Edit: Nguyen_Khanh
15.10.1994
“Mà…học kỳ này cậu còn chưa đi qua phòng ngủ của tớ đấy!”
Thời điểm Sylvia Hopper nói như vậy, bọn họ đang ngồi trên bãi cỏ cạnh bờ
hồ. Từ khi vào thu đến nay, rất hiếm có được một ngày thời tiết đẹp như
vậy. Trời xanh quang đãng, ánh nắng ấm áp rực rỡ.
Draco Malfoy sặc một cái.
Từ đầu học kỳ đến giờ, cậu ta quả thật không có đi qua phòng ngủ của
Sylvia. Sau khi tặng váy ngủ, cậu ta bắt đầu bắt đầu ý thức được Sylvia
đã là một thiếu nữ mười bốn tuổi. Thân thể dần nảy nở, có đường cong nữ
tính. So với một năm trước thì quả là đã có biến hóa rất lớn.
Mười bốn tuổi, đang đứng ở thời kỳ trưởng thành, bọn họ cũng không còn là
trẻ con nữa, vì vậy đến phòng ngủ của nhau cũng không được thỏa đáng cho lắm.
Bọn con trai trong tuổi dậy thường dễ bị kích thích mãnh
liệt và đột ngột, cậu ta biết được từ trong sách. Nếu có thân cận với
bạn bè khác phái vẫn có chút không giống với trước kia. Không thể khống
chế bản năng cơ thể của mình khiến Draco cảm thấy rất ảo não, lại có
chút cảm giác không biết miêu tả ra sao.
Sylvia vẫn đối xử với
cậu ta như trước, tay trong tay hoặc dựa vào rất thân mật. Có lẽ trước
kia cậu ta không hiểu, nhưng sau sự kiện cái váy ngủ, cậu ta không thể
bỏ qua được ý thân mật ẩn trong đó. Cậu ta hiểu được ám chỉ của Sylvia:
cô ấy không ngai cậu ta làm gì với mình, thậm chí là có chờ mong.
Đối với sự cởi mở trong thái độ của Sylvia, cậu ta có chút tức giận nhưng
cậu ta không hề phủ nhận, cậu ta có chút vui sướng. Cậu ta biết đối với
Sylvia, mình đặc biệt hơn người khác. So với những cặp tình nhân khác,
hai người bọn họ còn tự nhiên và ăn ý hơn hẳn.
Nhưng cậu ta không nghĩ sẽ làm gì tùy tiện với cô ấy.
“Chẳng lẽ phòng ngủ của cậu có gì mới mẻ sao?” Draco ra vẻ trấn định nói.
“Đây cũng không phải.” Sylvia nói. Nàng lười biếng tựa vào thân cây, ánh mắt xám nheo nheo “Tớ chỉ là muốn…Cậu có muốn xem không?”
“Cái gì?”
Draco âm thầm hi vọng cô ấy không cần đề cập đến món quà sinh nhật chết tiệt kia.
Nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn nói, mang theo một nụ cười bâng quơ: “Cái váy ngủ cậu tặng.”
Được rồi, ý mời rõ ràng như thế. Cậu ta không thể tiếp tục giả bộ không để ý đến nữa.
“Hôm nay sao?” Cậu ta cảm thấy được có chút khẩn trương, nhìn Sylvia liếc
mắt một cái, thật cẩn thận nói, “Có lẽ, này có chút quá sớm…”
Thật sự, quá sớm, cô ấy là một cô gái tốt, rất đáng được trân trọng mà đối đãi.
“Sớm? Đương nhiên không phải hiện tại.” Cô ấy dùng một loại giọng điệu trêu
đùa, giống như là chẳng quan tâm đến thái dộ của cậu ta, “Tớ nghĩ chúng
ta nên xem vào buổi tối“.
Sau đó cô nhướng nhướng mày, dùng một
biểu tình khiêu khích xen lẫn kinh ngạc nhìn về phía cậu ta “Cậu sợ hãi
cái gì vậy? Draco?”
Gì chứ? Một người nam nhân…à cho dù hiện tại
cậu ta chỉ là một thiếu niên cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho việc bị
nghi ngờ là sợ hãi với việc này.
Cậu ta buồn bực phát hiện, hảo tâm của chính mình bị cô nàng ngu ngốc trước mắt này hoàn toàn không thèm nhìn đến.
“Tốt.” Cậu ta nghe thấy chính mình nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm nay thì đêm nay.”
Sau đó trên đường quay về phòng ngủ, cậu ta lo lắng nghĩ chắc hẳn nên thỉnh giáo Blaise một chút.
--- ------ ---------
Buổi tối tôi tắm rửa xong, lại xem chút sách. Cho đến lúc tôi muốn đi ngủ luôn, Draco vẫn chưa đến.
Tôi có chút nghi hoặc, vì cho dù cậu ta có chuyện gì không đến được thì cũng có thể báo trước mà, đó đâu phải việc khó.
Tôi mở cửa, định đến phòng Sinh hoạt chung xem, lại phát hiện Draco đang
đứng ở cửa đi tới đi lui trông đầy tâm sự, dường như đã đứng đây rất
lâu.
“Draco?” Tôi gọi.
“Hả…” Cậu ta dừng lại, lưng thẳng tắp, thoạt nhìn giống như sẵn sàng bỏ chạy bất kỳ lúc nào “Ừ…tớ nghĩ chắc cậu đã ngủ.”
“Nếu cậu tiếp tục đi đi lại lại ở ngoài này có lẽ tớ sẽ ngủ thật đấy!” Tôi nói, “Nếu đã đến sao lại không vào?”
“Cậu khóa cửa.” Draco nói.
“Bùa mở khóa, Draco! Cậu không phải chưa từng dùng đến nó!” Tôi nói “Vào đi.”
Tôi để cậu ta đi vào trong, xoay người ngồi ở bên giường.
Cậu ta ngồi xuống cạnh tôi, quay đầu nhìn cái bàn của tôi chằm chằm, giống như đột nhiên có hứng thú với nó lắm.
“Draco?” Tôi nhướng mày nhìn cậu ta.
“Được rồi.” Cậu ta thấp giọng lầu bầu một câu, mang theo biểu tình tráng sĩ chặt tay, dứt khoát kiên quyết…hôn mặt tôi.
Này thật là làm cho người ta ngoài ý muốn…Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta. Tôi
nghĩ biểu tình của tôi chắc rất ngốc, bởi vì cậu ta bật cười. Không khí
kỳ quái xấu hổ bao phủ chúng tôi cả ngày hôm nay cũng biến mất.
“Được rồi!” cậu ta nói, “Có lẽ việc này không xấu.”
Sau đó, tay cậu ta di chuyển đến eo tôi, môi phủ lên môi tôi. Hôn một cái, lại hôn một cái.
Khiếp sợ khiến cho tôi ngay cả nháy mắt cũng không làm được, tôi nhìn thẳng
vào ánh mắt cậu ta, màu mắt xanh lam, lông mi màu bạch kim tinh mịn hơi
run nhẹ.
Tôi đột nhiên hiểu được vì sao hôm nay cậu ta lại trông mất tự nhiên như vậy.
Tôi chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với phái nam. Đúng thế! Nhưng không phải tôi không biết ý tứ của cậu ta.
Cho tới nay tôi không phải không phát hiện chúng tôi so với tình nhân còn
thân mật hơn. Cảm giác này rất tốt. Tôi cũng không thể không thừa nhận
tôi rất có cảm tình với cậu ấy. Tôi thích cậu ta. Cho dù cậu ta thẹn
thùng hay ngạo mạn, mặc kệ cậu ta là ngây thơ hoặc tràn đầy ý tưởng xấu
xa, tôi đều thấy như thế rất đáng yêu. Nếu là người khác, tôi nghĩ tôi
sẽ không thể ở chung tự nhiên như thế.
