[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Ngày Chủ nhật, trên
cánh cửa Đại sảnh đường có một thông báo rất lớn. Mặt trên thông báo
viết: “Vào hoàng hôn thứ sáu ngày ba mươi tháng mười, đại diện của Học
viện Beauxbatons cùng Durmstrang sẽ đến. Chiều hôm đó, các lớp học sẽ
kết thúc sớm hơn nửa giờ!”

“Thi đấu Tam Pháp Thuật!” Ánh mắt Draco sáng lấp lánh.

“Hết hy vọng đi, chỉ có học sinh đã mười bảy tuổi mới có thể báo danh.” Tôi
liếc mắt nhìn cậu sau đó tiếp tục nhìn thông báo, “Beauxbatons cùng
Durmstrang…”

“Durmstrang! Lẽ ra trước đây tớ phải đến đó học!”
Draco hưng trí bừng bừng nói, “Nhưng mẹ tớ lại không muốn tớ đi học xa
như thế!”

“Rất xa sao?” Tôi nói.

“Rất xa!” Draco nói, “Ở cái chỗ nào đó mà cậu phải mặc áo lông suốt cả bốn mùa trong năm!”

Tôi rùng mình một cái nói: “Nghe thật đáng sợ.”

“Ôi~” Draco than thở nói, “Tớ lại cảm thấy mưa dầm của nước Anh đáng sợ hơn!”

Ở tuần kế tiếp, mọi câu chuyện dường như chỉ xoay quanh một đề tài duy
nhất: trận đấu Tam Pháp thuật. Lời đồn đãi nhanh chóng lan rộng trong
đám học sinh tựa như vi khuẩn lây bệnh vậy: ví dụ như ai sẽ là Nhà vô
địch của Hogwarts, tranh tài cái gì, có điểm khác biệt nào giữa học sinh Hogwarts với học sinh Beauxbatons và Durmstrang.

Lâu đài đã được quét dọn kỹ càng đến từng góc nhỏ. Các bức tranh chân dung được lau
chùi sạch sẽ, mấy bộ giáp bạc sáng lóa, không một hạt bụi, cho dù có
đứng cạnh cũng sẽ không bị hắt hơi như cũ.

Thậm chí các giáo sư trông hết sức khẩn trương. Ngay cả giáo sư McGonagall cũng bạo phát trong lớp học.

Ngày thứ tư của tuần cuối cùng của tháng mười, tôi lại đi đến phòng sinh hoạt của Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám.

“Hôm nay hình như hơi vắng.” Tôi nói với Martina.

Martina ngẩng đầu nhìn tôi, bỏ tài liệu cùng bút lông chim trong tay ra, ôn hòa nhìn tôi cười “Năm thứ năm và năm thứ bảy đều đang chuẩn bị cho kỳ thi
O.W.L và N.E.W.T, bọn họ vừa mới biết được trong danh sách giám thị năm
nay có ngài Mullen.”

“Ngài Mullen?” Tôi nói.


“Ngài Mullen là một người vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu lại rất cao.” Martina nói.

Vậy cả năm nay đều sẽ vắng như thế này à?” Tôi nói.

“Chỉ sợ là như vậy.”

Tôi tiếc nuối nhìn chung quanh một vòng, lại ngoài ý muốn phát hiện Ocil
Gourde. Không giống người khác làm việc phải làm, cậu ta lại đường hoàng lười biếng nằm trên ghế dài, hệt như cậu ta đến đây chủ yếu là để nhìn
ngắm người khác vậy.

“Ocil?” Tôi kỳ quái nói, “Em còn tưởng sau lần đó chị sẽ không cho phép cậu ta đến đây nữa chứ!”

“Thật sự tôi rất muốn làm vậy!” Martina cười cười, vén mấy sợi tóc màu nâu
vàng ra sau tai, mím môi nói, “Bất quá Khế ước gia nhập hội là khế ước
chung thân, nói cách khác, chỉ cần cậu ta muốn đến, không ai có thể ngăn cản.”

“Lỗ hổng Khế ước?” Tôi hiểu rõ nói.

“Đúng vậy, việc quy định khế ước chung thân là để phòng ngừa những người rời hội hoặc
sau tốt nghiệp để lộ ra tin tức của hội.” Martina cúi đầu, cầm lấy lông
chim bút, xem lại trên tờ khế ước, “Trước kia chưa từng có tình huống
này, tất cả mọi người đều rất cẩn thận. Tôi nghĩ tôi cần phải điều chỉnh lại khế ước để tránh phát sinh chuyện tương tự.”

Tôi lại nhìn về hướng Ocil, lại chạm phải ánh mắt cậu ta nhìn qua đây. Cậu ta lười biếng cười cười.

Ngày thứ sáu có lớp học Sinh vật huyền bí, chương trình học vẫn ngán ngẩm
như thế. Tôi nhịn không được kháng nghị nói: “Chúng ta đã học chăm sóc
nhuyễn trùng những hai tháng rồi. Giáo sư Hadgrid, con cho rằng các sinh vật huyền bí cần biết còn rất nhiều.”

“A, “ Hadgrid thoạt nhìn
hưng trí bừng bừng, ông ấy mơ hồ và không chút thỏa hiệp, “Việc này rất
hữu dụng, tương lai các trò sẽ biết!”

Tôi cau mày nhìn lại đống lá xanh trong rương…tôi rất hoài niệm việc chăm sóc các tiểu tiên nữ vào năm ngoái.

Sáng sớm hôm sau, vào thời điểm chúng tôi đi ăn điểm tâm sáng, toàn bộ Đại
sảnh đường chỉ trong một đêm đã đổi mới trang trí hoàn toàn. Trên tường
có một biểu ngữ biểu trưng cho học viện rất lớn, những chữ và hình trang trí trên đó đều lòe lòe tỏa sáng.

Hôm nay chẳng có đứa học trò
nào có thể chuyên tâm nghe giảng, ngay cả tôi cũng không nhịn được mà
ngẩn người. Cho đến bây giờ, tôi thậm chí còn chưa trông thấy được phù
thủy ngoại quốc đâu.

Hậu quả của việc ngẩn người là tôi bị giáo

sư Snape phê bình đến mức không ngóc đầu lên nổi. Khi chuông báo kết
thúc giờ học vang lên, tôi thầm thở ra nhẹ nhõm trong lòng.

“Trở
về ký túc xá cất túi sách và sách giáo khoa của các trò đi, mặc áo
choàng vào” giáo sư Snape không kiên nhẫn nói, “Sau đó đi đến Đại sảnh
đường. Tan học.”

Chúng tôi xếp hàng ở Đại sảnh đường. Sau đó nối
đuôi nhau ra khỏi lâu đài, chờ ở bên ngoài. Các giáo sư chỉnh trang áo
choàng của mình đứng phía sau chúng tôi.

Hôm nay trời sáng, ánh sáng lam theo màn đêm dần buông xuống.

Chúng tôi đợi rất lâu. Tôi run lẩy bẩy nhỏ giọng oán giận một tiếng.

“Kiên nhẫn chút đi!” Blaise cười cười lên tiếng, “Tớ đảm bảo cậu sẽ không thất vọng đâu!”

“Cậu biết gì à?” Tôi kinh ngạc nói.

“Lúc nào cũng như vậy.” Parkinson hừ một tiếng nói, “Mỗi lần các phù thủy tụ tập cùng một chỗ, lúc nào cũng thích phô trương thanh thế!”

Parkinson nói không sai, quả thật đúng là phô trương thanh thế. Một cỗ xe ngựa
thật lớn với mười hai con ngựa có cánh, từ trên những ngọn cây của khu
rừng cấm đáp xuống, tôi nhịn không được kích động kéo tay áo của người
bên cạnh.

“Trời ạ! Pegasus!” Tôi kích động nói.

Parkinson không kiên nhẫn giật tay áo của cô đang bị tôi kéo ra.

