[Đồng Nhân Harry Potter] Sinh Mà Cao Quý

Quy tắc hành vi thứ mười chín của Slytherin: chuẩn bị hết mọi việc, quyết đoán mà làm

“Tại sao chúng ta lại có một giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám như vậy chứ!” Tiểu bảo bối Slytherin luôn luôn có tính tình ôn hòa Harry dưới áp lực rốt cục đã bùng phát, ở trong Phòng Sinh hoạt chung nổi cáu. Thứ nhất là do kỳ thi, mặt khác, theo như kế hoạch của Draco, cậu còn phải trông cậy vào việc học thêm được vài thứ tốt để tương lai đối phó với Voldemort, kết quả, cái tên Đầu Củ Tỏi kia từ đầu năm tới cuối năm cũng chưa dạy bọn họ thứ gì hữu dụng! Mà hiện tại, cậu còn có thể nghe thấy cái tên Củ Tỏi Tím ở trong một phòng học ngồi khóc!

“Không được — không được — không thể làm nữa, cầu xin ngài —” Harry thuật lại từ đầu chí cuối những nội dung mà cậu nghe được khi vô tình đi ngang qua, ngay cả tiếng vâng vâng dạ dạ, tiếng cầu khẩn cũng lặp lại giống y như đúc, sau khi thuật lại xong, Harry phát hiện sắc mặt mọi người trở nên rất kỳ quái, không phải tức giận, không phải khinh bỉ, cũng không phải chán ghét… Dù sao đi nữa, chính là rất kỳ quái!

“Mình thề mình thấy lúc ổng đi ra trên khóe mắt còn có nước mắt đó!” Con mèo nhỏ Harry trợn tròn đôi mắt xanh lục phẫn nộ giơ cả chân, bọn họ làm sao mà vẫn không tức giận a, chưa từng có một thầy giáo nào mà nhát gan như vậy đâu!

Pansy thật xấu hổ ho khan, bắt đầu dỗ dành cậu, “Tốt lắm, tốt lắm! Chúng ta từ đầu học kỳ không phải đã quyết định hoàn toàn không thèm để ý đến ổng sao? Harry, cậu mau lại đây nói cho mình biết những công việc cần chú ý khi chế tạo một loại độc dược …”

Lực chú ý của Harry bị nữ vương Pansy thuận lợi dời đi, bất quá cậu thề, khi cậu giảng bài thấy được rất nhiều sơ hở, cậu chứng kiến vẻ mặt Blaise cười đến xấu xa, bộ dáng như đi ăn trộm của Lugatha khi nhỏ giọng hỏi, “Cậu nghĩ là ai nhỉ?”

Ai cái gì nha — thật sự là rất kỳ quái mà!

Draco đã là người thành thục, đương nhiên ngay từ đầu cũng cảm thấy được việc đó! Bất quá, hiện tại anh được người khác giao cho tờ giấy, học Bế quan Bí thuật, thời gian đã định rồi, đêm nay 11 giờ, anh và Harry, ở Rừng Cấm. Sự việc sẽ nhanh chóng liên quan với nhau, Draco đang nhớ lại lần cấm túc đó ở kiếp trước, trước kia tuổi còn nhỏ, hiện giờ nhìn lại cũng không thấy thời gian cấm túc và địa điểm cấm túc có gì cổ quái, hơn nữa, tên kia bị Chúa tể Hắc ám bám vào lại còn cầu xin…

Lần đó, cậu và Harry gặp cái quái gì?

Nhớ tới tình trạng Chúa tể Hắc ám chỉ là một đám khói đen, sắc mặt Draco có chút tái nhợt, nhưng lập tức có chút hiểu ra, Chúa tể Hắc ám suy yếu dựa vào bạch kỳ mã hút máu, còn có một con bạch kỳ mã đã chết…Cậu đã gặp một cơ hội quan trọng, có thể hay không thay đổi lịch sử…

Draco bỗng nhiên ngồi không yên, cậu phải chuẩn bị trước chút gì đó!


