… Được rồi, anh không muốn thừa nhận, trên thực tế — anh còn biết nội dung thi đấu! Khiến cho quanh vinh gia tộc Malfoy tăng thêm vẻ huy hoàng, cơ hội ngàn năm có một như thế sao anh lại bỏ qua?
~*~
Ngay từ đầu học kỳ, ngoại trừ Thi đấu Tam Pháp thuật thì việc hai trường học sắp đến là Beauxbatons và Durmstrang đã thay thế các trận đấu Quidditch cuồng nhiệt và những buổi dạo chơi cuối tuần ở Hogsmeade, đã trơ thành chủ đề nóng vào buổi tối, còn chuyện học hành và bài tập thì đại khái cũng chẳng có gì thay đổi.
Những lớp học bình thường như Độc dược, Bùa chú, Biến hình, Cổ ngữ Rune…vẫn y như cũ.
Còn mấy môn không bình thường…Ai! Vẫn cứ không bình thường thôi.
Lớp Tiên tri, bi kịch!
Từ việc dạy học bằng quả cầu thủy tinh đã chuyển sang xem quỹ tích của mấy đốm nhỏ để tiên đoán tương lai, nhưng mà Harry vẫn như cũ không làm thay đổi được việc giáo sư ruồi nhặng kia mỗi lần lên lớp liền tiên đoán số phận đen đủi, bi thảm của cậu. Thật ra, điểm này không cần giáo sư nói Harry cũng biết, bởi vì Draco bỏ môn Tiên tri, Goyle và Crabbe vì thành tích ở học kì trước không đạt yêu cầu liền bị đá ra; Hermione thì học kỳ này quên chọn, cho nên người bi thương chỉ có Harry phải cùng hợp tác với Ron, sau đó thì kiên trì tập trung lập cho bản thân mình đủ kiểu vận rủi — cậu không có cách nào mà có thể quên chọn bởi vì nếu làm thế cậu sẽ không đủ số môn học.
Lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, tiếp tục là bi kịch!
Bác Hagrid không biết từ đâu đem tới mấy con Quái Tôm Đuôi Nổ, lớp học này chính là ác mộng. Từ khi bắt đầu cho đến kết thúc, Draco dùng bùa dập lửa trên người không dưới hai mươi lần, trên cổ tay còn bị đốt sưng lên. Draco đã thận trọng lo lắng không tuyển môn này, nhưng là bị Harry sống chết lôi kéo không thôi, cậu ta cũng không muốn một người đến đối mặt với mấy loại sinh vật như thế này nha!
Thảo dược học, trước sau đều là bi kịch!
Lớp Thảo dược đều là những thứ kì quái đầy độc, gặp phải loại thực vật nguy hiểm còn phải đem chúng xử lý thành nguyên liệu cho môn Độc dược. Buổi học đầu tiên đã khiến cho bọn họ chen chúc đối mặt với cây Củ U, mủ của nó có màu vàng xanh đặc sệt gây hại cho da… A! Làm cho bọn họ phải đi đến nhà vệ sinh để tẩy rửa một lúc.
Lích sử Pháp thuật, là bi kịch từ xưa đến nay!
Biện pháp duy nhất có thể thoát khỏi tính thôi miên cực mạnh của môn Lịch sử Pháp thuật đó chính là tự mình dùng một cái bịt tai, sau đó buồn bực trong lòng mà cắn sách giáo khoa, lại dùng thời gian nhiều gấp hai đi đến thư viện tìm sách tham khảo mà đọc nhằm hiểu rõ thêm về những cuộc nổi loạn của bọn yêu tinh và những cuộc chiến của người khổng lồ. Đây thực sự là phí sức, nhưng mà nếu không làm thế thì sẽ bỏ phí một giờ trên lớp, hơn nữa cũng không thể đem một giờ đó ngủ trên lớp hoàn trả lại.
Cuối cùng, là môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám — chính là theo nguyên tắc cái nào bi thảm nhất để sau cùng!
~*~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...