“Súc sinh bình thường thôi! Bọn chúng không phải là Pegasus.” Cô khinh miệt
hừ một tiếng, “Muggle chính là Muggle, nếu cậu thấy Độc Giác Thú có phải sẽ té xỉu hay hay không?”

“Tớ cam đoan!” tôi mê mẩn nhìn những
con ngựa lớn màu vàng đáp trên mặt đất. Chúng nó lắc lắc đầu, đôi mắt
màu đỏ như lửa với con ngươi xoay tròn tới lui, “Cho dù thấy Độc Giác
Thú, tớ cũng sẽ không kích động như vậy .”

Một cậu bé nhảy từ
trên xe ngựa xuống, mở cửa xe. Một người phụ nữ cao lớn bước ra từ bên
trong. À… không phải cao lớn mà là phi thường cao lớn, cao lớn như
Hadgrid, mặc trang phục từ vải sa tanh mỏng manh, vừa xinh đẹp lại tao

nhã.

Ngay phía sau bà là khoảng mười hai mười ba nam sinh và nữ
sinh, mặc trang phục tơ lụa xinh đẹp. Trong gió lạnh dường như sẽ phát
run, có mấy người còn trùm khăn quàng lên trên đầu. Và nhìn qua thì có
chút cao ngạo.

Dumbledore bước ra nghênh đón, tặng cho người phụ
nữ cao lớn nọ một cái hôn xã giao. Sau đó để chúng tôi tách ra, mở ra
một con đường cho bà và học sinh của bà bước lên thềm đá.

Tôi lưu luyến nhìn Hadgrid đem mấy con ngựa xinh đẹp và cao lớn đi mất, thì
thào nói: “Tớ bắt đầu mong chờ sự xuất hiện của Durmstrang rồi!”

Phương thức ra sân của Durmstrang cũng không khiến cho mọi người thất vọng.
Cùng với tiếng vang ù ù, từ mặt hồ trước mặt chúng tôi đột nhiên xuất
hiện một cột buồm màu đen. Sau đó một con thuyền giống như thuyền ma từ
từ nổi lên mặt nước, cả con thuyền lòe lòe tỏa sang dưới ánh trăng.

Một con mèo bằng kim loại bị ném từ trên thuyền xuống vùng nước cạn. Một
tiếng “bộp” vang lên, một tấm ván gỗ được bắc lên bờ hồ. Một người đàn
ông tóc bạc mang theo các học sinh đi xuống khỏi thuyền.

Những
học sinh kia mặc áo choàng lông trông rất ấm áp, quả thật giống như tới
từ Bắc Cực. Bọn họ phần lớn là nam sinh, tuổi chừng mười tám mười chín.
Thoạt nhìn giống như những khối nham thạch trầm mặc ít lời.

Người đàn ông tóc bạc ôm Dumbledore một chút, lẫn nhau hàn huyên .

“Victor Krum?” Kẻ cả đêm không nói chuyện, Draco đột nhiên dùng âm thanh rất nhỏ hô lên. Đôi mắt lam ánh bạc sáng long lanh.

“Cái gì?” Tôi hưng trí dạt dào nhìn theo ánh mắt của cậu. Tôi thấy một nam
sinh tóc ngắn, gương mặt lạnh nhạt kia khá đặc biệt khiến cho kẻ vốn
không thích Quidditch như tôi cũng có thể nhớ được. Đó là Tầm thủ của
đội Bulgari trong trận chung kết Quidditch. Vào kỳ nghỉ hè, ảnh chụp anh ta thường xuyên chiếm cứ trang thể thao của tờ Nhật báo Tiên tri.

“Ồ, thật khiến cho người ta ngạc nhiên.” Blaise cười nói.

Biểu tình của Draco nhìn qua thập phần hối hận khi không học ở Durmstrang.

Chúng tôi lại bước qua cánh cửa một lần nữa, tiến vào bên trong Đại sảnh đường.