Tôi từng nghĩ tới quan hệ
trong tương lai của chúng tôi. Có lẽ sau này chúng tôi sẽ là tình nhân.
Tôi luôn cho rằng ở tuổi mười bốn, nói đến tình yêu gì đó vẫn còn là quá sớm.
Chúng tôi còn rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi chờ tình cảm dần thăng hoa, chậm rãi mà nước chảy thành sông. Tôi nguyện ý làm
như vậy.
Nhưng mà tôi hiển nhiên quên mất một vấn đề…Draco đang ở tuổi dậy thì, mà thiếu niên trong độ tuổi này rất dễ bị kích thích.
Trực giác khiến cho tôi theo bản năng muốn đẩy cậu ta ra nhưng tôi dừng lại.
Đã giao hảo hơn một năm, tôi rõ ràng nhận thức một việc, Draco là một thiếu niên kiêu ngạo đến cỡ nào.
Nếu tôi đẩy cậu ta ra thì sẽ như thế nào ?
Cậu ta chắc chắn cho rằng đây là một loại cự tuyệt. Cậu ta nhất định sẽ cảm thấy sỉ nhục.
Tôi cảm thấy được cơn đau đầu đang kéo đến.
Có lẽ do tôi không có phản ứng gì trong một lúc khiến cậu ta cảm thấy xấu hổ. Tay cậu ta đặt trên người tôi bắt đầu cứng ngắc.
Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi, hơi cách xa tôi một chút.
“Có lẽ cậu đã đổi ý .” Cậu ta đông cứng nói.
Tôi thấy tay cậu ta vì khẩn trương mà có chút run nhẹ. Cậu ta hơi lạnh
nhạt, ngạo mạn hất cằm lên, thân thể căng thẳng, giống như sẵn sàng bảo
vệ tôn nghiêm của chính mình mọi lúc.
Tôi quả thực có thể tưởng tượng được hành động hôm nay của cậu ta đã phải dùng đến rất nhiều dũng khí của cậu ta.
Có thể nghĩ được. Nếu hôm nay tôi cự tuyệt cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương rất nghiêm trọng.
Kẻ kiêu ngạo như cậu ta chắc chắn sẽ không thèm để ý đến tôi nữa.
Và rồi sau này, chúng tôi sẽ chỉ như người xa lạ, chưa từng quen biết.
Chỉ vừa nghĩ đến khả năng có thể xảy ra này, tôi đã không thể chịu đựng nổi.
Được rồi, tôi không ghét cậu ta. Trái lại, là rất thích cậu ta.
Không phải vì tôi là kẻ bảo thủ hoặc không có hiếu kỳ, trinh tiết đối với tôi cũng không quá quan trọng như vậy. Nhưng từ trước đến giờ, tôi chưa
từng nghĩ đến việc đó sẽ xảy ra khi mình mới mười bốn tuổi.
Nhưng nếu đối tượng là cậu ta, có lẽ…cũng tốt.
Tôi đặt tay mình lên vai cậu ta, nhìn cậu ta chăm chú, có chút khẩn trương. Tôi nghĩ cậu ta chắc sẽ hiểu được ý tứ của tôi.
Cậu ta nhìn tôi. Gương mặt đẹp đẽ dần dần tiến sát lại mặt tôi.
Chúng tôi bắt đầu hôn môi.
Cởi bỏ khúc mắc, tập trung hôn môi, cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao tất cả mọi người lại thích hôn môi như thế.
Đó là một loại cảm giác rất tuyệt diệu. Nó làm người ta say mê, giống như
toàn bộ thế giới xung quanh đều đang xoay tròn, khiến người ta cảm thấy
hít thở không thông, đồng thời còn mang theo một loại cảm giác kỳ diệu
vô cùng lan tỏa từ môi, đến hai má, đến cổ rồi cột sống.
Dường
như đã trôi qua rất lâu hoặc có lẽ chỉ mới một giây trôi qua, chung tôi
tách ra. Cả hai đều thở dồn dập, nhìn đối phương chăm chú.
Tôi nói: “Miệng cậu sưng lên kìa!” Môi cậu ta không mang theo màu hồng nhạt thường thấy mà là màu đỏ au.
Cậu ta nói: “Còn cậu thì nổi da gà!”
“À...” Tôi xấu hổ mà sờ vào làn da của mình “Uhm…cậu nên biết…việc đó quả thật rất có tính kích thích!”
“Có lẽ chúng ta có thể làm chút việc kích thích hơn.” Cậu ta nói giống hệt
như mấy tay lão luyện trên tình trường, chậm rãi cởi nút áo trên cùng
của mình. Nếu không phải trên mặt cậu ta có có hai vệt hồng hồng ngượng
ngùng thì có lẽ tôi sẽ tin cậu ta là tay lão luyện đấy!
Ngón tay
thon dài đặt lên nút áo màu bạc, từ từ đem chúng mở ra. Bộ ngực bằng
phẳng chậm rãi hiện lên sau vạt áo đen mềm mại. Đến giờ tôi mới biết,
hóa ra việc cởi quần áo cũng gợi cảm như thế!
Tôi nghĩ sẽ trêu
chọc cậu ta nhưng lại không thể thốt nên lời. Tôi hắng giọng một cái,
quay đầu nhìn ra chỗ khác nhưng lại không nhịn được mà lại quay lại nhìn cậu ta.
Cậu ta đã cởi hết các nút áo. Ánh mắt màu lam nhìn tôi
chăm chú. Bàn tay có chút hơi lạnh đặt lên vai tôi, nhẹ nhàng tháo dây
áo của tôi. Giống như có dòng điện chạy qua, làn da ở vai tôi khẽ run
lên.
“Thoải mái đi!” Cậu ta nói, lại hôn tôi.
Tôi thở ra một hơi dài, chợt phát hiện ra nãy giờ mình đã quên cả hô hấp.
“A…” Tôi xấu hổ không thôi.
Cậu ta nhẹ nhàng cười bên tai tôi. Hai tay luồn qua thắt lưng tôi, thong
thả trượt trên lưng tôi. Cậu ta hôn từ khóe môi tôi dần xuống cằm rồi
đến cổ. Làn môi mềm mại và ấm áp, dường như mang theo ma thuật diệu kỳ.
Tôi ngẩng đầu lên, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của Draco, cơ hồ rên
rỉ ra tiếng. Một khoái cảm mãnh liệt, bí ẩn và mang theo chút tà ác theo bàn tay cậu ta truyền đến tôi. Trong đầu tôi chỉ cảm thấy hỗn loạn và
mê man.
Khi môi của cậu ta đến trước ngực tôi, tôi giật mình kinh hoảng.
“Khoan đã!” Tôi nắm chặt tóc cậu ta.
Cậu ta nhìn tôi khó hiểu.
“Chúng ta tắt đèn chứ?” Tôi khẩn trương nói.
“Được rồi…” Draco nói, “Nếu như đó là điều cậu muốn.”
Ở trong bóng đêm tuyệt đối, cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng. Dường như sự ngượng ngùng cùng cảm giác tội lỗi đã biến mất cùng nhau trong bóng
đêm vậy.
Tôi giơ tay lên, vuốt ve gương mặt của cậu ta. Ánh mắt của
cậu ta trong bóng đêm thoạt nhìn mang màu bạc xinh đẹp và ma mị, lông mi hơi hơi rung động chạm đến trái tim tôi.
Tôi muốn dùng tay, thân thể cũng như từng tấc da thịt của mình để cảm nhận cậu ta.
Dường như bản năng mách bảo chúng tôi, chúng tôi ôn nhu mà thân mật thăm dò
cơ thể của nhau. Bóng đêm dường như đã đem những cảm giác ấm áp từ việc
tiếp xúc da thịt phóng đại lên rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...