Kết thúc câu chuyện, lúc chúng tôi rời khỏi phòng học, Harry dường như muốn nói gì đó.
“Sylvia!” Cậu ấy ấp úng nói, “À…học kỳ này cậu cảm thấy thế nào?”
Tôi kỳ quái nhìn cậu một cái.”Rất tốt!”
“Ý tớ là…về việc…” Harry khó khăn nở nụ cười, “Cậu có cảm thấy có gì không thích ứng được không?”
“Không có!” tôi híp mắt cười cười, “Thực ra phòng ngủ huynh trưởng của Slytherin là nơi duy nhất có thể thấy được mặt trời! Chuyện đó rất tốt!”
“Ý tớ không phải vậy!” Harry ho khan một tiếng, “…thôi! Quên đi!”
Tôi chờ một lát, khi chắc chắn cậu ây không nói thêm gì nữa, tôi gật gật đầu, “Nhanh đến Đại sảnh đường đi! Hy vọng chúng ta đến kịp bữa trưa!”
Tháng chín rất nhanh chóng trôi qua, tháng mười đã đến, cuối cùng thì những cơn mưa dầm cũng kết thúc.
Không ai ở nước Anh không hân hoan chào đón thời tiết sáng sủa và khô mát cả. Ký túc xá Slytherin ở dưới đáy hồ, quanh năm âm lãnh ẩm ướt, lò sưởi âm tường rất lớn chưa bao giờ tắt kể cả trong mùa hè. Vài ngày trước, vách tường đá của phòng sinh hoạt chung ẩm ướt đến mức gần như đọng nước.
Gần đây Draco càng chăm chỉ hơn cho dù lúc nào cũng tỏ vẻ không quan tâm gì đến việc học cả. Mà Harry cũng không còn dễ dàng bị Umbridge chọc giận. Được rồi, hắn vẫn là sẽ bị nàng chọc giận, cũng không mất bình tĩnh mà gây gổ với bà ta lần nữa.
Tôi cảm thấy như thế đã vượt qua cả mong đợi của tôi rồi. Ai cũng biết một Gryffindor muốn đè nén cảm xúc của mình là chuyện bất khả thi đến cỡ nào, điển hình rõ ràng nhất chính là Sirius.
Sau lần nói chuyện hôm ấy, Harry đã nói hình phạt mà mình phải chịu cho cha nuôi của cậu ấy. Tuy tôi ủng hộ việc cậu ấy nói cho một giáo sư nhưng tôi không nghĩ Sirius là sự lựa chọn sáng suốt.
Nếu như trước đây Sirius chỉ là chán ghét Umbridge thì bây giờ chính là thù không đội trời chung. Trước giờ, Sirius luôn không có phong độ quý ông, cái gọi là lịch thiệp với nữ giới gì đó hình như chú ấy không có, dù rằng tôi không nghĩ Umbridge xứng đáng được hưởng. Hiện tại chú ấy không thèm che dấu thái độ chán ghét và thù địch của chú ấy khi có mặt bà ta trong lớp học.
Và thái độ của đa số Slytherin lại là vui sướng khi người gặp họa. Slytherin sẽ không phản kháng công khai với Umbridge, nhưng không đồng nghĩa với việc họ thích bà ta.
Huống chi những năm gần đây, d’đ/l/q"d Sirius vẫn được xem là anh hùng truyền kỳ, cường đại và giàu có. Tuy đám rắn nhỏ Slytherin không ưa thích gì với cái thân phận phản bội thuần huyết của chú ấy nhưng chú ấy vẫn được học trò của ba Nhà khác yêu thích. Cho đến tận bây giờ, câu truyện truyền kỳ “chịu nhục mười ba năm để trở về báo thù” vẫn là đề tài được những nữ sinh ngu ngốc ưa thích, và điều đáng buồn là số lượng nữ sinh ngu ngốc đó khá nhiều.
Tôi cũng nhận thấy từ lúc khai giảng đến giờ, giáo sư Dumbledore rất ít dùng bữa trong Đại sảnh đường, hiển nhiên lúc Harry nói giáo sư “rất bận” là sự thật. Nếu thầy ấy có chút rảnh rỗi, tôi nghĩ thầy ấy cũng sẽ không để mặc Sirius muốn làm gì thì làm như hiện nay. Chú ấy đã thẳng tay đuổi đặc phái viên chuyên quan sát của Bộ pháp thuật Dolores Umbridge ra khỏi lớp học.
Với lại, dạo này thái độ của Sirius với Draco có chút kỳ quái. Mấy ngày gần đây, trên lớp học, Sirius tựa hồ đặc biệt thích đặt câu hỏi cho Draco, lúc giảng bài cũng thích chọn Draco giảng giải.
Thật giống như chú ấy đặc biệt thiên vị Draco.
Tôi không cảm thấy quen lắm, Draco cũng thế.
“Có thể hỏi vấn đề thế này, ông ta quả thật hao hết tâm tư đấy!” Một buổi tối nọ, Draco cười lạnh.
Tôi nghĩ một chút.”Ý cậu là sao?”
“Này, cậu không nhận ra sao? Ông ta là cố ý!” Draco bất mãn, “Cố ý làm khó dễ!”
“Hay là…dạo này cậu không học tốt lắm?” Tôi chần chờ nói, “Vấn đề chú ấy đặt ra đều nằm trong sách giáo khoa cả!”
Draco thoạt nhìn muốn bùng nổ.
“Không học tốt? Này…cậu nói tớ không học tốt?”
“Được rồi! Cậu quả thật vô cùng chăm chỉ!” Tôi nhấc tay đầu hàng.
Draco thở phì phì, trừng mặt nhìn tôi, tức giận tiếp tục nói: “Cho nên tớ mới nói ông ta hao hết tâm tư! Lo lắng chu đáo đến tâm lý học trò, chuyên chọn những thứ chẳng người bình thường nào để ý đến để hỏi tớ. Lúc ông ta hỏi người khác cũng đâu có vậy!”
“Ờ thì…” Tôi nghĩ nghĩ, “…cũng chưa đến mức gây khó dễ mà ha…”
Chủ yếu là năm học trước tôi đã vì Draco mà cãi vã với chú ấy một trận. Tôi không nghĩ chú ấy sẽ gây khó dễ công khai với Draco, chú ấy lại chẳng có lí do để gây khó dễ cho cậu ấy, nhất là trong khi chú ấy muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với tôi.
Draco trừng mắt nhìn tôi.
“Này, tớ không có ý nói giúp chú ấy đâu!” tôi cười gượng, “Tớ chỉ cảm thấy cậu kết luận như thế thì qua loa lắm!”
“Tớ xác định ông ta rất ghét tớ!” Draco khinh miệt nói, “Cho dù cậu có một nửa huyết thống của ông ta, tớ cũng không thể tha thứ cho một kẻ dám vẻ mặt từ chối với một Malfoy.”
“Vẻ mặt từ chối?” Tôi ngạc nhiên hỏi, “Lúc nào? Sao tớ không biết?”
“Đó là bởi vì những lúc cậu cúi đầu, ông ta trừng mắt nhăn răng với tớ!” Draco liếc tôi một cái, “Cậu có chắc ông ta không hề biết quan hệ thực sự của hai người?”
“À…” Tôi không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, “Tớ nghĩ chắc chú ấy biết!”
“Cậu nói cho ông ta biết?” Draco hoang mang hỏi.
“Chuyện khá phức tạp…” Tôi nhíu mày, “Tớ không biết nên nói như thế nào. Đơn giản mà nói là cho dù tớ kiên quyết không thừa nhận nhưng chú ấy chắc chắn tớ là một Black.”
“Ừ.” Draco nói.
“Chuyện rất phức tạp! Thật đó!” Tôi thở dài nói.
“Chuyện phức tạp? Vậy mà đến thứ bảy cậu còn học Animagi với ông ta.” Draco nhíu mày nói.
“Merlin! Đây chính là Animagi!” Tôi nói, “Nếu như là cậu, cậu có chắc sẽ không động tâm không, Draco?”
“À, được rồi.” Draco không thèm để ý đến hình tượng, nghiêng người trên ghế sa lon. Cậu suy nghĩ một hồi, đột nhiên cười quái dị, “Thật ra cậu có thừa nhận cũng không sao đâu! Sylvia thân mến, cậu sẽ là người thừa kế thứ nhất của gia tộc Black.”
“Tớ thề là tớ chẳng có hứng thú gì với gia tộc Black cả.” Tôi kiên định nói.
“Này, nghe thật nhẫn tâm đó! Mẹ tớ mà nghe được sẽ vô cùng thương tâm nha!” Draco nhún nhún vai nói.
Vào thứ bảy, tôi lại đi đến Văn phòng Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám.
Trên mặt đất có một cái rương lớn đang mở, Sirius đang cầm đũa phép ra lệnh cho mấy lồng sắt treo trên tường bay vào trong rương.
“Chú đang làm gì vậy?” Tôi tò mò hỏi, nhìn vào cái rương.
Cái rương hiển nhiên đã được dùng Bùa không gian, bên trong nhìn rất rộng rãi.
“À, hôm nay chú phải về nhà một chuyến cho nên bây giờ mang đồ của Remus về luôn.” Sirius oán giận quơ đũa phép, “Thực gặp quỷ, đồ gì mà nhiều thế? Làm sao cậu ấy lại nhét vào đây hết được đây?”
“Hôm nay chú về nhà?” Tôi kinh ngạc địa nói.
“Đương nhiên. Hôm nay là ngày Remus biến thân.” Sirius nói.
“Biến thân cần có người làm bạn?” Tôi hoảng sợ, thật cẩn thận hỏi, “Cháu nghĩ sau khi dùng Lang dược tề, giáo sư Lupin sẽ rất an toàn…hay không giống như cháu đã nghĩ?”
“Cậu ấy đương nhiên rất an toàn.” Sirius nở nụ cười, “Nhưng khi cậu ấy biến thân thì chú luôn ở bên cạnh cậu ấy, giống như khi còn đi học vậy!”
“Cháu nghe nói khi ấy mỗi lần đến lúc biến thân mọi người lại chạy vào Rừng Cấm!” Tôi bĩu môi, “Đến giờ vẫn vậy à?”
“À, không…bọn chú ở tầng hầm, chú khóa cửa. Sau khi biến thành sói thì cậu ấy không thể mở được cửa.” Sirius xấu hổ nói, “Bọn chú đã cam đoan với Dumbledore rồi, trong thời điểm biến thân sẽ không ra ngoài.”
Tôi gật gật đầu, không nói thêm gì nữa. Nếu nói tôi tin tưởng Sirius vậy thì phải nói là tôi tin vào nhân phẩm của giáo sư Lupin. Thầy ấy không khinh suất giống Sirius mà là một người đàn ông thành thục và nghiêm túc.
Sirius cuối cùng cũng hoàn tất công việc thu dọn rương của mình. Chú quơ đũa phép, cái rương được khóa lại và nhanh chóng dựa sát vào chân tường.
“Tốt lắm.” Chú dời hai cái ghế dựa cũ qua, ngồi xuống một cái, “Chúng ta bắt đầu được rồi! Cháu chuẩn bị luyện tập chưa?”
Tôi gật gật đầu.
“Tốt! Người bình thường, chú đang nói đến Peter Pettigrew, sau khi tập luyện được một tháng sẽ bắt đầu có cảm giác…” Sirius chờ mong hỏi, “Hiện tại cháu cảm thấy thế nào? Lúc luyện tập cháu có cảm giác được da đang căng ra hay có cảm giác kỳ lạ nào không?”
“Không có.” Tôi trả lời có chút ngượng ngùng. Thực ra tôi không phải chỉ luyện tập một tháng, tính cả kỳ nghỉ hè, tôi đã luyện tập được hơn ba tháng. Sirius nói Pettigrew rất kém cỏi nên phải mất cả một năm, mà tôi thì ngay cả kẻ kém cỏi như Pettigrew cũng không bằng.
“À, này…cháu không cần lo lắng đâu!” Sirius nói, “Chú đã thấy có người mất rất nhiều thời gian trong giai đoạn đầu tiên nhưng giai đoạn sau đó thì lại rất nhanh. Thành tích của cháu ở lớp biến hình rất tốt, chú tin cháu chắc chắn sẽ làm được. Nào, chúng ta thử lại lần nữa.”
Animagi có đăng ký, trên đời chỉ có bảy người, nó không phải là một loại pháp thuật được lưu hành rộng rãi. Bởi vậy khi Sirius nói “đã thấy” thực ra chỉ là an ủi tôi mà thôi!
Tôi cố nén sự nôn nóng trong lòng lại, cười cười, hít sâu, nhắm mắt lại, trong lòng cố gắng niệm thần chú Animagi.
Dường như da tôi có chút căng.
Mà không chỉ căng ra, còn có chút đau.
Đột nhiên tôi cảm thấy được cảm giác đau đớn như toàn thân bị thiêu đốt, nhịn không được mà rên thành tiếng, đau đớn ngã từ trên ghế xuống.
“Dừng lại!”
Hình như Sirius đã thi triển thần chú nào đó, đau đớn chấm dứt ngay. Chú nắm hai vai tôi, đưa tôi ngồi lại trên ghế.
“Sylvia, cháu không sao chứ?”
Tôi thở ra một hơi, mở to mắt nhìn chú. “Không sao! Vừa rồi…là chuyện gì vậy?”
“Cháu đừng nóng vội!” Sirius nói, “Không sao rồi! Chỉ cần một bùa Trừ-lông thì sẽ không sao nữa rồi!”
“Bùa Trừ-lông?” Tôi ngẩn người, giơ tay lên nhìn nhìn.
Trên cánh tay tôi không biết từ khi nào lại xuất hiện một lớp lông tơ mềm mại, mịn màng màu đen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...