Một ngày tháng Mười, khi
Minh đến tiền sảnh, nó đã thấy một đám học sinh đang túm tụm
lại quanh chân cầu thang đá hoa cương, bên một tấm bảng đá lớn.
Minh tiến lại gần và đọc thông báo:
THI ĐẤU TAM PHÁP THUẬT PHÁI ĐOÀN TRƯỜNG BEAUXBATONS VÀ TRƯỜNG
DURMSTRANG SẼ ĐẾN VÀO LÚC 6 GIỜ NGÀY THỨ SÁU, 30 THÁNG MƯỜI. CÁC LỚP
HỌC SẼ KẾT THÚC SỚM NỬA TIẾNG…
“Tuyệt!” Harry kêu to, “Lớp độc dược là lớp cuối ngày thứ Sáu! Thầy Snape không có giờ mà đầu độc tụi mình rồi!”
“E hèm!” Minh lên tiếng “Trò Harry, trò bị trừ 5 điểm cho nhà
Gryffindor vì việc nói xấu giáo viên nhé.” Harry giật mình quay
lại, và nhìn thấy Minh đang đứng cạnh nó, liền cười xấu hổ,
gãi gãi đầu nhìn Minh. Nó biết Minh chỉ đùa và nhắc nhở nó
một chút, chứ Minh chưa bao giờ trừ điểm đứa nào ở bất kỳ
nhà nào trong trường.
HỌC TRÒ SẼ VỀ CẤT TÚI VÀ SÁCH Ở KÝ TÚC XÁ MÌNH RỒI TẬP TRUNG TRƯỚC CỔNG LÂU ĐÀI ĐỂ ĐÓN KHÁCH TRƯỚC BUỔI TIỆC ĐÓN MỪNG.
Ernie Macmillan nhà Hufflepuff chui từ trong đám đông ra, mắt lấp lánh:
“Còn có một tuần nữa thôi! Không biết Cerdic đã biết chưa? Chắc để tôi
đi nói nó hay…”
“Cerdic nào?”
Ron ngây ra khi Ernie đi khỏi.
“Diggory Cerdic .”
Harry nói.
“Thế nào nó cũng đăng ký.”
“Đồ đần ấy mà là quán quân Hogwarts hả?”
Ron nói khi mở đường qua đám đông đang bàn tán, tiến về phía cầu thang.
Hermione cãi ngay:
“Anh ấy không phải thằng đần. Bồ không thích anh ấy chỉ vì anh ấy thắng
đội Gryffindor trông trận Quidditch . Mình nghe nói anh ấy thật sự là
học trò giỏi – và là huynh trưởng nữa kìa.”
Minh đành lên tiếng giảng hòa:
- Ai cũng có thể có cơ hội mà các cậu, đừng cãi nhau vì một chuyện nhỏ như vậy chứ!
Việc xuất hiện của cái bảng trong tiền sảnh đã gây nên một hiệu quả rõ
rệt trên toàn bộ cư dân của lâu đài. Suốt một tuần sau đó, dù đến bất cứ nơi đâu, Minh thấy dường như chỉ có một đề tài duy nhất được đem ra bàn tán: Thi đấu Tam Pháp thuật . Những lời đồn đại bay từ học trò này đến
học trò kia giống như mầm bệnh truyền nhiễm: ai sẽ là quán quân Hogwarts , thi đấu như thế nào, học trò trường Beauxbaton và trường Durmstrang
khác tụi nó ra sao…
Dường như lâu đài đang trải qua một cuộc tẩy rửa toàn diện,
vài bức chân dung bẩn thỉu được dỡ xuống lau chùi, gây bực mình rất
nhiều cho mấy nhân vật trong tranh, chúng ngồi túm vào nhau trong khung, thì thà thì thào rầu rĩ và nhăn mặt khi rờ rẫm thấy cái mặt trần trụi,
ửng hồng của mình. Hàng áo giáp đột nhiên bóng loáng, nhúc nhích không
kẽo kẹt tới một tiếng. Còn thầy giám thị Argus Filch thì cư xử quá hung
tợn với bất cứ học sinh nào quên chùi gót giầy, đến nỗi ông ta làm hai
nữ sinh năm thứ nhất khiếp đảm tới mức loạn thần kinh.
Vào buổi sáng ngày ba mươi tháng Mười, chúng nhận thấy Đại sảnh đã được trang hoàng suốt đêm qua. Những biểu ngữ bằng lụa khổng lồ căng suốt
các bức tường, mỗi cái tượng trưng cho một Nhà: màu đỏ với con sư tử là
nhà Gryffindor, màu xanh với con chim ưng vàng đồng là nhà Ravenclaw,
màu vàng với con lửng đen là nhà Hufflepuff, và màu xanh lá với con rắc
bạc là nhà Slytherin. Phía sau dãy bàn giáo viên, một tấm biểu ngữ lớn
nhất mang toàn bộ các huy hiệu của Hogwarts : sư tử, chim ưng, con lửng, và con rắn, tất cả quây quần quanh một chữ H to đùng.
Ngày hôm đó, một không khí chộn rộn thật dễ chịu. Không ai tập trung vào bài vở được, chỉ quan tâm nhiều đến chuyện chiều nay mấy người từ
trường Beauxbaton và trường Durmstrang sẽ tới nơi. Trong buổi dạy của mình, Minh đã cho các học sinh được ra sớm trước nửa tiếng. Khi
chuông hết giờ vang lên, Minh cũng vội vã quay về phòng nghỉ của
nó, cất cặp và sách như đã được chỉ thị, mặc áo chùng vào, rồi lại vội vã chạy xuống Tiến sảnh. Giáo viên chủ nhiệm các Nhà ra lệnh cho học
trò của mình đứng vô hàng. Cô McGonagall nạt:
“Trò Weasley , đội nón ngay lại. Cô Patil, gỡ cái đồ kỳ cục đó ra khỏi tóc!”
Rồi cô McGonagall ra lệnh:
“Nào, theo tôi. Năm thứ nhất đi trước… không xô đẩy…”
Bọn trẻ nối đuôi nhau bước xuống cầu thang và đứng xếp hàng đằng trước lâu đài. Buổi chiều tối, trời trong mà lạnh, sương xuống và mặt trăng
trong veo đã tỏa sáng khắp khu Rừng Cấm. Harry đứng giữa Ron và Hermione ở hàng thứ tư, đằng trước. Minh mỉm cười chào thầy Flitwick rồi đi về phía nhà của nó, đừng vào bên cạnh Pansy và Malfoy.
Malfoy cười toe toét, khoác vai Minh nói:
- Tao dám cá mày chắc chắn sẽ giành được giải quán quân Tam
Pháp Thuật năm nay. Nếu mày để Harry-mặt-sẹo chiến thắng, tao
sẽ giết mày đấy.
- Sao mày dám chắc Harry sẽ tham gia cuộc đấu mà không phải là chính mày – Minh cười hỏi Malfoy.
- Thôi đi, chúng ta thừa biết ông hiệu trưởng yêu quí Harry đến
mức nào, nếu nó không được tham gia đó mới là chuyện lạ đấy.
Nhưng tao cũng sẽ thử – Malfoy nói, ánh mắt tràn ngập chiến ý.
- Đúng rồi, vậy mới đúng là người nhà Malfoy chứ. – Minh cười nói.
Bỗng từ hàng sau, chỗ mấy giáo viên đứng, cụ Dumbledore kêu lên:
“A, đây rồi! Trừ khi tôi quá sức lầm, chứ phái đoàn trường Beauxbatons đang tới gần !”
“Đâu?”
Đám học trò kêu to nôn nóng, mắt nhìn về đủ hướng. Một học trò năm thứ sáu chỉ về khu rừng:
“Coi kìa!”
Một cái gì đó lớn hơn nhiều, rộng hơn nhiều một cây chổi – không, phải
cỡ hàng trăm cây chổi – đang bay ầm ầm xuyên qua bầu trời xanh thẫm,
hướng về phía lâu đài, mỗi lúc một lớn dần lên.
Một đứa năm thứ nhất hét to, hoàn toàn mất bình tĩnh:
“Ối! Con rồng!”
Dennis Creevey mắng:
“Đừng có khùng… đó là nhà bay!”
Dennis đoán gần đúng… Khi cái khối khổng lồ đen thui bay là là trên
những ngọn cây của khu rừng Cấm và đụng phải luồng sáng hắt ra từ những
cửa sổ của lâu đài, thì tụi nhỏ nhìn ra một cái xe ngựa kéo khổng lồ màu xanh lợ, có kích cỡ của rmột cái nhà lớn, lướt ngang đầu chúng, được
khoảng chục con ngựa vàng kéo đi trong không trung, con nào cũng có cánh và to bằng con voi.
Ba hàng học trò đằng trước lùi lại khi chiếc xe kéo ầm ầm hạ cánh, đáp
xuống mặt đất với một tốc độ kinh hoàng; rồi, với một tiếng ầm cực lớn
khiến Neville hoảng hồn nhảy bắn ra sau, đạp cả lên chân một đứa năm thứ năm nhà Slytherin; những cái vó ngựa, cái nào cái nấy bự hơn cái đĩa
ăn, chạm mặt đất. Một giây sau đó, chiếc xe đáp xuống hẳn, nảy lên trên
những cái bánh xe khổng lồ, trong khi mấy con ngựa bằng vàng lúc lắc
những cái đầu to cồ và đảo những cặp mắt đỏ, to, dữ tợn.
Cánh cửa của chiếc xe kéo có mang huy hiệu hình hai cây đũa vàng gác
chéo, mỗi cây phát ra ba ngôi sao từ từ được mở ra. Một thằng bé mặc áo khoác xanh da trời nhợt nhạt từ trên xe nhảy xuống, cúi mình tới
trước, lần tìm cái gì đó dưới sàn xe, và mở ra một lốc bậc thang bằng
vàng. Nó nhảy lùi ra sau một cách kính cẩn. Rồi Minh thấy một chiếc giày cao gót màu đen, sáng lấp lánh thò ra từ trong xe – chiếc giày to cỡ
chiếc xe trượt tuyết của con nít. Theo ngay sau đó, gần như tức khắc, là một người đàn bà bự con nhất mà nó chưa từng thấy trong đời. Điều này
giải thích được ngay lập tức kích cỡ của chiếc xe và của mấy con ngựa.
Có vài đứa há hốc cả miệng ra.
- Rất hợp với lão Hagrid đấy chứ – Minh mỉm cười nói nhỏ, bên
cạnh nó Pansy và Malfoy cũng rất phối hợp gật đầu.
Tuy nhiên, cũng có thể vì quá quen với lão Hagrid – Minh thấy người đàn
bà này (giờ đã đứng ở chân bậc thang, nhìn quanh cái đám người đang tròn mắt chờ đợi) dường như to lớn hơn một cách bất thường. Khi bà bước vào
vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp,
với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay đầy mo của bà.
Cụ Dumbledore bắt đầu vỗ tay. Bọn học trò, theo đuôi, cũng bắt đầu vỗ,
nhiều đứa nhón chân lên để nhìn người đàn bà này cho rõ hơn. Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore , và bà
chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore , dù bản thân cũng đã
rất cao, cũng phải hơi nghiêng mình mới hôn được bàn tay đó. Cụ nói:
“Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts.”
Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm:
“Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?”
“Khỏe lắm, thưa bà.”
Cụ Dumbledore nói. Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng:
“Học trò tôi.”
Lũ học trò nãy giờ hoàn toàn tập trung chú ý vào bà Maxime giờ mới
để ý thấy có khoảng một tá con trai và con gái, cỡ chừng mười bảy mười
tám, đã chui ra khỏi xe và đứng đằng sau lưng bà Maxime . Chúng run lập
cập, điều này chẳng có gì ngạc nhiên, bởi vì áo chùng tụi nó dường như
được may bằng tơ mỏng, và không thấy đứa nào mặc áo khoác. Một vài đứa
quấn khăn quàng và khăn len quanh cổ.
Lũ học sinh Beauxbatons đang chăm chú ngước lên nhìn lâu đài Hogwarts với một cái nhìn e dè trên gương mặt. Bà Maxime hỏi:
“Ôn Karkaroff đã tới chưa?”
Cụ Dumbledore nói:
“Ông ấy tới ngay bây giờ. Bà có muốn đợi ông ấy ở đây và đón mừng ông ấy, hay bà thích quá bộ vô trong cho ấm áp một tí?”
“Tôi nghĩ, vô cho ấm.” Bà Maxime đáp. “Nhưng còn mấy con ngự…”
Cụ Dumbledore chỉ vào lão Hagrid nói:
“Giáo viên Chăm sóc Sinh vật Huyền bí của chúng tôi sẽ rất hân hạnh được chăm sóc chúng.”
Bà Maxime mỉm cười với lão Hagrid nói:
“Mấy con chiến mã của tôi cần phãi… ừm… được điều khiễn mạnh tai. Tụi nó hưng hăn lắm đó…”
Cụ Dumbledore mỉm cười:
“Tôi đảm bảo Hagrid sẽ làm tốt mà.”
Bà Maxime khẽ nhún xuống:
“Rất tốt. Ông Agrid à, mấy con ngự chĩ… uống rượu wít-ki nguyên chất thôi.”
Cụ Dumbledore cũng cúi lại:
“Mọi việc sẽ được thu xếp.”
“Đi thôi!”
Bà Maxime nói với đám học trò của mình bằng giọng uy quyền, và đám đông
Hogwarts rẽ ra cho bà cùng đám học trò của bà bước lên bậc cấp đá.
Ngọc Minh nhìn đàn ngựa, ánh mắt tham lam và hào hứng vô cùng. Chẹp chẹp, lại có gien mới đưa đến rồi, ha ha ha, he he he...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...