Beauxbatons chọn ngồi vào dãy bàn của Ravenclaw. Còn Durmstrang do dự một chút rồi
hướng về phía dãy bàn nhà Slytherin đi tới. Huynh trưởng Strong vội vàng chỉ huy đám rắn nhỏ để xếp chỗ ngồi cho họ.

Victor Krum một bên cởi áo khoác lông của mình một bên hưng phấn ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen lấp lánh ánh sao của Hogwarts.

“Hogwarts thật thần kỳ.” Anh ta lễ phép nói xong, ngồi giữa tôi và Draco “Xin chào, tôi là Victor Krum.”

Sự chủ động của anh ta làm cho tôi có chút ngạc nhiên. Bởi vì dù sao nhìn
thoáng qua anh ta có phần trầm mặc, thuộc dạng người khó tiếp cận.


“Draco Malfoy.” Draco tương đương hàm súc mỉm cười, “Tôi biết anh.”

“Rất vinh hạnh.” Krum mỉm cười với cậu.

Draco rũ ánh mắt xuống…đỏ mặt.

Tôi không đành lòng mà quay đầu đi.

Draco…cậu có thể có tiền đồ một chút được không?

Các học trò cùng giáo sư đã ngồi xuống hết. Hôm nay có đến hai vị hiệu trưởng ngồi ở hai bên Dumbledore.

“Buổi tối tốt lành!” Dumbledore cười tủm tỉm nhìn đám học trò ngoại quốc,
”Tôi thấy rất là vui mừng, hoan nghênh mọi người đến với Hogwarts. Thi
đấu Tam Pháp thuật sẽ bắt đầu ngay khi kết thúc yến tiệc chào mừng tối
nay. Tôi hiện tại mời mọi người hãy tận hưởng bữa tối này, cứ xem đây là nhà mình!”

Trên bàn dài, thức ăn không giống như mọi ngày mà
phong phú hơn rất nhiều, hơn nữa có vài món đương nhiên là món ăn của
nước ngoài.

Tôi cẩn thận quan sát một món ăn đỏ như máu ngay trước mặt tôi. Cuối cùng quyết định không ăn nó.

Đột nhiên Đại sảnh đường vang lên một trận kinh hô. Sau đó đột nhiên lại yên tĩnh.

Tôi kỳ quái ngẩng đầu nhìn, phát hiện một nữ sinh Beauxbatons cởi khăn
quàng vẫn đang quấn quanh đầu xuống, đang đi qua dãy bàn Gryffindor và
hướng đến dãy bàn nhà Ravenclaw. Cô ấy có một mái tóc dài màu bạc tựa
như thác nước, làn da trắng nõn dưới ánh đèn dường như phát ra ánh sáng.

Crabbe cùng Goyle há miệng, thoạt nhìn như không thốt nên lời. Tôi phát hiện
tôi không thể trách cái biểu tình ngu ngốc của họ được. Bởi vì rất nhiều nam sinh đều trưng ra cái biểu tình ngu ngốc tương tự mà nhìn ngắm cô
nàng đó.

“Hỗn huyết tiên nữ?” Blaise cười nói.

Những lời
này hiển nhiên đã được cô nữ sinh kia nghe được khi đi ngang qua dãy bàn Slytherin, cô nàng nhìn về hướng Blaise. Và có vẻ như cô ta bị Draco
thu hút sự chú ý, nhìn cậu ta một lúc rồi tiếp tục đi về dãy bàn
Ravenclaw.

“A~” Blaise mỉm cười, hơn nữa rõ ràng là cố không cười lớn tiếng “Này, tớ nghĩ cô ta hiểu nhầm cậu là đồng loại đấy Draco!”

“Tớ có thể hiểu được.” Tôi nhịn cười nói. Hiển nhiên màu tóc bạch kim phát
sáng cùng với nước da trắng nõn của Draco giống hệt cô ta.

Draco
tức giận đến đỏ bừng. Với cái tính cách kiêu ngạo vốn có cùng với niềm
tự hào thuần huyết của cậu, nếu không phải Victor Krum đang ngồi bên
cạnh, chắc chắn cậu ta sẽ phản bác đầy ác ý cho xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận