Editor: Nguyen_Khanh
Beta: Quyền Khuyên
Tôi rất cao hứng khi thấy Dolly và Mia cũng ở tại nhà Black. Bọn chúng sắp thành hang, ở cùng chỗ với Kreacher, sự lo lắng hiện rõ trong đôi mắt mở to của chúng, thậm chí Mia đã bắt đầu sụt sịt mũi, tôi phải cam đoan là bản thân không có bất kỳ thương tổn nào mới có thể thoát khỏi chúng nó.
"Con nghĩ Mia và Dolly sẽ ở lại trang viên Sadie." Tôi nhức đầu, nói.
"Lẽ ra là thế!" Blaise mỉm cười nói, "Nhưng mà hiệu trưởng Dumbledore đã đồng ý cho ta mang theo chúng đến đây."
"Con lại nghĩ rằng gia tinh không thể rời đi ngôi nhà mà chúng phục vụ trong thời gian dài." Tôi nói.
"Mẹ con chúng ta đều ở đây nha. Mẹ và con là gia đình mà chúng phục vụ." Blaise thay tôi cột lại tóc, nói, "Đương nhiên, chúng không thể rời khỏi trang viên Sadie trong thời gian dài nên cứ vài ngày chúng sẽ trở về một lần."
Những thành viên Hội Phượng Hoàng đã hộ tống tôi đã rời đi, nhưng bà Weasley vẫn phải ngây người ở đây một đêm. Tôi vẫn luôn tràn ngập cảm kích với bà Weasley, trong mấy ngày tôi nằm viện, bà luôn làm bạn với Blaise. Sau bữa tối, bà nhanh chóng thúc giục chúng tôi nghỉ ngơi, còn bản thân bà thì cùng đám gia tinh làm việc nhà. Kreacher có vẻ căm ghét bà, còn Mia lại có vẻ rất ưa thích bà.
Tôi ôm Blaise, nằm ở trên giường mềm mại, chậm rãi, nói rõ ràng mọi chuyện phát sinh ngày hôm đó. Tử Thần Thực Tử giả trang thành ông Weasley có nhiều điểm đáng nghi nhưng tôi lại không có chút cảnh giác nào. Đến được trang viên Malfoy, chứng tỏ trong đám Tử Thần Thực Tử, Lucius là kẻ nắm quyền. Kẻ oán hận Sirius đến điên cuồng, Bellatrix, bà ta cuối cùng cũng bị giết chết. Tôi và Harry mượn hỗn loạn đào thoát tại Bộ Pháp thuật, nhưng sau đó lại bị bắt lại…
Blaise an tĩnh lắng nghe, sau đó cánh tay ôm tôi lúc buông lỏng lúc xiết chặt. Khi tôi nói đến việc Sirius đã lấy thân mình chặn ma pháp bắn đến tôi, rỗi ngã xuống và hôn mê cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, ánh mắt đã ươn ướt.
"Không phải con có tiếc nuối gì khi ở cạnh mẹ, mẹ biết con yêu mẹ mà…" Tôi chậm rãi nói, "Trước năm thứ tư, con chưa bao giờ hỏi qua thân thế của chúng ta. Con nghĩ nếu mẹ muốn con biết, mẹ sẽ chủ động nói cho con biết. Với những gì chúng ta đã trải qua, con khao khát có được sự yêu thương của cha mẹ hơn bất kỳ ai. Nhưng vì đã có mẹ, nếu con còn ước ao hão huyền nào khác, như vậy con quá tham lam rồi…"
Blaise ừ một tiếng, đặt cằm trên đỉnh đầu tôi, cọ xát, chờ tôi nói tiếp.
Tôi lấy lại bình tĩnh, trong lồng ngực Blaise, lần đầu tiên nói với người khác suy nghĩ thật về Sirius.
"Sirius là chuyện vui và cũng là đả kích ngoài ý muốn…Con chưa từng nghĩ đến việc cha mình chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của mình. Cảm giác của con với chú ấy rất phức tạp, con không thể áp chế chính mình mà vẫn âm thầm dõi theo chú ấy. Con ganh tỵ với Harry, Sirius chỉ là cha đỡ đầu của cậu ấy nhưng chú ấy lại nhiệt tình quan tâm và bảo vệ cậu ấy. Còn con…rõ là con gái ruột của chú ấy nhưng chú ấy chỉ luôn xem con là một ‘người bạn nhỏ’…"
Hồi tưởng lại tâm tình của tôi vào lúc đó, tôi không thể không cảm thấy chua xót.
"Con không nghĩ sẽ nói cho chú ấy biết quan hệ của con và chú ấy. Thế giới pháp thuật quá bảo thủ, con riêng cũng là một chuyện vô cùng mất mặt. Thừa nhận bản thân có con riêng là một chuyện không chề tốt đẹp…cũng ảnh hưởng thanh danh của mẹ, mẹ cũng không muốn gặp chú ấy. Cuộc sống mới của chúng ta vừa bắt đầu chưa bao lâu, con không muốn phá hủy toàn bộ. Vả lại, ai dám đảm bảo chú ấy sẽ cao hứng khi đột nhiên xuất hiện một cô con gái đã được mười mấy tuổi cơ chứ!
Mặt khác, con cũng không muốn nói cho chú ấy biết. Nếu chú ấy không biết thì cứ vĩnh viễn không biết đi. Chỉ vì chú ấy là cha ruột của con mà có thể có địa vị ngang bằng với mẹ sao? Chú ấy không hề biết mẹ đã trả giá những gì, chú ấy chưa từng nuôi nấng con ngày nào, chú ấy chỉ cống hiến một con t*ng trùng mà thôi! Chú ấy không xứng!
Con bắt đầu cố gắng áp chế sự hấp dẫn cường đại của huyết thống, từ từ rời xa chú ấy. Nhưng đã có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chú ấy biết được con là huyết mạch của gia tộc Black, chú ấy gọi con là ‘con gái nhà Black’, thân thiết với con, đối xử tốt với con. Vì vậy con không thể tự chủ được mà thái độ cũng nhẹ nhàng hơn. Cho dù con không chịu thừa nhận, nhưng trên thực tế, con rất vui vẻ với sự bảo vệ âm thầm của chú ấy."
Blaise vẫn an tĩnh lắng nghe.
"Chú ấy anh tuấn lại cường đại, giàu có và yêu thích mạo hiểm. Dù là chú ấy dễ kích động, lỗ mãng, lười biếng và chẳng quan tâm đến ánh mắt người khác… tất cả những thiếu khuyết trong tính cách của chú ấy, con cũng cảm thấy tốt đẹp. Có ai có thể khắc chế được hảo cảm của chính mình với một người như thế đâu… Chính vì vậy mà con đã yêu quý chú ấy như yêu quý cha mình. Con nghĩ con đã bại hoàn toàn trước ma lực của huyết thống rồi. Con thử buông bỏ rối rắm của mình, cố gắng thử cùng ở chung với chú ấy, vụng về biểu đạt hảo cảm của con với chú ấy…"
Tôi tạm dừng một chút. "Đúng lúc này con lại phát hiện, hóa ra chú ấy nghĩ con là con gái chú Regulus."
Blaise an ủi vuốt nhẹ lưng tôi.
"Con nghĩ chú ấy biết. Chú ấy thậm chí nghĩ đến em trai mình nhưng lại không nghĩ đến mình. Con là tự mình đa tình. Vậy mà con lại cảm thấy tủi thân. Con hận bản thân sao lại cảm thấy tủi thân. Con cũng hận chú ấy." Tôi lau nước mắt, "Nếu chú ấy xuất hiện trước mặt con thêm lần nào nữa, con nhất định sẽ dùng những từ ngữ ác độc nhất trên thế gian để nhục mạ chú ấy. Con đã quyết tâm không thèm quan tâm đến chú ấy nữa, và con cũng đã làm như thế. Con nghĩ bản thân đã làm được, cho đến khi…"
"Kẻ giả mạo ông Weasley xuất hiện trước mặt con." Blaise nói.
"Phải...Nghe nói chú ấy bị thương nặng, con quả thật chẳng biết làm gì cả…con không thể suy nghĩ. Khi con và Harry gặp nạn, con cũng chưa từng suy nghĩ đến ý nghĩa của việc này. Đến khi…mẹ biết mà."
Tôi ôm chặt Blaise, không ai nói câu nào.
"Chú ấy dùng chính bản thân ngăn cản pháp thuật bắn về phía con. Thời điểm chú ấy ngã xuống trước mắt con thì con đã thông suốt mọi việc. So với hận chú ấy, con càng yêu quý chú ấy hơn." Tôi nói nhỏ, "Thực xin lỗi, mẹ."
"Vì cái gì con lại nói xin lỗi?" Blaise bình tĩnh hỏi.
"Con biết... Mẹ chán ghét chú ấy, thậm chí căn bản là không muốn cùng chú ấy có vướng mắc gì." Tôi cúi đầu nói, "Nếu con khiến mẹ có cảm giác bị phản bội, con chỉ có thể nói xin lỗi… Chú ấy nguyện chết vì chúng ta… vì con… sau chuyện này, con cũng không thể không tha thứ cho chú ấy…"
Blaise lại hôn lên trán tôi.
"Mẹ làm sao có thể chán ghét ông ta!" Cô mỉm cười, "Trái lại, mẹ vô cùng cảm kích ông ấy…"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...