~*~

Hành trình vào Rừng Cấm, nhiệm vụ của bọn họ là tối đó phải tìm con bạch kỳ mã bị thương. Mà khi vào Rừng Cấm chưa được mấy bước, Hagrid liền đề nghị bọn họ chia nhau ra hành động, ông ta tự mình một người một hướng, Draco và Harry mang theo Fang đi theo một hướng khác.

“Draco, không phải các giáo sư nói Rừng Cấm là khu vực cấm không cho chúng ta vào sao?”

“Harry, Rừng Cấm rất nguy hiểm, nhất là buổi tối, cầm lấy đũa phép của cậu đi, tùy lúc chuẩn bị dùng Bùa Ngăn Trở (Impedimenta) và Incendio, nếu gặp nguy hiểm liền liều mạng chạy trở về, biết không?”

“Được.”

Draco giơ cao đũa phép phát ra thần chú Lumos (Tỏa Sáng), nhanh chóng đi hướng Rừng Cấm, trên mặt đất những vết máu màu bạc lấp lánh của bạch kỳ mã cũng không khó tìm, loang lỗ nhiều điểm giống như nơi nào cũng có, nhiều đến như vậy, chứng tỏ bạch kỳ mã bị thương rất nặng, anh nhất định phải tìm tới bạch kỳ mã trước khi nó chết, Draco không biết làm thế nào để được bạch kỳ mã ân xá, nhưng anh biết mình phải làm chút gì đó!

Harry cũng chú ý tới vết máu trên mặt đất, ở phương diện này, cậu dường như so với Draco càng thêm mẫn cảm, càng về sau, quả thực Harry lôi kéo Draco một lòng hướng chỗ sâu trong Rừng Cấm mà đi.

“A! Draco, xem nè!” Harry bỗng nhiên dừng bước, ở phía trước, một cảnh tượng xinh đẹp nhưng đầy thê lương, trắng trong như ánh trăng thánh khiết bạch kỳ mã, thân thể cuộn lại không bình thường, bên trên phủ một màn ánh sáng bạc óng ánh, “Nó đã chết?”

“Harry, đứng ở đằng kia canh chừng đi!”

Draco nhanh chóng đi qua, không, nó còn chưa chết, thật tốt quá!

Hơi thở mỏng manh, bạch kỳ mã là một loại sinh vật có sức sống không mãnh liệt mà yếu ớt và xinh đẹp, cũng không biết bị thương như thế này còn có thể cứu được hay không. Draco cầm lấy đũa phép, miệng lặp đi lặp lại niệm chú chữa thương, anh không dám dùng bùa chú chữa thương của Nghệ thuật Hắc ám để chữa trị trên thân thể thánh khiết bạch kỳ mã, điều này làm miệng vết thương khép lại chậm cực kỳ, đối với vết thương nặng của bạch kỳ mã mà nói quả thật như muối bỏ biển.


Draco đồng thời dùng tay còn lại lấy trong túi áo ra dung dịch thuốc bổ dành cho các sinh vật pháp thuật thông thường, mở miệng bạch kỳ mã mà đưa vào, cũng không biết có được không. Nếu còn không có hiệu quả, anh liền cho nó dùng thuốc bổ máu dành cho phù thủy, không còn cách nào, trên đời này còn chưa có thuốc bổ máu dành riêng cho bạch kỳ mã.

Không biết thế nào cuối cùng cũng có hiệu quả, bạch kỳ mã chậm rãi mở mắt màu vàng của nó, suy yếu, bi ai lại tuyệt vọng nhìn anh, nhìn ánh mắt đó, Draco hoàn toàn không biết làm thế nào, bỗng nhiên, bạch kỳ mã bắt đầu khóc, giọt nước mắt màu trắng như trân châu từ trong mắt màu vàng chảy ra. Draco trong nháy mắt bối rối, bởi vì anh cho tới bây giờ chưa từng nghe nhắc qua ai đã từng thấy bạch kỳ mã khóc, trong sách về sinh vật pháp thuật chỉ có ghi chép về sinh vật có thể khóc và hơn nữa nước mắt hữu dụng chỉ có phượng hoàng mà thôi.

