Quảng trường Grimauld, Luân Đôn
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại ở bên ngoài căn nhà số 11. Minh bước xuống xe, cậu nhìn qua bên trái và thấy số 10, tuy nhiên
ở bên phải lại là số 13. Minh gật gù, chính xác, đúng như
trong truyện miêu tả. Minh nhắm mắt lại và bắt đầu nghĩ về con số 12, quảng trường Grimauld, lập tức một cánh cửa méo mó hiện lên
thình lình giữa con số 11 và con số 13, và ngay sau đó là những bức
tường bần thỉu và những ô cửa sổ cáu ghét. Nó như thể là một ngôi nhà
ngoại hạng vừa được thổi phồng lên, đẩy mọi căn nhà khác dạt ra hai bên.
Minh bước lên những bậc thang làm bằng đá đã mòn vẹt, nhìn chằm chằm
vào cánh cửa được làm bằng một loại vật liệu còn mới. Mầu sơn đen của
cánh cửa xấu xí và bị xây xước. Tây nắm gõ cửa bằng bạc có hình dạng một con rắn uốn éo. Không có lỗ khoá hay hộp thư gì hết.
Minh rút đũa phép và chỉ vào cánh cửa, trong miệng đọc thầm câu
thần chú mở khóa. Cái khóa hình con rắn bắt đầu chuyển động, phát ra âm thanh của kim loại va vào nhau và một cái gì đó nghe như
tiếng long xong của dây xích. Cánh cửa từ từ mở ra kẽo kẹt. Minh bước
qua ngưỡng cửa và ngập chìm ngay trong bóng tối cùa gian phòng lớn. Cậu
có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc, bụi bặm và một thứ mùi gì đó thối rữa, hơi
ngòn ngọt; Ngôi nhà cho ta cảm giác đây là một toà nhà vô chủ.
Ngay khi Minh vừa bước vào trong nhà, bốn cây đũa phép đã chỉ thẳng về phía cậu. Minh khẽ nhún vai nói:
- Bình tĩnh nào mọi người. Voldemort vẫn chưa hoàn toàn khôi
phục sức mạnh của mình, vì thế hắn sẽ không dám công khai
xuất hiện đâu.
- Minh, tại sao trò lại đến đây? – Thầy Snape ngạc nhiên nói
- Đơn giản là để lật tẩy trò bịt của Bộ trưởng bộ pháp
thuật – Minh mỉm cười nói – Còn bây giờ, nếu các thầy, các cô, các anh, các chị không phiền, tôi muốn gặp Harry một lát.
- Ok, lên lầu, phòng thứ hai bên tay trái.
Minh gật đầu, đi về phía cầu thang. Cậu nghe thấy một tiếng động
rít nhẹ lên và những chiếc đèn hơi đốt kiểu cổ được thắp sáng dọc theo
các bức tường, phát ra những tia sáng mong manh, lập loè chiếu sáng bức
tường dán giấy đã long hết cả ra và tấm thảm xơ xác tri trên lối đi dài
và ảm đạm của gian phòng lớn, nơi có một ngọn đèn chùm giăng đầy mạng
nhện to ánh sáng leo lét phía trên và những bức chân dung đã sẫm màu
theo thời gian treo xộc xệch trên các bức tường. Minh nghe thấy một cái
gì đấy vụt qua phía sau tấm gỗ bọc. Cả ngọn đèn chùm và đài nến trên
chiếc bàn ọp ẹp gần đó đều có hình dạng như những con rắn.
Minh bước lên cầu thang tối tăm, băng qua một dãy những cái đầu quắt
queo được đính lên những tấm gắn trên bức tường. Khi nhìn gần hơn, Minh
nhận ra những cái đầu này là của bọn gia tinh. Tất cả bọn chúng đều có
cái mũi lớn giống nhau.
Đến cửa căn phòng trên gác, đột nhiên Minh nghe thấy tiếng Harry gần như gào lên
“Vậy là cậu đã không tham gia vào các cuộc họp, tuyệt quá nhỉ! Nhưng cậu đã ở đây có phải không? Các cậu cùng với nhau! Còn tớ, tớ đã kẹt tại
nhà Dursleys trong một tháng! Những gì tớ đã phải chịu đựng vượt quá bất cứ thứ gì các cậu đã trải qua và cụ Dumbledore biết điều đó – Ai đã cứu hòn đá Phù thuỷ? Ai đã giải câu đố? Ai đã cứu các cậu khỏi bọn
Dementors?”
“Ai đã vượt qua những con rồng và con nhân sư mà tất cả những người khác đã không vượt qua được vào năm ngoái? Ai nhìn thấy hắn quay trở lại? Ai đã phải chạy thoát khỏi hắn? Chính là tớ!”
“Nhưng tại sao tớ lại phải biết cái gì đang xảy ra cả chứ? Tại sao không ai hạ cố nói cho tớ biết cái gì đang xảy ra?”
“Các cậu không thể thôi nói như thế được không, hay là các cậu đã gửi
cho tớ một con cú, nhưng cụ Dumbledore bắt các cậu thề có phải không”
“Tớ đã bị kẹt tại Privet Drive trong 4 tuần lễ, lượm lặt những mẩu báo trong các thùng rác để có đoán xem cái gì đang xảy ra”
Chúng tớ đã muốn
“Tớ đoán rằng các cậu đã cười đùa thoả thích, tất cả các cậu”
Không phải đâu
Harry, chúng tớ thực sự xin lỗi cậu! – Hermione nỉ non
- Chẳng có ai phải xin lỗi cả – một âm thanh vang lên, khiến cả ba đứa đều nhìn ra cửa
Minh!
Ngọc Minh!
Cả 3 con sư tử con nhà Gryffindor đều thốt lên, Hermione không kìm được, lao vào trong ngực Minh khóc thút thít. Minh vòng tay ôm
lấy cô bé, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng nàng. Sau đó nó nhìn Harry,
ánh mắt nghiêm khắc, khiến cơn tức của Harry đột nhiên biến
mất, thay vào đó là một cảm giác lạnh sống lưng.
- Harry vĩ đại, kẻ chiến thắng chúa tể hắc ám, kẻ làm thất
bại âm mưu của Quirell, người đánh bại tử xà, người đối đầu
với Giám Ngục, kẻ đoạt được chiếc cốc lửa, đang cố gắng trút cơn thịnh nộ của ngài lên đầu những người bạn thân của ngài
hay sao? – Minh nói bằng một giọng mỉa mai, khiến mặt Harry đỏ
bừng bừng, không biết là xấu hổ hay là tức giận.
- Cậu nói hay lắm, vậy cầm lấy cây đũa phép của cậu, đi ra
ngoài kia, tìm bọn Giám Ngục, hay Tử Thần Thực Tử, hay là
chính Voldermort, tiêu diệt chúng đi…
- Đừng đổ lỗi cho Hermione, hay Ron, bởi vì chính cậu, chính
cậu không đủ can đảm rời khỏi ngôi nhà đó, không đủ can đảm để thiết lập lại trật tự ở đó, hiểu không?
Bị Minh nói mấy câu, Harry há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, lí nhí nói:
- Xin lỗi, mình…
- Không sao, chúng ta là bạn mà, không phải sao – Ron đi đến, ôm cổ Harry cười nói
- Đúng vậy, chúng ta là bạn – Minh cũng mỉm cười, đưa tay ra.
Harry, Ron và Hermione đều đưa tay nắm lấy tay của cậu.
- Harry, lần này tớ đến là để đưa cho cậu thứ này – Minh lấy
hai món đồ để lên bàn, một cái lọ và một chiếc máy quay video – lần này, tớ muốn quét sạch uy tín của bộ phép thuật.
----------
Phòng xử án, bộ phép thuật
Harry thở hổn hển, nó không thể trấn tỉnh được mình. Căn phòng rộng lớn
mà nó đi vào trông thật là quen thuộc khủng khiếp. Không thể nào mà nó
chưa từng ở đây được, nó hẳn phải từng ở đây rồi. Đây chính là nơi mà nó đã từng đến trong cái Pensieve của cụ Dumbledore, đó chính là nơi mà nó đã quan sát phiên toà đã kết án nhà Lestranges chung thân trong ngục
Azkaban.
Tường ở đây được làm bằng đá u ám, được chiếu sáng lờ mờ bằng những
ngọn đuốc. Những băng ghế dài rỗng đặt chung quanh nó, và ở phía trên,
trên băng ghế dài cao nhất, có nhiều bóng đen đã ngồi sẵn. Họ nói chuyện thì thào, nhưhg khi cánh cửa nặng nề sau lưng Harry sập lại sau lưng
Harry thì một sự im lặng đáng ngại chợt ập đến. Một giọng phụ nữ vang
lên xuyên qua phòng xử án.
“Cậu đã đến trễ.”
“Cháu xin lỗi,”
Harry hồi hộp nói,
“Cháu – cháu không biết là thời gian xử án đã bị thay đổi.”
“Đó không phải là lỗi của Wizengamot,” vẫn giọng nói ấy, “Một tin cú đã được gửi đến cho cậu vào sáng nay. Hãy ngồi vào chỗ.”
Harry ném một cái nhìn lên cái ghế đặt giữa phòng, hai bên chỗ tay vịn
của nó phủ đầy xích. Nó đã từng thấy những sợi xích đó thình lình cuộn
lên và trói bất kỳ ai ngồi vào giữa chúng. Tiếng bước chân của nó vang
vọng khi nó bước trên sàn đá. Khi nó rón rén ngồi vào mép ghế, những sợi dây xích kêu leng keng đe doạ, nhưng không trói nó lại. Cảm thấy như
đang bệnh, nó nhìn lên những người đang ngồi ở băng ghế phía trên.
Họ có khoảng mười lăm người, và theo những gì nó thấy, thì cả bọn họ đều mặc những chiếu áo choàng tía mới một chữ W bằng bạc được làm công phu
bên phía ngực trái của họ, và tất cả đều đang nhìn trừng trừng về phía
nó, một số tỏ ra rất nghiêm nghị, số khác thì lại trông đầy tò mò.
Ngồi ở giữa của hàng đầu là Cornelius Fudge, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật.
Fudge có dáng người bệ vệ, thường hay diện một cái mũ chơi ky có màu lá
cam, mặc dù hôm nay ông ta không đội nó, và ông ta cũng không có nụ cười khoan dung mà ông thường mang trên mặt khi nói chuyện với Harry. Một nữ phù thuỷ cằm bạnh có một mái tóc bạc rất ngắn ngồi bên trái của Fudge,
bà mang một cái kính một mắt, và trông rất hãm tài. Bên phải của Fudge
là một nữ phù thuỷ nữa, nhưng bà ngồi thụt xa ra sau trên ghế dài nên
mặt của bà chìm vào bóng tối.
“Tốt lắm,” Fudge nói. “Bị cáo đã trình diện – rốt cuộc – vậy thì chúng
ta bắt đầu. Mọi người đã sẵn sàng chứ?” ông hỏi mọi người chung quanh.
“Vâng, thưa ngài,” một giọng nói hăm hở mà Harry biết rõ vang lên. Anh
Percy của Ron tại cuối hàng ghế đầu. Harry nhìn Percy, chờ đợi một dấu
hiệu quen biết nào đó từ phía anh ta, những tuyệt nhiên chẳng có gì. Mắt của Percy, đằng sau cặp kính gọng sừng, đang gắn chặt vào cuộn giấy da, cây bút lông đã sẵn sàng trên tay anh ta.
“Phiên toà kỷ luật vào ngày hai mươi tháng Tám,” Fudge nói sang sảng, và Percy bắt đầu chép lia lịa ngay, “Xét xử vụ vi phạm Đạo Luật Giới Hạn
Hợp Lý dành cho Phù Thuỷ Vị Thành Niên và Luật Giữ kín Bí Mật Phù Thuỷ
của bị cáo Harry James Potter, công dân thường trú tại số bốn, đường
Prive, Little Whinging, Surrey.”
“Các thẩm phán: Cornelius Oswald Fudge, Bộ Pháp Thuật ; Amelia Susan
Bones, Cục Trưởng Cục Thi Hành Pháp Thuật ; Dolores Jane Umbridge, Thứ
Trưởng Cao Cấp Của Bộ. Thư ký phiên toà, Percy Ignatius Weasley –“
“Người làm chứng phe bào chữa, Albus Percival Wulfric Brian Dumble-dore, một giọng nói lặng lẽ vang lên phía sau Harry, nó vội quay phắt lại
nhanh đến nỗi xương cổ nó kêu răng rắc. Cụ Dumbledore đang khoan thai
sải bước ngang căng phòng. Cụ mặt một cái áo choàng dài màu xanh đậm và
tỏ ra rất bình thản. Bộ râu màu bạc dài và mái tóc của cụ sáng lên trong ánh đuốc khi cụ bước lên ngang hàng với Harry và nhìn Fudge giữa một
hình bán nguyệt những người đang đang gần như dí mũi vào cụ. Các thành
viên của Wizengamot thì thào. Tất cả mọi con mắt bây giờ đã đổ dồn về cụ Dumbledore. Một số tỏ ra bức bội, số khác thì hơi tức giận, tuy nhiên,
hai người nữ phụ nữ già ngồi ở hàng sau thì lại đưa tay lên vẫy với vẻ
chào đón.
Một sự xúc động mạnh mẽ dâng lên trong lồng ngực Harry với sự xuất hiện
của cụ Dumbledore, một cảm giác hy vọng mạnh mẽ như dâng tràn giống như
cảm giác mà bài ca phượng hoàng đã mang cho nó. Nó muốn nhìn vào mắt cụ
Dumbledore, nhưng cụ Dumbledore không nhìn về phía nó; cụ tiếp tục nhìn
vào Fudge, rõ ràng là đang bối rối. “A” Fudge nói, ông ta tỏ ra rất mất bình tĩnh, “ Ông Dumbledore. Vâng. Ông – ơ – ông đã nhận được – ờ – thư của chúng tôi nói rằng thời gian và- ơ – địa điểm của phiên toà đã được thay đổi rồi à?” “Tôi hẳn là đã lạc nó,” cụ Dumbledore vui vẻ nói.
“Tuy nhiên, nhờ một lỗi lầm may mắn tôi đã đến Bộ sớm ba tiếng, nên cũng chẳng hại gì.” “Vâng – tốt thôi – tôi nghĩ là chúng ta cần một cái ghế khác – Tôi – Weasley, anh có thể -?” “Không cần lo, không cần lo.” cụ
Dumbledore thoải mái nói, cụ rút đũa thần ra, khẽ vẫy nhẹ, và thế là một cái ghế có tay vịn bọc vải hoa sặc sỡ hiện ra bên cạnh Harry.
Phiên xử diễn ra đúng như trong truyện, khi ông Fudge cố ghép
Harry vào tội sử dụng phép thuật trái phép, còn cụ Dumblelore, với sự thản nhiên, bác bỏ các luận điệu có tội.
Cuối cùng, cụ Dumbledore đưa ra một đoạn video, một đoạn video
được quay lại bằng một quả cầu thủy tinh, vật thường được
dùng như camera của thế giới Muggles, quay lại hình ảnh hai Giám ngục tấn công harry và Dudsley, và Harry dùng thần chú gọi
thần hộ mệnh để tự vệ, khiến mọi người ồ lên, không ai nghi
ngờ gì về sự xuất hiện của Giám ngục nữa, mọi người bắt
đầu xầm xì bàn tán, còn mặt của ông Fudge thì đỏ như trái cà chua chín mọng
Và như nguyên tác, Harry được xử trắng án, ra về, cùng một lọ
tưởng ký và một đoạn phim ngắn, nhưng lại đóng vai trò vô cùng to lớn trong sự sụp đổ của Bộ Pháp Thuật…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...