Tối đó bà Longbottom dẫn Neville trở về, mặt mày cậu bé chín tuổi mệt mỏi, buồn bã ỉu xìu ngồi ở bàn ăn dài lỗi thời kiểu Tây Âu, ngay cả Coco làm món gan ngỗng rán kiểu Pháp thơm ngon mà nó thích cũng không làm nó thấy hứng thú.
Bà Longbottom không nói một lời ăn bữa tối của mình, Phoenix lo lắng nhìn anh hai, nhưng nó biết, đối với người luôn tuân theo quy củ như bà Longbottom thì bây giờ chắc chắn không phải là thời cơ tốt để nói chuyện.
Ăn cơm tối xong, nó kéo Neville lên lầu, nói là biết thêm kiến thức mới, muốn trao đổi với Neville.
Bà Longbottom nhìn cháu gái rõ ràng đang nói dối, thở dài, một mình ngồi ở phòng khách vắng vẻ, chỉ có Coco ngẫu nhiên xuất hiện rót thêm nước trà cho bà.
Phoenix vừa lên lầu, liền vội vã hỏi: “Neville, anh làm sao vậy?” Bình thường tuy Neville từ bệnh viện tháng Mungo trở về tâm trạng không được tốt, nhưng chưa từng tệ giống như bây giờ.
Neville nhìn gương mặt đẹp đẽ tinh xảo của em gái, bỗng dưng mũi đau xót, cảnh tượng ở bệnh viện Thánh Mungo hôm nay cũng không nói ra được.
“Không có việc gì.” Nó khịt khịt mũi, cố gắng làm cho nước mắt nghẹn lại trong hốc mắt: “Chỉ là tâm trạng anh không tốt lắm —— chuyện này bình thường mà Phoenie.”
Phoenix hoang mang nhìn Neville, nó đương nhiên biết anh hai đang nói dối —— bọn họ là anh em song sinh, có một loại tâm linh tương thông giữa cả hai.
Neville ngồi trước bàn học của Phoenix, vì khiếu thẩm mỹ lỗi thời của bà Longbottom, nên phòng ngủ này thật không giống phòng ngủ của một thiếu nữ quý tộc —— toàn bộ màu chủ đạo của căn phòng đều quá u ám, tất cả đều là nâu đỏ và xám.
“Giống như phòng của một bà cô lỡ thì không ai lấy.” Neville thầm nghĩ, nhưng tất nhiên, với nó thì Phoenix là nhất.
Lúc này, mặt mày cậu bé ủ rũ ngồi ở bàn học bằng gỗ lim, trông nó như kiệt sức, cực kỳ mệt mỏi.
Phoenix ngồi ở một bên, chỉ lặng lẽ chống cằm mà nhìn, nó hiểu rất rõ anh Neville —— tuy rằng bà nội và bác Algie đều cho rằng Neville có chút bất tài, là một cậu bé tự ti, nhu nhược, nhưng nó lại nhìn ra hằng ngày anh hai đều rất nỗ lực, có thể thấy được sự kiên trì âm thầm của anh ấy, Phoenix cảm thấy sự kiên trì đó mới là đáng quý nhất.
Neville rất thích căn phòng của Phoenix, nơi này có một mùi thơm nhẹ, rất thơm, dù nó hoảng loạn, khổ sở cỡ nào, chỉ cần Phoenix lẳng lặng ngồi ở một bên cũng có thể giúp nó bình tĩnh lại.
Chuyện ở bệnh viện Thánh Mungo hôm nay thật sự không có gì hay —— hoặc phải nói là rất tệ.
Hôm nay nó và bà nội đi thăm ba má, tình trạng của ba cũng không tệ, ông thậm chí còn có thể bình tĩnh ôn hòa chào hỏi nó. Neville rất vui, bà nội thì ở văn phòng của lương y bên khoa tâm thần của bệnh viện Thánh Mungo nói chuyện, Neville ở lại tán gẫu với ba xong thấy sắp đến giờ nên muốn đi tìm bà nội, nói cho bà biết hôm nay ba đã nhận ra mình.
Nhưng bệnh viện Thánh Mungo hôm nay hình như có hoạt động lớn nào đó, rất nhiều phù thủy trưởng thành tới tới lui lui trong bệnh viện, Neville đi có chút gấp, lúc nó đi ngang qua sân cỏ trên một cái đường nhỏ thì đụng ngã một thằng bé tóc màu bạch kim.
Neville lập tức cảm thấy có lỗi, nó vội đưa tay muốn đỡ đối phương dậy.
Thằng bé bị đụng ngã lúc đầu có chút sửng sốt, sau đó hất tay của nó ra, chậm rãi tự đứng lên, phủi phủi chiếc áo phù thủy gần như không dính chút bụi nào, sau đó kéo thật dài, giống với giọng của Phoenix khi nói chuyện với quý tộc giống nó: “Tên?”
Cậu ta dùng từ thật không lễ phép. Đó là suy nghĩ đầu tiên của Neville, nhưng nó vẫn trả lời: “Neville Longbottom, vừa nãy lỡ làm cậu ngã, thật xin lỗi.” Nhờ có Phoenix nên ở phương diện giao tiếp của nó cũng có thể miễn cường cho qua ải.
Đối phương có đôi mắt màu xám xanh, giống như màu trời âm u của London, nhưng thằng bé này có gương mặt rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Phoenix. Neville thấy thằng bé giống như đang nghiến răng, trong mắt đều là chán ghét.
“Thì ra là Longbottom.” Giọng của thằng bé chầm chậm, mang theo một chút khinh bỉ: “Hai người điên ở khoa tâm thần kia là ba má mày hả? Tất nhiên, những đứa trẻ không có ba má đều thiếu dạy dỗ ở phương diện nào đó, đúng không?” Cậu ta mỉm cười ác ý, lúc đó Neville quả thật rất muốn đấm nát mũi của nó.
Đáng tiếc, tay nó còn chưa kịp nắm thành quyền, thằng bé mắt màu xám xanh đã giơ đũa phép lên —— tuy rằng chỉ là đũa phép đồ chơi, nhưng đối với một đứa hoàn toàn không biết phép thuật như Neville mà nói cũng đã đủ để uy hiếp rồi.
Mặt nó đỏ lên, khuất nhục nhìn đối phương, lần đầu tiên nó cảm nhận được tầm quan trọng của phép thuật.
“Longbottom, tao giả sử mày có thể giao tiếp như người bình thường.” Thằng bé có cái cằm nhọn, trên mặt có chút trẻ con, nó cao ngạo hất cằm, giống như đang nghĩ lát nữa sẽ dùng cắm tấn công đối phương như thế nào: “Hôm nay ba tao là khách quý, nhà tao tài trợ cho bệnh viện Thánh Mungo, phòng bệnh của ba má mày thậm chí là giường đều do nhà tao quyên tặng. Vậy mày muốn dùng nắm đấm nhỏ không hề có chút uy hiếp của mày làm gì đây?”
Neville đứng tại chỗ, viền mắt đã đỏ lên, nó cảm giác nước mắt như muốn trào ra —— nhưng Phoenix đã nói, con trai không thể khóc, nó là anh hai, càng không thể khóc.
“Há, ngài Longbottom đáng thương.” Đối phương dường như rất yêu thích vẻ mặt của nó lúc này, thằng bé cảm thán một câu, đi đến cạnh Neville, dùng thân thể có chút gầy yếu của mình đụng mạnh vào nó một cái —— đây được coi là chuyện làm Neville vui nhất hôm nay, thân hình nó to hơn thằng bé kia nhiều, thằng bé kia không đụng ngã được nó, ngược lại còn đứng không vững.
“Hừ.” Đối phương gần như dùng mũi để phát ra âm thanh này, Neville vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trước nay, khi người ta nói tới ba má của nó, đều nói là: “Ồ, vợ chồng Longbottom, những Gryffindor vĩ đại, anh hùng tham gia chiến đấu, là niềm tự hào của chúng ta.”
Nhưng hôm nay, dù thằng bé kia có ý xấu, hay nó cố tình, nhưng chuyện nó nói không sai chút nào —— vợ chồng Longbottom ưu tú, vĩ đại, vì tiêu diệt chúa tể hắc ám mà bị thương, bây giờ chỉ là hai người điên, quên cả con cái của mình, rất đáng thương hại.
Neville rầu rĩ không vui, lát sau, nó quay qua nói với Phoenix: “Hôm nay anh gặp phải một thằng rất đáng ghét, bộ dạng của nó giống như một con chuột, Phoenix, không phải bà nội nói qua sinh nhật sẽ mua cho em một con thú nuôi sao? Mua một con chuột đi.”
Phoenix biết tâm trạng anh hai đã tốt hơn, tuy rằng nó còn muốn làm cho tâm trạng Neville trở nên tốt hơn nữa, nhưng lại không thể không từ chối: “Ôi, Neville! Anh biết rõ là em muốn một con mèo mà! Mèo tai cụp Scotland!”
Rất nhiều năm sau, khi thằng bé đáng ghét kia trở thành em rể của mình, Neville mới nhớ kể cho Phoenix nghe xung đột trong lần đầu gặp gỡ.
Phoenix lúc này đã trở thành một người đẹp tiêu chuẩn đang ung dung vuốt mái tóc quăn dài màu nâu đậm của mình —— động tác cực kì giống chồng của cô, sau đó chậm rãi nói: “Neville, anh thật là ngốc! Nhà của Draco lúc đó tặng tiền cho bệnh viện Thánh Mungo nói dễ nghe một chút là quyên tặng, thực ra chính là nộp phạt. Anh ấy có gì đắc ý chứ?!”
Có điều, đó là chuyện của nhiều năm sau, những ngày tiếp theo của hai anh em đều bình thường không có xảy ra chuyện gì, Neville vẫn chỉ có thể đọc một số sách không liên quan đến phép thuật, còn Phoenix thì lại học lễ nghi với cô Enie, tiếp xúc một chút với chuyện làm ăn của gia tộc nhà Longbottom, thậm chí bà Longbottom còn ngầm ám chỉ để nó xem những sách phép thuật được lưu truyền đến nay của một số gia tộc.
Nhưng mà, sau sinh nhật mười tuổi của Neville và Phoenix không lâu, một chuyện bất ngờ xảy ra.
Phoenix nhớ đó là một ngày cuối tuần vào tháng chín, ông cậu Algie và mợ Enie ở lại uống trà trưa với bà Longbottom xong, nó thì ở trong phòng xem cuốn Hogwarts một lịch sử. Không biết xảy ra chuyện gì, nó nghe được tiếng bước chân dồn dập, giống như là của cậu Algie, Phoenix thấy chắc là ông ấy vọt vào phòng ngủ của Neville.
Nó ngây người một chút liền nhớ lại, lúc Neville bảy tuổi, cậu Algie từng cố gắng trấn nước Neville ở ngoài cầu cảng để làm thức tỉnh phép thuật của nó, có điều kết quả là suýt nữa làm Neville chết đuối! Sau khi chuyện đó xảy ra, cậu Algie đã kìm nén lại rất nhiều, ít ra là không có làm thêm hành động quá đáng nào.
Vậy hôm nay —— nghĩ đến đây, Phoenix lập tức đứng lên, đi tới phòng ngủ của Neville ở hướng Tây.
Nhưng đã muộn, nó vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy anh hai đang bị trút ngược ra bên ngoài cửa sổ, nước mắt lưng tròng, khuôn mặt đỏ bừng lên, giống như một phút sau sẽ vỡ ra. Mà cậu Algie cường tráng đang cố gắng dùng tay nắm lấy cổ chân Neville —— Phoenix cảm thấy ông ấy dường như sắp không giữ được nữa!
“Ôi Merlin ơi!” Phoenix có cảm giác lúc đó nó như mất hết lí trí, nó hét rầm lên, mà cũng vào lúc đó, cậu Algie không giữ được nữa, đành cố gắng thu tay về, nhưng ông thất bại!
“Không!” Phoenix không kìm chế được hét to, nó nhìn thấy Neville rơi xuống, nó chạy nhanh đến bên cửa sổ, nhưng lại nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Neville không có trực tiếp ngã xuống bậc thang đá màu xanh trong vườn hoa như nó tưởng tượng —— Merlin phù hộ —— Phoenix nhìn thấy thân thể Neville sắp đụng vào bậc thang đá màu xanh thì lại nảy lên, giống như mặt đất là một miếng thạch hoa quả vậy, sau đó Neville bị đẩy lùi, bay qua vườn hoa diên vĩ đang nở rộ, cuối cùng ngã mạnh ở trước cửa lớn.
Hai chân nó mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực nào.
“Nó không có chuyện gì! Không có nguy hiểm đến tính mạng!” Giọng mợ Enie truyền từ đằng xa đến, kèm theo tiếng cười của cậu Algie.
Phoenix rốt cuộc không nhịn được nữa, hai tay ôm lấy mặt, vừa khóc vừa cười run run vai: Aiz, đúng vậy, anh mình suýt chút nữa té chết, nhưng người thân của nó giống như cảm thấy vui với tràng bộc lộ phép thuật buồn cười kia của anh nó.
“Anh Neville rất có thể bị té chết!” Phoenix giận dữ nhìn cậu Algie đang cười, dáng vẻ ông há miệng cười khúc khích giống như là một Gryffindor ngu ngốc! Dũng cảm cỡ nào, thông minh cỡ nào! Phoenix nghĩ đến.
“Nhưng mà nó không sao, đúng không?” Cậu Algie dường như cho rằng mình vừa làm một chuyện rất cao cả, ông sờ sờ bộ râu rậm rạp của mình, giống như cảm thấy Phoenix suy nghĩ quá nhiều.
Bắt đầu từ lúc đó, Phoenix liền quyết định không để ý đến cậu Algie nữa —— tuy rằng không quá thực tế, nhưng trong ba tháng, nó tuyệt đối không nói chuyện với người có ý đồ muốn làm tổn thương anh hai! Dù là cậu Algie cũng không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...