Có thể Draco dường như bị Phúc Lạc Dược xúi giục, anh lập tức triệu hồi ra một lọ thủy tinh bắt đầu thu lấy nước mắt bạch kỳ mã. Hết lọ này đến lọ khác, ước chừng thu được ba lọ đầy nước mắt màu trắng trong suốt giống như trân châu lớn bằng đầu ngón tay, bạch kỳ mã giống như toàn bộ sinh mệnh lực khóc hết thành nước mắt, cho đến lúc nó hoàn toàn mất đi hơi thở.

Draco nhìn bạch kỳ mã yên bình nằm đó, nghĩ đến ba lọ nước mắt bạch kỳ mã mà trong lòng khó khắn nén xuống bi thương, giống như thánh khiết bạch kỳ mã bị lây nhiễm.

“Draco, cẩn thận!” Harry bỗng nhiên hét to một tiếng cảnh báo, đồng thời một cái Bùa Ngăn Trở phóng vụt qua.

Đột nhiên Draco hoàn hồn lập tức quay đầu lại, chợt phát hiện sau lùm cây bên cạnh không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng người mặc áo đen trùm đầu, giống như rắn bò trên mặt đất, hướng về phía Draco, không, bò uốn lượn hướng về phía xác chết bạch kỳ mã, ‘Hắn’ nghe được Harry sợ hãi kêu lên, bỗng nhiên từ mặt đất đứng lên, xoay mặt về phía Harry.

“A aaa!” Harry ôm đầu, đũa phép rơi khỏi tay, thân mình ngã nhào trên mặt đất, vết sẹo nóng rát làm cậu đau đớn lăn lộn trên mặt đất, giống như bị người khác lấy thanh kiếm đang nung đâm vào một phát, sau đó cả ý thức đều mơ hồ.

“Incendio!” Draco tựa như dùng hết lực lượng pháp thuật mình có, phóng ra một quả cầu lửa vô cùng lớn về phía con quái vật kia.

Đám khói đen kia lui đi trong đám lửa bập bùng, Hagrid cùng nhân mã nghe được bọn họ xôn xao liền lần lượt đuổi tới, thấy được thân thể cao lớn của Hagrid, cả người Draco cùng lúc hết lực đặt mông ngồi đưới đất, có lẽ là do phép thuật của anh vừa rồi tiêu hao quá lớn, nhưng lúc nãy đối mặt với Chúa tể Hắc ám, sự sợ hãi khắc sâu trong lòng phát tác, Harry bởi vì vết sẹo kia đã muốn đau đến mức bất tỉnh.

Sau khi trải qua sự việc đó, đêm nay, hai người bọn họ đều ở Bệnh Thất. Draco đem ba lọ nước mắt bạch kỳ mã vội vàng giao phó cho giáo sư Snape. Theo lời Hermione từng suy đoán Draco cũng đã đề cập qua với giáo sư, anh hiện tại cũng không biết nước mắt này có thể có lợi ích gì, chưa từng phát hiện có bản ghi chép lại, nhưng mà hai chữ ‘Ân xá’ khi bạch kỳ mã khóc trước khi chết trong lúc mơ hồ Draco cảm thấy chúng nó hẳn có lợi ích gì đó.


Hôm sau lúc Draco rời khỏi Bệnh Thất, anh đã nhận được quà mừng xuất viện tốt nhất, thứ mà anh luôn luôn tha thiết ước mơ — Thánh quang Độc dược, một bình lớn. Trong bình thủy tinh trong suốt dung dịch phát ra ánh sáng trắng mê muội giống như ánh trăng. Nắm ở trong tay thậm chí còn có thể cảm nhận được tâm tình vững vàng cùng khoan khoái, chưa từng có loại Độc dược nào làm được như thế này, Phúc Lạc Dược cũng không thể.

“Dám chắc phi thường hoàn mỹ.” Sắc mặt của giáo sư Snape trước sau như một, bởi vì liên quan tới Độc dược mà vàng như nến không được khỏe mạnh, nhưng lúc này đây, tự đưa cho Draco phần thưởng này, đồng thời khóe miệng của giáo sư luôn luôn nghiêm khắc cũng hiện lên vẻ tươi cười hiếm thấy, “Nước mắt bạch kỳ mã cùng hòa với máu, nguyên lý máu bị nguyền rủa đã hoàn toàn được ân xá. Ta nghĩ thời gian kế tiếp, cần nghiên cứu một chút tác dụng của nước mắt bạch kỳ mã. Draco, nếu thành công, con có lẽ sẽ trở thành người nhận được Huân chương Hiệp sĩ đoàn Merlin trẻ tuổi nhất trong lịch sử.”

“Cám ơn cha đỡ đầu.” Draco cảm tạ không phải vì vinh dự, mà là giáo sư cấp cho anh thái độ ngang hàng, hoàn toàn tôn trọng, cũng có ý cho phép anh sau này tham dự vào nghiên cứu đầu đề.

“Chuẩn bị kỳ thi cho tốt vào, nếu con không đạt được điểm O toàn bộ hoặc là đứng nhất lớp, như vậy làm cho mọi người thất vọng rồi.” Giáo sư Snape quay trở về với bộ mặt nghiêm túc.

Draco hít sâu một hơi, lập tức bắt đầu bày ra bộ mặt Malfoy giả cười, cha đỡ đầu của anh dùng vẻ mặt khinh thường con công lông trắng Lucius kia đã đem thói xấu ngu xuẩn cùng sĩ diện quý tộc truyền cho đời sau, thầm mắng, xoay người rời đi. Draco nhìn thấy bóng lưng của cha đỡ đầu dần dần rời xa, chậm rãi thu hồi nét tươi cười, không, so với việc phân cao thấp trong kỳ thi anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chỉ sợ lúc này anh phải để cha đỡ đầu thất vọng rồi.

Lý luận nghịch chuyển Độc dược tuyệt đối của Pinky mà anh dùng để châm chọc Dạ Đặc không biết lý luận này, thực sự không phải là tùy tiện thì có thể tra được thông tin, đó là anh phải tìm kiếm trong sổ tay ở trong thư viện nhà Malfoy mới được một chút thông tin, bởi vì cuối cùng lý luận nghịch chuyển này có thể giúp anh tạo ra dung dịch thánh khiết (thanh tẩy) có thể trực tiếp tác dụng lên linh hồn.

Thánh Quang Dược, không phải dùng để giết người, cho dù nó có được sức mạnh thanh tẩy mạnh mẽ cũng không thể thanh tẩy đến mức hủy diệt một linh hồn tà ác đến cực điểm, nó là thần thánh, cho nên nó chỉ có thể dùng cho việc bảo hộ. Nhưng nếu đem lực lượng khánh khiết to lớn này nghịch chuyển hoàn toàn như trong lý thuyết kia, như vậy nó nhất định trở nên đáng sợ nhất, tà ác nhất, đòn tất sát sắc bén nhất.

Tương tự, Draco cũng biết, muốn đem loại thánh khiết như thế mà hoàn toàn nghịch chuyển, anh nhất định phải trả giá cực kỳ cực kỳ lớn, nhưng mà anh không quan tâm!

Draco nhắm mắt lại giống như thấy được cảnh tượng trong gương Erise, đúng vậy, không quan tâm!

Vẫn là Phòng Cần Thiết.

Draco đem độc dược chia làm ba phần, một phần ngày sau dùng để làm bùa hộ mệnh, một phần dùng để nghịch chuyển, một phần đã dùng, có lẽ, một lát nữa anh còn cần nó để cứu mạng không chừng.

Ma pháp trận thứ nhất Draco vẽ thật lâu;

Một cái thần chú nghịch chuyển viết bằng ngôn ngữ Tinh linh thật dài, Draco cũng viết thật lâu;


Một người làm phép, đã hoàn toàn chuẩn bị;

Một lọ Thánh Quang Dược, đã lấy mất mấy năm tâm huyết của anh.

Dùng máu của mình để dẫn, lấy phép lực tinh thuần của mình làm lực chống đỡ, lấy văn tự thuần túy cổ xưa nhất mà ngâm xướng, Draco nhắm mắt lại, đứng ở trung tâm pháp trận, tay cầm đũa phép chỉ vào Thánh Quang Dược, bắt đầu niệm chú hết sức chăm chú…

Suốt hai giờ niệm chú không có ngắt quãng.

Nếu giừ phút này có người bên cạnh quan sát, liền phát hiện thấy dung dịch trong lọ đọc dược giống như ánh trăng sáng bóng xinh đẹp bắt đầu có một chút biến sắc, tựa như bầu trời quang đãng đầy nắng dần dần bị mây đen bao phủ, chuyển sang màu đen, sau đó biến thành bụi đen trước bão tố, cho đến khi bóng tối hoàn toàn buông xuống, không một tia sáng lọt qua, sau đó ở trung tâm dung dịch màu đen ấy lại phát ra hắc ám ‘sáng bóng’.

Niệm chú từ từ chuyển qua giai đoạn kết thúc, Draco cũng lung lay sắp ngã qua bên cạnh, sắc mặt của anh hoàn toàn biến thành màu xám, màu lam xám của mắt cũng mất đi ánh sáng, tiếng nói bởi vì một thời gian dài không nói chuyện đã muốn khàn đi, trên môi một chút huyết sắc cũng không có. Anh cơ hồ vét sạch toàn bộ phép lực tinh túy trong cơ thể của mình, anh vô lực cứ như bất cứ lúc nàu cũng có thể ngã xuống, có thể trong lòng Draco luôn có nhắc nhở nói cho anh biết, anh phải niệm xong thần chú, cho dù phải trả giá như thế nào.

Thẳng đến khi nghi thức hoàn thành, Draco mới chậm rãi mở mắt, sau đó thân thể đột nhiên choáng một cái, anh nhịn không được lảo đảo từng bước giữ cân bằng, lại ngăn không được phun ra máu tươi. Một ngụm máu này cứ như khai mở, như tinh thần cùng thể lực bị trói buộc nãy giờ nhanh chóng theo dòng máu thoát ra, cả người anh không chống đỡ được, ‘bùm’ một tiếng quỳ trên mặt đất, ngã xuống.

Draco cuộn tròn người nằm úp sấp ở trên sàn từng ngụm từng ngụm máu nôn ra ngoài, mỗi một tấc trên cơ thể anh, mỗi một chỗ thần kinh đều giống như bị xé nứt giống nhau đau đớn. Kỳ thật không phải là thân thể đau đớn, Draco biết, đây là tác dụng của Thánh Quang Dược trừng phạt trên linh hồn, bởi vì tội ác của anh là hủy diệt sự thánh khiết của Thánh Quang để chế tạo một thứ tà ác đáng sợ như vậy.

Draco cơ hồ run rẩy gian nan đi đến hòm thuốc của mình, run rẩy chạm đến một phần ba Thánh Quang Dược, uống hết, run rẩy kịch liệt mới bắt đầu vững lại, đau đớn mới bắt đầu giảm bớt, anh nằm trên mặt đất chìm vào trạng thái mơ màng ngủ…

Không biết trải qua bao lâu, Draco chậm rãi tỉnh lại, ở vị trí này trong phòng không nhìn tới cửa sổ, anh chỉ cảm thấy được thể lực có chút khôi phục lại, mới lại lần nữa tích góp từng chút một khí lực để đứng dậy, tìm thuốc bổ máu, thuốc ổn định phép lực, thuốc ổn định tinh thần trong hòm dược của mình, … Chưa bao giờ Draco cảm tạ kỹ năng Độc dược xuất sắc của mình như lúc này, anh biết các loại thuốc này là dùng theo liều lượng cũng hiểu được trật tự dùng chính xác, bằng không nhiều loại thuốc như vậy mà nuốt lộn xộn vào nhất định không chết cũng là mất đi nửa cái mạng.

Draco nhặt mấy cái bình nhỏ nằm trên mặt đất, lúc này đã màu trắng thanh khiết đã hoàn toàn chuyển thành Độc dược linh hồn hắc ám — công việc đã chuẩn bị từ sớm rốt cục đã hoàn thành, Draco cả người thoát lực tựa vào tường, hiện tại chỉ còn thiếu lên đài quyết đấu quyết phân cao thấp thôi.

~*~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận