[đồng Nhân Harry Potter] Knicks Dakness

Harry đẩy cửa đi vào nhìn thấy giáo sư Quirrel đã đợi sẵn bên trong. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm, chơi chung với Draco lâu nay nó đã có thể hiểu rõ rằng đám rắn nhỏ nhà Slytherin thật sự rất đáng yêu, giống như tiểu thiếu gia Draco luôn làm ra vẻ cao ngạo kỳ thật chỉ là ngạo kiều, tỏ ra lạnh lùng đấy nhưng thật sự khá dịu dàng lại dễ xấu hổ ngại ngùng. Khuôn mặt của Knicks lúc nào cũng xụ xuống, chẳng hề có chút cảm xúc nhưng cô cũng là một người rất dịu dàng, đương nhiên sự dịu dàng của vương tử chỉ dành cho Hermione.

"Potter!! Mi đã đến rồi"

Thầy Quirrel mỉm cười, khuôn mặt của ông không hề co giật tý nào, tốc độ nói chuyện cũng rất bình thường, ít nhất không hề cà lăm:

"Vài phút trước tao còn tự hỏi có thể gặp được mi ở đây hay không, và rồi mi ở đây.

"Quả trứng rồng của Hagrid là do thầy đưa cho bác ấy, quỷ khổng lồ cũng là do thầy thả ra. Còn có hai quả bludger mất không chế cũng là do thầy làm." Harry ngẫm lại những sự kiện xảy ra trong thời gian qua, xâu chuỗi nó lại.....

"Đúng vậy, coi bộ mi cũng không quá ngu ngốc Potter ạ! Đứng yên ở đây, tao phải nghiên cứu kĩ càng chiếc gương này trước đã rồi mới xử lý mi." Giáo sư Quirrel vừa nói vừa búng tay một cái, một sợi dây thừng xuất hiện trói chặt lấy Harry.

Đến lúc này Harry mới chú ý tới, sau lưng của giáo sư Quirrel chính là chiếc gương ảo ảnh, thì ra hiệu trưởng Dumbledore đã đem nó đặt ở đây.

Giáo sư Quirrel hết ngó sang phải lại nhìn sang trái, quan sát thật kỹ tất cả mọi thứ trên chiếc gương, ngón tay của ông còn không ngừng sờ soạn gõ gõ xung quanh khung gương, không chừa một chỗ nào nhưng vẫn không phát hiện được điều gì.

"Dùng thằng nhóc!! Lợi dụng nó!" Một giọng nói nghèn nghẹn khàn khàn phát ra từ trên người Quirrel.

"Lại đây!! Potter!!" Quirrel bún tay cởi trói dây thừng rồi duỗi tay túm lấy Harry, đẩy cậu tới trước gương.

"Nhìn vô gương! Nói cho tao biết mi thấy gì?" Harry hít sau một hơi, nhắm mắt lại, cậu đi tới trước mặt chiếc gương ảo ảnh, sau đó mở mắt ra.

[Nó nhìn thấy hình ảnh của nó ở trong tấm gương, lúc đầu trong nhợt nhạt, hoảng sợ đến không còn thần sắc. Nhưng chỉ một lát sau, cái ảnh của nó mỉm cười với nó. Cái ảnh đút tay vào túi và lấy ra một hòn đá đỏ như máu. Cái ảnh nháy mắt với nó rồi cất Hòn đá trở vô túi. Và khi cái ảnh làm vậy, Harry cảm thấy có cái gì đó rơi vào túi nó thật. Và bằng một cách nào đó – không thể tin nổi- Harry đã lấy được Hòn đá.

Quirrel sốt ruột hỏi:

"Sao? Mi thấy gì?"

Harry lấy hết can đảm bịa đặt:


"Con thấy con bắt tay với thầy Dumbledore. Con... con giành được Cúp Nhà cho Gryffindor."

Quirrel lại lầu bầu nguyền rủa .] (trích nguyên văn)

"Mi cút sang một bên cho ta!" Quirrel tức giận đẩy mạnh Harry sang một bên dự định tiếp tục nghiên cứu cái gương, nhưng Harry chưa đi được vài bước thì âm thanh nghèn nghẹn khàn khàn kia lại phát ra:

"Đồ ngu!! Nó nói láo.... Nó nói láo."

"Potter!! Lại đây!!" Quirrel nói:

"Nói thật cho tao biết, rốt cuộc mi thấy gì? Nói cho tao, nhanh lên!!"

"Để ta nói chuyện với nó, mặt đối mặt!!!" Giọng nói kia lại lên tiếng:

"Nhanh lên"

"Nhưng ông chủ, sức khỏe của ngài...." Giọng nói của giáo sư Quirrel run rẩy còn có chút sợ sệt, cách nói chuyện này Harry đã từng vô tình nghe thấy nhưng lúc đó nó còn tưởng giáo sư Quirrel đang nói chuyện với giáo sư Snape.

"Chỉ nói mấy câu.... Việc này ta vẫn làm được!!" Giọng nói kia giống như tức giận.

"Nhanh lên, đồ ngu!! Ngươi dám coi thường chủ nhân của ngươi ư??"

Harry có cảm giác như tấm lưới của quỷ sa tăng đang ghì chặt lấy nó tại chỗ. Nó không thể nhúc nhích tới một cơ bắp. Nó đứng yên như phỗng mà nhìn giáo sư Quirrel giơ tay tháo tấm khăn quấn đầu mà ông thường mang. Harry hóa đá đứng lặng nơi đó mà nhìn. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Tấm khăn quấn đầu rớt xuống.... Đáy lòng của Harry chợt thốt.... Oh Mellin! Xấu quá đi (Ma vương biết thì khóc mất!) Khăn trùm rớt xuống lộ ra cái đầu của giáo sư Quirrel cực kỳ nhỏ. Sau đó giáo sư Quirrel từ từ xoay người đưa lưng về phía Harry..

[Lẽ ra Harry phải gào thét khiếp đảm, nhưng nó không thốt ra được lời nào. Phía sau ót của Quirrel- là một gương mặt nữa , gương mặt khủng khiếp nhất mà Harry từng thấy. Nó trắng như bột, nhợt nhạt như khuôn mặt của người chết với đôi mắt đỏ rực như thứ ánh sáng chết chóc và một cái mũi tét ra, trong như một con rắn. Khuôn mặt thì thào:

"Harry Potter!!"] ( trích nguyên văn )

"Xấu thật...."Knicks đang đứng bên cạnh hiệu trưởng Dumbledore quan sát mọi việc trong phòng thông qua một quầng sáng cũng nhịn không được lên tiếng.


"...."Khó mà thấy được tính trẻ con của Knicks làm cho hiệu trưởng Dumbledore thấykhá buồn cười:

"Khụ... chúng ta xem tiếp nào."

"Harry Potter!" Khuôn mặt trừu tưởng dữ tợn nhìn Harry.

"Mày nhìn xem, thấy tao ra nông nỗi này không!!??Chỉ là bóng là hơi, tao chỉ cóhình dạng khi nhập vào xác một ai đó.... Nhưng dễ dàng thì luôn có những kẻ muốntao nhập vào tim vào óc tụi nó. Tất cả là do mày ban tặng, tại mày, tất cả đềutại mày."

"......." Tha cho nó đi!! Harry lùi về sau một bước, xém nữa nó đã bị khuôn mặt xấuxí phía sau ót của giáo sư Quirrel chọc cho khóc!!

"Đến đây nào, quỳ xuống cầu xin tao tha cho – giống như cha mẹ mày!! Nói khôngchừng tao sẽ tha cho mày một mạng!!"Cái ót đắc ý(!! Danh hiệu quái quỷ gìđây!!) nhìn Harry sợ hãi lùi bước.

"Dối trá!!"

"Đừng có mà đùa! Cha mẹ ta mới không cầu xin ông!!" Cái tên biến thái xấu xí!!(Hmmm,xin tha và ngoại hình cũng có liên quan hả ta. Hmmmm hahahaahaha)

Giáo sư Quirrel bước thụt lùi về phía Harry để Voldemort vẫn có thể nhìn thấyHarry. Gương mặt ác quỷ mỉm cười, giọng hắn rít lên:

"AAA, thật cảm động, mày cũng dũng cảm giống cha mẹ mày, trước nay tao vẫn luônrất khâm phục những người dũng cảm." Cái ót từ từ tới gần Harry.

"Giao ra đây!! Nể mặt sự dũng cảm của cha mẹ mày năm đó, chỉ cần mày giao hònđá phù thủy cho tao, tao sẽ tha mạng cho mày!!"

Lớn lên xấu như vậy mà còn muốn có được hòn đá phù thủy xinh đẹp??!! Mơ đi!!Harry tức giận nhìn Voldemort:

"Nằm mơ đi! Ông xấu như vậy!!"(....... Nói ra!)

"......." Voldemort khó tin nhìn Harry, tức giận mất hết lý trí.


"Chết tiệt!! Mày cũng giống như cha mẹ mày chẳng biết tốt xấu là gì!! Bắt nó lạicho ta!!"

"Vâng!! Chủ nhân!"

Quirrel xoay người đi về phía Harry, Harry lúng túng giơ tay ra chặn, ai ngờkhi tay của nó chạm vào làn da của Quirrel thì chỗ đó cháy lên.

Chẳng lẽ cái này gọi là kỹ xảo chơi lửa đặc biệt!!!?? Harry vừa chạy vừa miênman nghĩ.

Có lẽ biểu cảm trên mặt của nó quá mức sinh động làm cho thầy hiệu trưởng tránhmột bên che mặt chẳng muốn nhìn, haizzz, đứa trẻ ngốc này không phải là chúa cứuthế!! Nhìn thật ngốc, chạy nhanh như vậy làm gì, mong rằng thằng bé không bị vấpngã.

Hiệu trưởng Dumbledore còn chưa hết thầm lo lắng thì lại nghe một tiếng "bẹp",chúa cứu thế ngu ngốc bởi vì chạy quá nhanh mà sẫy chân vấp ngã, đồng thời hònđá phù thủy trong túi áo nó cũng vô tình lăn ra ngoài.

"....."Hiệu trưởng Dumbledore ngơ cả người, tiên đoán của cụ thành sự thật.....

"Haha....." Có lẽ do biểu cảm cơ mặt của hiệu trưởng Dumbledore quá thú vị làmcho bé Knicks mặt than cũng nhịn không được bật cười.

"Khụ..... có vẻ tới lúc chúng ta nên đi ra." Hiệu trưởng Dumbledore thu hồi biểucảm ngơ ngác của cụ, lấy ma trượng ra nghiêm trang nói.

"Dạ." Bàn tay của Knicks giấu trong ốngtay áo rộng thùng thình nhấn nhẹ vào một cái nút. Một làn sóng năng lượng vôhình lan truyền ra ngoài, đụng một vật cản không rõ sau đó nó tiếp tục vận chuyểnmạnh hơn, đây chính là thành quả mà Knicks bố trí trong suốt kỳ nghỉ Giáng Sinh– Trận pháp giả kim cổ xưa nhằm vào các linh hồn tà ác. Tất cả đã chuẩn bị thậttốt!!

Lại trơ mắt nhìn thấy giáo sư Quirrel do không chú ý vấp ngã vào người Harry,Harry thì vô tình giơ tay lên chắn. Và thế là:

"AAAAAAAAAAAAa!!!!!" Qrirrel kêu lên thảm thiết, thân thể của của hắn toát ra từnglàn khói nhẹ, sau đó biến thành những hòn đá vỡ vụn rơi xuống mặt đất.

Đúng với câu "Ngốc nhân có ngốc phúc.!!"

Không có vật chủ để ký sinh, tàn hồn của Voldemort hóa thành một làn sương đen,vòng quanh trần phòng một vòng sau đó xuyên qua cơ thể Harry, chắc là muốnkhông giết được mày thì làm mày ghê tởm tý cũng được!!??

Hiệu trưởng Dumbledore và Knicks cùng bước ra ngoài, cụ kiểm tra Harry, nó chỉbị ngất xỉu, thở phào nhẹ nhõm.

"Con lấy chiếc gương." Knicks trực tiếp lấy chiếc gương ảo ảnh, hiệu trưởngDumbledore đã đồng ý cho cô mượn nó nghiên cứu trong kỳ nghỉ hè!! Không đợi cụphản ứng gì, cô nhanh chóng bước qua ngọn lửa rời khỏi căn phòng.

"Cô nhóc này......"Hiệu trưởng Dumbledore dở khóc dở cười, lắc đầu thu hồi hòn đáphép thuật sau đó bế Harry đi ra ngoài.

.............


Knicks vội vàng chạy ra bên ngoài lâu đài, thừa dịp bóng đêm nhanh chóng bắt lấymột cái khối cầu đen nhánh lơ lửng giữa không trung:

"Bắt được!!!"

Năm học cũng theo việc Harry ngất xỉu mà kết thúc, khi nó tỉnh lại đã là ngàycuối cùng của năm thứ nhất. Vừa mở mắt nó đã nhìn thấy hiệu trưởng Dumbledore mỉmcười đứng bên cạnh giường bệnh của nó"

"Thầy hiệu trưởng, Voldemort...còn có hòn đá phù thủy."

"Bình tĩnh nào con trai, Harry, đừng lo lắng, hòn đá phù thủy an toàn. Con đãthành công ngăn cản âm mưu của Voldemort!!" Cụ hiền lành nhìn nó.

"Không phải, đây không phải là công lao của một mình con, còn có Draco, Ron,Hermione và Knicks nữa.... các cậu ấy đã giúp đỡ con......" Harry vẫy vẫy tay, tỏ vẻcòn có rất nhiều người giúp đỡ nó nên nó mới thành công.

"Dạ thầy.....còn giáo sư Quirrel, tại sao?? Lúc con đụng vào thầy ấy thì....."

Hiệu trưởng Dumbledore mỉm cười tán thưởng, cụ rất vừa lòng với Harry, sau đó mởmiệng giải thích.

[Mẹ con đã hi sinh để cứu con. Nếu có điều gì mà Voldemort không thể nào hiểuđược, thì đó chính là tình yêu thương. Hắn không biết được rằng sức mạnh củatình yêu thương như tình yêu thương của mẹ con dành cho con đã để lại một vếttích. Nó không phải vết sẹo, cũng không phải một dấu hiệu thấy được nào cả....Đượcyêu thương sâu sắc, cho dù người yêu thương ta đã qua đời, thì bản thân ta vẫnđược che chở mãi mãi. Vì vậy, Quirrel, kẻ đầy hận thù, tham lam và tham vọng, kẻchung đụng linh hồn với Voldemort, không thể nào chạm tới con được. Đụng đến mộtngười được một điều cao cả như tình yêu thương của mẹ con phù hộ, thì hắn sẽ cựckỳ đau đớn.] ( trích nguyên văn )

Nói tới đây cụ cúi đầu nghiêm túc lựa chọn kẹo, cho Harry cơ hội lau đi giọt nướcmắt nơi khóe mi.

"Ta biết các con đều là những đứa trẻ ngoan, thôi nhiêu đó đủ rồi. Mau ném thửquà của các bạn con tặng nào ~ chà chà, kẹo đủ vị hiệu Bertie Bott.. Hồi nhỏ thầy thiệt là xui, ănnhằm một viên kẹo có vị buồn ói, và từ đó thầy nghĩ thầy hết hứng thú vớichúng....."

Cụ mỉm cười và thảy viên kẹo nâu vàng vào miệng, nhưng cụ mắc nghẹn, mặt trắngbệch vội vàng phun viên kẹo vừa ăn ra tay.

"Haiszz.. xui thật, hương vị cũ..... "

"......" Harry méo miệng, yên lặng buông một viên kẹo mà nó định ném vào miệng.

"A... vào đây nào, tiểu Malfoy." Hiệu trưởng Dumbledore chớp mắt với Harry.

"Các con nói chuyện đi nhá!!"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận