[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Khiến tôi cực kỳ phấn chấn đó là dù không có học sinh lớp lớn dẫn đường, tôi tự xem bản đồ
cũng đã có thể nhớ mấy con đường. Kiếp trước tôi là một người mù đường,
xem ra người bị buộc vào đường cùng thật dễ dàng bùng nổ năng lực.

Mỗi sáng sớm tôi dậy sớm, lặng lẽ đi xuyên qua phòng nghỉ không người đến
bên hồ đọc sách. Ở tiết học trước, tôi vất vả lắm mới đến được phòng
học, ngồi ở hàng cuối cùng gần cửa. Lúc tan học liền nhanh chóng đi qua
nhóm sư tử nhỏ rời đi.

Bình thường khi bắt buộc phải xuất hiện ở nơi công cộng, mỗi lần tôi đều đảm bảo “thu hút Malfoy” Harry Potter ở ngay trước mắt.

Không có tiết học thì trốn trong Thư viện đọc sách.

Không có bạn bè, không cần mất thời gian đi giao lưu cho nên tôi có rất nhiều thời gian để ngâm mình trong Thư viện. Ở đây tôi như cá gặp nước, giống như lần đầu tiên tiếp xúc với sách vở ở kiếp trước.

May mắn là tiểu thiếu gia Malfoy cũng không thích Thư viện. Nhưng tôi ở Thư viện lại gặp được Blaise Zabini.

Cậu ta năm nhất nhà Slytherin giống tôi, mái tóc dài màu đen, mắt màu vàng
hẹp dài, khóe mắt xếch. Cậu ta có bối cảnh gia đình giống như Malfoy,
nhưng lại không hoạt động cùng Malfoy.


Ban đầu tôi vì sợ hãi nên không dám đến Thư viện. Nhưng sau vài lần thử thì tôi thấy cậu ta cũng mặc kệ tôi, tôi cũng yên tâm.

Còn có một người cũng thường xuyên gặp chính là Granger - được phân đến nhà Gryffindor. Bởi vì cùng ngồi trong một toa xe, lại đã từng trao đổi
tên, tuy rằng ngại khác nhà nên không thể trở thành bạn thân, thường
xuyên qua lại cũng thành quen biết.

Cô ấy cũng kinh ngạc mỗi lần
đến Thư viện đều có thể gặp tôi. Tôi kinh ngạc vì cô ấy cũng có nhiều
thời gian ngâm tại Thư viện. Nhưng nhìn bộ dáng cô đơn của cô ấy, hình
như nhóm sư tử cũng không thích tính cách kênh kiệu nhưng có ý tốt của
cô ấy.

Giọng nói cô ấy tiếc nuối nói với tôi: “Nói thật, tớ cảm
thấy cậu hẳn là được chọn vào nhà Ravenclaw, ước gì lúc ấy tớ cũng lựa
chọn Ravenclaw.”

Tôi nghĩ đến phòng nghỉ tràn đầy sách nhà Ravenclaw như trong truyền thuyết liền gật đầu.

Mỗi lần đến giờ ăn cơm, tôi bao giờ cũng chần chờ đến khi sắp kết thúc mới
đến. Khi đó, hầu hết mọi người đã ăn no quay về phòng nghỉ. Tiếc nuối
duy nhất là đồ ăn cũng chỉ còn những món mọi người không thích.

Tôi cũng không có kén ăn, hơn nữa tôi nghĩ đối với ánh mắt ác ý của Malfoy
cùng một bàn Slytherin, có khi tôi cũng kinh hồn bạt vía mà không nuốt
nổi.

Tôi cảm thấy mình giống như kẻ trộm, hay là tội phạm bị truy nã. Nhưng chương trình học rất thú vị, tôi cực kỳ yêu thích.

Trong sự cẩn thận của mình, tôi bình an vượt qua gần một tháng.

Nhưng con người không thể may mắn mãi, tôi cuối cùng cũng gặp xui xẻo.

Nguyên nhân sự việc là giờ học bay.


Malfoy cùng Potter xảy ra tranh chấp không làm mọi người ngạc nhiên, nhưng lần này cực kỳ nghiêm trọng vì nó rất nguy hiểm.

Là một đứa nhỏ chưa bao giờ bay, Harry đã thể hiện một mặt xúc động của
nhà Gryffindor. Trước sự khiêu khích của Malfoy, làm ra động tác khó đầy nguy hiểm, sau đó bị giáo sư McGonagall nổi giận đùng đùng kêu đi.

Malfoy cao hứng vô cùng, nghĩ rằng lần này Potter sẽ bị đuổi học.

Nhưng Potter lại không bị làm sao.

Vì vậy Malfoy quyết định thách đấu cùng cậu ta, ở phòng triển lãm cúp lúc
nửa đêm. Sau đó cậu ấy không đi mà báo tin cho thầy giám thị Filch.

Thật là một kế hoạch hãm hại hoàn mỹ.

Nhưng đến ngày hôm sau, Malfoy không thể tin được, Potter cùng với cậu bạn có mái tóc đỏ rực Ron Weasley, vẫn yên lành, vui vẻ ngồi ở chỗ ngồi của
họ.

Bởi vậy Malfoy tức giận, cực kỳ tức giận.

Hôm nay, tôi vẫn ở Thư viện cho đến khi bà Prince đuổi người, sau đó ở bên ngoài
phòng nghỉ đến thời điểm sắp cấm túc mới mở cửa.

Ngoài dự đoán của tôi là phòng nghỉ còn có người.


Tiểu thiếu gia Malfoy cùng hai người hầu của mình.

Malfoy không quy củ dựa ở trên ghế sofa, hai tay đặt trên mặt sau của lưng
ghế, khuôn mặt thanh tú nhìn cực kỳ âm trầm, Goyle và Crabbe ngồi phía
sau với vẻ mặt ngu si. Theo âm thanh ù ù khi cửa lớn mở ra thì bọn họ
cùng nhìn lại đây.

Lúc này mà rời đi đã không còn kịp rồi… Tôi cúi
đầu không nhìn vào ánh mắt của Malfoy phía đối diện, im lặng không tiếng động đi về phía ký túc xá nữa.

Tuy rằng tôi không nhìn hắn nhưng tôi biết cậu ta vẫn hung tợn trừng mắt nhìn tôi.

“Đứng lại.”

Lòng tôi nặng nề. Rốt cuộc cũng đến…

Tôi ngoan ngoãn đứng lại.

“Lại đây.” Cậu ta nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận