[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Từ nay về sau, Malfoy bắt đầu cuộc sống ngao du ban đêm… tại Hogwarts,
Slytherin có truyền lại một mật đạo cổ xưa mà các nhà khác không biết.

“ Tôi khuyên cậu tốt nhất là không làm vậy. “ Một ngày nào đó, Zabini Blaise ở ngăn cậu ta lại và nói.

“ Không sao, sẽ không bị phát hiện. “ Malfoy tự tin mà nói. Để đi lại vào ban đêm không bị phát hiện, cậu ta thậm chí không mang theo hai người
hầu cồng kềnh của mình. “ Chỉ cần không ai tố giác. “ Cậu ta ý tứ hàm
xúc nhìn về phía tôi, góc tường.

Tôi nghiêng người đi, chăm chú vào đống bài tập, thái độ tỏ vẻ tôi với hành vi tố giác này hoàn toàn không có hứng thú.

Malfoy luôn tự tin quá mức, mặc dù không có ai tố cáo thì cậu ta vẫn bị bắt.

Nửa đêm của một ngày nào đó, Malfoy bị Giáo sư Snape đang nổi giận đùng
đùng đuổi về phòng sinh hoạt chung Slytherin. Thầy thấp giọng gầm gừ
đánh thức rất nhiều học sinh, mọi người mặc áo ngủ, chạy ra phòng ngủ
đến phòng sinh hoạt chung.

“ Tôi thật không thể tin được. “ Thầy
nghiêm khắc nhìn chằm chằm Malfoy, “ Một Slytherin, nhưng lại có suy
nghĩ giống Gryffindor… “ Thầy nhếch miệng, chậm rãi nói ra từ “ … lỗ
mãng. Nhà Slytherin vì trò mà mất hai mươi điểm, tôi nghĩ trò nên làm
như thế nào để mang nó trở về. “


Sắc mặt Malfoy tái mét.

“ Buổi tối ngày thứ sáu đi tìm thầy Filch, cấm túc của trò bát đầu từ mười một giờ. Đây là sự ngu xuẩn của trò, trò Malfoy. “

Malfoy dường như đã thở dài, cơ thể đứng thẳng tắp hơi thả lỏng. Nhưng tiếp theo có giọng nói làm cậu ta đứng cứng đờ.

“ Malfoy, vào đi. “ Hugh Coffey, Xà vương nhà Slytherin, như cười như
không híp con mắt màu vàng kim, đứng ở trước phòng ngủ của huynh trưởng
nói.

Mặt Malfoy không còn chút máu đứng trước cửa một lúc, kiên trì đi vào.

Zabini nhún vai trở về phòng ngủ. Những người khác cũng mơ màng trở về.

Tôi đồng tình nhìn cánh cửa phòng ngủ huynh trưởng, huynh trưởng Coffey sẽ không buông tha cậu ta…

Sự thật đúng là như thế, vì ngày hôm sau khi Malfoy xuất hiện trên dãy bàn ăn Slytherin, sắc mặt tái nhợt như người chết, thâm quầng mắt cho biết
cậu ta không có nghỉ ngơi đầy đủ.

Tiếp theo cậu ta lại cao hứng… bởi vì buổi tối hôm trước nhà Gryffindor bị khấu trừ một trăm năm mươi
điểm. Nghe nói, Potter đã sắp xếp một con rồng gì đó để bẫy Malfoy đi
thăm dò ban đêm, vì vậy bị xử phạt nặng nề.

Kết hợp với tin tức
vài ngày trước, tôi nghĩ rằng đó không phải là nói dối… Nhưng khẳng định Potter sẽ không thể nói chuyện về rồng là thật được. Mặc dù tôi cũng
không hiểu rõ lắm về nội quy giáo viên và nhân viên trong trường, nhưng
tôi hiểu việc nuôi dưỡng và dạy dỗ sinh vật nguy hiểm sẽ có hậu quả gì,
Hagrid chắc chắc sẽ bị đuổi.

Thấy việc bẫy mình thì mới bị khấu trừ nhiều điểm như vậy, Malfoy vừa sợ lại vừa hưng phấn.

Huynh trưởng Coffey từ đầu bàn liếc mắt lại đây, Malfoy vội vàng cố gắng khép lại khóe miệng đang cười sung sướng khi có người gặp họa.

Bởi vì một trăm năm mươi điểm, Harry Potter, chúa cứu thế, từ người được hoan
nghênh và kính nể trở thành cái bia cho mọi người trỉ trích. Ngay cả nhà Ravenclaw cùng Hufflepuff cũng không có cậu ta sắc mặt hòa nhã, bởi vì
mọi người đang trông mong việc nhà Slytherin rớt cúp các nhà - tôi đối
với điều này thật bất đắc dĩ. Slytherin thật sự là kẻ thù của mọi nhà…

Malfoy cùng với một đám nam sinh năm một, ở một góc ngồi chồm hổm chờ cười nhạo Potter.


Huynh trưởng Coffey không thích hành vi như vậy, anh ta cảm thấy việc này rất nhàm chán và không hề đẹp đẽ gì. Anh ta là một Slytherin điển hình, đầy chất quý tộc, vĩ đại, khiêm nhường, thần bí, tôn trọng sức mạnh, lợi
ích cao nhất, hành động luôn luôn rõ ràng, dứt khoát. Malfoy hoàn toàn
không thấy được các hành động của mình ngây thơ lại buồn cười.

Nhưng huynh trưởng Coffey cũng không thể xuất hiện ở các góc trong trường học được.

Bởi vậy mỗi khi Potter đi ngang qua, nhóm con rắn nhỏ Slytherin đều nhiệt tình vỗ tay hoan hô, cực kỳ chân thành nói cảm ơn :

“ Nhìn đi, đây là cậu bé vàng của chúng ta ! “

“ A, thật sự cảm ơn ! “

“Này, ngươi thật sự đã giúp chúng ta!”

Mấy ngày nay, Potter trải qua thật gian nan.

Cảm giác bị mọi người xa lánh cùng căm thù tôi điều biết, kiếp trước tôi đã trải qua, hiện tại tôi đã chẳng để ý đến cái nhìn của mọi người xung
quanh. Nhưng đối với Potter, một cậu nhóc chưa đến mười hai tuổi mà nói, điều này thật sự là cực kỳ tàn khốc.

Bởi vậy khi ở trong thư
viện, thấy Potter buồn bực không vui, Weasley nhàm chán và Granger vùi
đầu vào học tập, tôi càng cảm thận sâu hơn sự căm thù thống hận của họ
đối với Slytherin, lần đầu tiên tôi chủ động đến chỗ họ nói chuyện.

“Này… đừng khổ sở.” tôi nói, “không cần để ý đến ánh mắt của người khác. Nếu
bồ bỏ mặc chuyện này, cũng có thể nghĩ đến hậu quả! Cho dù không tạo
thành thiệt hại, chuyện đó cũng có thể làm cho Hagrid bị sa thải.”


Weasley nghi hoặc nhìn tôi, Potter cảnh giác, ánh mắt địch ý dần biến mất: “Bồ có biết…?”

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe được Malfoy nói qua trong phòng sinh hoạt chung.”

Nghe nhắc tới Malfoy, ánh mắt Potter dưới cái kính hiện ra sự chán ghét,
nhưng lại bị uể oải thay thế: “Tôi đã hại Gryffindor mất đi cơ hội giành cúp các nhà.”

Tôi an ủi cậu ta: “Chẳng qua là một trăm năm mươi
điểm đúng không? Bồ là một tầm thủ xuất sắc của Gryffindor, bồ nên biết
mình đã vì Gryffindor lấy được bao nhiêu điểm! Mà Granger, cô ấy là học
sinh ưu tú nhất năm, cả năm học này, cô ấy đã thêm bao nhiêu điểm, chẳng lẽ cô ấy lại sợ bị trừ đi năm mươi điểm sao? Tôi dám nói, nếu không có
các cậu, điểm của nhà Gryffindor nhất định sẽ thấp hơn! Mọi người đối
với các cậu như thế là không công bằng, các cậu cũng không thiếu nợ gì
bọn họ đúng không? Phải biết rằng, bọn họ không thể đối xử với cậu như
vậy.”

Granger ở bên cạnh lắng nghe, như có suy nghĩ, Weasley ngạc nhiên nhìn tôi, như là lần đầu tiên biết tôi: “Cậu thật không giống một người Slytherin.”

“Cảm ơn!” Tôi không thể nào vui mừng mà nói:
“Nhưng tôi hi vọng mọi người hiểu được, không phải mọi cá nhân nhà
Slytherin đều giống như Malfoy.”

“Xin lỗi.” Cậu ta ngại ngùng cười, dừng chút, cậu ta lại nói, “cảm ơn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận