[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness

Bằng Mã, có thân thể, hai chân sau và cái đuôi giống ngựa nhưng hai chân trước, hai cánh và đầu thì rất giống chim ưng, đặc biệt nó có một cái mỏ rất sắc bén.


[Mỗi con quái thú đều đeo một cái vòng cổ bằng da dày, nối với một sợi xích dài, và đầu còn lại của sợi xích nằm trong bàn tay to tướng của Hagrid. Gã lon ton đi theo sau đám quái thú đó vào bãi chăn thả.

"Đi nào, tiến lên!"

Gã giật sợi dây xích thúc bọn quái thú hướng về phía hàng rào nơi các học sinh đang đứng, khi gã buộc chúng vào hàng rào tre, cả đám học sinh đồng loạt lui về phía sau một chút.

"Đây là những con Bằng Mã! Thấy chúng đẹp không nào?" Gã vẫy tay hướng các học sinh, vui vẻ gào to.] (Trích nguyên văn.)

"........." Các học sinh có vẻ sững sờ khi lần đầu tiên nhìn thấy những sinh vật nguy hiểm ở một khoảng cách gần tới vậy. Cả đám chỉ có thể im lặng gật đầu.

Hagrid giải thích một tràng Bằng Mã là loài sinh vật cực kì kiêu ngạo rất nguy hiểm nhưng cũng thật sự ngoan ngoãn, sau đó gã hỏi một câu:

"Có ai muốn lên thử xem không? Có lẽ nó sẽ đồng ý cho các trò cưỡi nó!"

Nhóc Harry bị một đám đồng bọn không chút nghĩa khí đẩy ra ngoài, còn nói ngon nói ngọt rằng đây là lúc cho thấy dũng khí của chúa cứu thế nhà Gryffindor.

Nhìn ánh mắt chờ mong của Hagrid, Harry chỉ có thể căng chặt da đầu đi tới trước con Bằng Mã, nhìn chằm chằm đôi mắt nó, sau đó cúi người chào, nhị cúi đầu, tam cúi đầu, kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng..... (cáu bẩn).

Sau đó con Bằng Mã khụy hai chân trước như đáp lại lời chào của nó, Harry sững sờ quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt rực sáng của Hagrid.

"Hay lắm Harry! Ta biết con làm được mà!" Hagrid vui vẻ vỗ lưng Harry, nó bị vỗ như muốn nôn phổi, chỉ tưởng nói một câu: Đàn ông con trai không thể nói không được......

"Nhanh trèo lên đi, có lẽ Buckbeak chịu để con cưỡi một vòng đó!" Hagrid nắm lấy Harry ném nó lên lưng con Buckbeak.


"AAAaaa!!" Harry hét lên kinh hãi, nó thấy mình đang ở trên cao!! Ôi Merlin! Sau một vòng dạo chơi trên không trung khi bắt đầu đáp đất con Buckbeak hai chân chạm đất một cách thuận lợi nhưng còn Harry do không nắm chặt nó thành ra bị quăng ra ngoài ngã mạnh xuống đất.

Có lẽ Merlin sẽ biết vì sao Buckbeak làm như vậy!! Nó ném "sững sờ" Harry vào trong lòng đồng dạng cũng đang "sững sờ" Draco, bởi vì xung lực quá lớn làm cho Draco bị Harry đè phía dưới.

Harry ngạc nhiên sờ đầu? Hử sao không đau chút nào vậy? Hả, Draco!! Harry vươn tay chọc chọc ngực của Draco, tò mò hỏi:

"Draco, sao cậu lại ở đây?"

"...." Draco đã cố gắng nhịn những cũng không nhịn được, mở miệng hét to:

"Harry Potter!! Chết tiệt! Cậu nên giảm cân đi!! Còn không mau ngồi dậy! Làm sao tôi biết vì cái quái gì mà tôi ở đây! Tôi còn muốn hỏi cậu vì sao chúa cứu thế vĩ đại sẽ từ trên trời rơi xuống đè lên người bạn học chứ? "

"......" Chuyện xấu hổ như vậy không cần nói thẳng ra chứ..... Harry lắc đầu bò dậy, sau đó kéo ống tay áo của Draco, nhỏ nhẹ xin lỗi:

"Xin lỗi, là tại tớ, cậu đừng giận mà? Cậu có bị thương không? Tớ nặng lắm sao?"


"Chà chà, trước công chúng mà dám công khai ôm nhau nằm trên đất~" Blaise mỉm cười gian xảo, dùng cùi chỏ chọt Harry:

"Harry, cảm giác thế nào? Đè lên Draco mềm không?"

"Rất êm..." Harry thành thật trả lời.

"......" Khuôn mặt Draco đỏ bừng

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha......" Cả đám được một trận cười to.


............

Chiều thứ năm cả bọn có tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, cả đám cũng chẳng có chút chờ mong gì với môn học này, vậy nên cứ tụm năm tụm ba vào phòng học. Tuy rằng phòng học bố trí rất đơn giản nhưng ít nhất nó không đầy mùi tỏi, cũng không treo đầy những bức ảnh tự sướng ngu ngốc. Đơn giản cũng tốt, vị giáo sư mới này cũng có chút thẩm mỹ!!

Hôm nay Slytherin và Gryffindor học chung, vẫn như thường lệ, nam sinh ngồi bên trái, nữ sinh ngồi bên phải, à không, Slytherin ngồi bên trái, Gryffindor ngồi bên phải, chuẩn bị sẵn sách, giấy da và bút lông ngỗng chờ giáo sư tới. Giáo sư Lupin mỉm cười bước vào phòng, trong tay còn cầm một cái cặp tồi tàn.

Có thể nói cái cặp của ông cực kỳ xứng với bộ áo choàng rách rưới ông đang mặc trên người, nhưng sắc mặt thì tốt hơn rất nhiều so với lần trước cả bọn thấy ông. Đồ ăn của Hogwarts cũng không phải quá ngon. Lupin để cái cặp lên bàn:

"Chào các trò!Các trò hãy vui lòng cất hết sách vở vào cặp. Hôm nay là bài học thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép mà thôi."

"......"Cả lớp cất hết sách vở, tò mò nhìn nhau, cầm đũa phép trong tay, chuẩn bị tinh thần có thể giơ lên bất cứ lúc nào. Năm ngoái giờ học thực hành là Lockhart thả ra một đám yêu tinh quậy banh chành, toàn bộ lớp học rối tung cả lên.

Giáo sư Lupin thấy tất cả đã sẵn sàng liền nói:

"Tốt lắm. Mời các trò theo tôi."

Bọn học trò hơi bối rối nhưng cũng thích thú đi theo giáo sư Lupin ra khỏi phòng học. Ông dắt bọn trẻ đi dọc một hành lang vắng vẻ rồi quẹo qua một góc, ngay khi vừa quẹo cả bọn nhìn thấy con yêu tinh Peeves. Nó đang lộn đầu xuống đất, chân giơ lên trời, lơ lửng trên không, đang nhét kẹo cao su vào một lỗ khóa gần đó. Giáo sư Lupin tốt bụng đề nghị nó lấy kẹo cao su ra, nhưng con yêu tinh tinh nghịch làm sao nghe lời dễ như vậy. Nó nhảy nhót huýt sáo hét toáng lên:

"Lupin khùng, Lupin điên....."

"......" Giáo sư Lupin rút đũa phép ra, chỉ vào yêu tinh Peeves, mỉm cười gian xảo.

"Waddiwasi!"


Ngay lập tức những viên kẹo cao su nhét vào lỗ khóa bay thẳng về phía Peeves với tốc độ đầu đạn và phóng thẳng vào mũi nó. Đám nhỏ nhà Gryffindor phục vị giáo sư mới sát đất.

"Là một lời nguyền nho nhỏ rất hữu ích đúng không?" Giáo sư Lupin mỉm cười nhìn vẻ mặt phấn khích của đám nhỏ nhà Gryffindor, rồi tiếp tục dẫn bọn chúng xuống hành lang thứ hai và dừng lại ngay bên cạnh cửa phòng hội đồng giáo viên. Giáo sư Lupin mở cửa rồi đứng sang một bên:

"Mời vào trong!"

Phòng hội đồng giáo viên là một phòng ốp gỗ đầy những cái ghế được để lộn xộn không ai ngồi trừ một người, so với văn phòng riêng của các giáo sư thì thật sự quá đơn sơ, tháo ra làm lại thì may ra.

Giáo sư Snape đang ngồi trên một cái ghế bành thấp. Đôi mắt ông sáng long lanh, môi thấp thoáng nở nụ cười nhạo báng độc địa. Giống như trên người giáo sư Lupin có virus lây bệnh, sau khi ném một câu trào phúng như thường ngày ông phất áo choàng sải bước đi ra ngoài.

Giáo sư Lupin dẫn bọn trẻ tới trước một cái tủ quần áo cũ nát, bên trong giống như đang nhốt một thứ gì đó, nó cứ không ngừng lắc lư, "ầm ầm ầm", làm cho bọn trẻ lo lắng ai biết được một giây sau cánh cửa tủ cũ nát đó sẽ bay ra, một con sinh vật nguy hiểm nào đó chạy ra thì sao.....

"Chẳng có gì đáng sợ, trong đó có một Ông Kẹ."

"Có ai biết Ông Kẹ là gì không?" Giáo sư Lupin mỉm cười hỏi:

"......." Không có bất kì cánh tay nào giơ lên.

Ngay lúc giáo sư Lupin nghĩ rằng không có ai có thể trả lời thì một giọng nói dễ nghe truyền tới:

"Ông Kẹ là một sinh vật thần kỳ của thế giới pháp thuật, nó có khả năng biến đổi hình dạng, nó sẽ nhìn thẳng vào trong thâm tâm của nạn nhân, biến thành thứ mà họ sợ hãi nhất."

"Rất chính xác! Slytherin, cộng 10 điểm!" Giáo sư Lupin gật đầu đồng ý với câu trả lời của Knicks. Sau đó lại nói tiếp:

"Đối phó Ông Kẹ rất đơn giản. Tuy nhiên cũng cần đến sức mạnh ý chí. Các trò biết không, thực sự để chấm dứt một Ông Kẹ là một trận cười. Chú ngữ là "Buồn cười buồn cười – Riddikulus". Câu thần chú này làm Ông Kẹ biến thành hình dạng mà các trò nghĩ là tức cười nhất. Càng có nhiều người càng dễ đối phó Ông Kẹ, bởi vì nó sẽ bối rối không biến nên biến thành cái gì. Cách để giết Ông Kẹ chính là cười to, chỉ cần các trò cười thật to, Ông Kẹ sẽ bị nổ thành mây khói, sau đó biến mất."

"Ai muốn thử đầu tiên nè?" Giáo sư Lupin dùng ánh mắt cổ vũ các học sinh, sau đó ông liền kinh ngạc nhìn Knicks của Slytherin đứng dậy.

Đừng hiểu lầm, cô chỉ tò mò với loại sinh vật này, không hiểu làm cách nào mà nó có thể biết được nỗi sợ hãi tận đáy lòng của mỗi người, cho nên cô muốn thử xem, cô chủ động đứng lên bởi cô sợ tới phiên cô thì Ông Kẹ này đã nổ banh xác mất rồi. Và thế là trước ánh mắt kinh ngạc của giáo sư Lupin, ánh mắt kính nể của đám nhỏ nhà Gryffindor, Knicks đứng trước cửa tủ quần áo.




"Trò sẵn sàng chưa? Khi nào trò đã sẵn sàng ta sẽ thả nó ra." Giáo sư Lupin nhìn Knicks, sau khi cô gật đầu, ông kêu tất cả lùi ra sau.

"Bang" Tủ quần áo bị mở ra, một sinh vật không ngừng thay đổi xuất hiện trong tủ, đột nhiên tốc độ thay đổi của nó chậm lại, cuối cùng dừng lại biến thành.... Một cái bánh kem ngon miệng.

Nhưng còn chưa xong, kế tiếp Ông Kẹ liền triện lãm một trận bách khoa mỹ thực trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả học sinh! Cổ kim trong ngoài đủ loại đồ ăn bị biến ra, giáo sư Lupin mím môi nhìn Knicks, đây mà gọi là sợ sao? Sợ béo phì à? Vậy đáng lẽ nên biến thành một cô bé mập mạp mới đúng!!

"Khụ, Knicks, Ông Kẹ sắp bị cậu chơi hỏng rồi....." Blaise mở miệng ngắt ngang thí nghiệm của Knicks, đúng vậy, là một thí nghiệm nho nhỏ, ai lại đi sợ đồ ăn chứ!! Dù là người bệnh kén ăn cũng chỉ ghét đồ ăn thôi.

"À! Buồn cười buồn cười – Riddikulus". Knicks vẫy đũa phép, Ông Kẹ đáng thương liền biến thành một giáo sư Lupin mập mạp. (haha)

"!" Giáo sư Lupin sững sờ, chẳng lẽ cô bé biết đọc suy nghĩ của người khác! Khi đi ngang qua ông Knicks nở nụ cười tối tăm:

" Vẻ mặt của thầy nói lên hết....."

"Hahaha..." Tất cả học sinh nhịn không được đều cười to.

"Người tiếp theo." Giáo sư Lupin xấu hổ cho các học sinh xếp thành một hàng , từng người luyện tập.

Có lẽ được Knicks nhắc nhở hoặc là nói được Knicks chỉ thị, mỗi khi một học sinh của Slytherin lên thực hành dù cho Ông Kẹ có biến thành thứ gì đi nữa thì cuối cùng sau khi bọn họ đọc chú ngữ thì Ông Kẹ đều biến thành giáo sư Lupin mập mạp, hơn nữa còn ăn mặc đủ loại quần áo dị hợm.


Ông Kẹ muốn có ai đó nhanh chóng giải quyết nó đi! Gặp một đám Slytherin nhỏ nhen mang thù thật sự mệt quá!! Nó vô tội! Có bản lĩnh thì biến giáo sư Lupin thành mập mạp đi! Để hắn mặc đồ bơi đi! Cho hắn mặc váy công chúa đi! Để hắn giống như ẻo lả lắc tới lắc lui đi! AAAAAAAAa


"........" Giáo sư Lupin đơ người toàn tập, Ôi Merlin! Học trò của giáo sư Snapecòn thù dai hơn ông ta nhiều!!

Tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám đầu tiên của năm thứ ba kết thúc vui vẻ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận