Buổi tối cuối tuần, dỗ Scor lên giường, Draco mặc áo sơmi tơ lụa màu bạc xuất hiện ở quán bar anh thường đi. Đương nhiên, nơi này cũng là gay bar. Khi có người tình cố định, anh sẽ mang tình nhân đến uống. Khi không có, một mình tới chỗ này tìm kiếm một cuộc gặp gỡ bất ngờ khác.
Cho nên phục vụ vừa thấy anh thì giơ ly chào hỏi.
Draco cũng nâng tay chào, mặc kệ ánh mắt tụ tập tới khi anh vào cửa, anh trực tiếp đi đến quầy bar, ngồi trên ghế gọi rượu.
Lập tức hương vị vừa đắng vừa ngọt xuất hiện ở đầu lưỡi, độ cồn cao làm Draco lâng lâng.
Draco híp mắt, quyết định đây đúng là thứ mình cần.
“Vị đầu gỗ của anh đâu? Sao hôm nay không thấy?” Phục vụ tiếp tục lau ly rượu, giống như lơ đãng mở miệng.
Draco nhã nhặn lườm anh ta, “Không cần thử, ta nghĩ nhiều người đều biết anh ta sắp kết hôn.”
Phục vụ nhún vai cũng không phủ nhận. “Vòng luẩn quẩn này rất nhỏ, ai là tên khốn luôn truyền nhanh.”
Draco một tay chống cằm, “Mà ai luôn gặp được tên khốn cũng vậy?”
Quả nhiên phục vụ cười cười, “Quả thật, chúc mừng anh được ghi lại.” Cằm phục vụ nâng lên, “Ly này tôi mời.”
“Tôi không cảm kích, thật sự.” Draco lẩm bẩm, lại uống một ngụm rượu. Lần này cảm nhận được vị sáp, “Nhưng, cám ơn.”
“Đừng nản chí, thất bại luôn là mẹ của thành công.” Phục vụ cúi đầu, nhìn sang phải, “Khi anh thương tâm, chúng ta có thêm mấy tên đẹp trai.”
Draco miễn cưỡng nhướng mày, tầm mắt thuận theo phục vụ ám chỉ nhìn qua.
Quả nhiên cách năm chỗ không ai ngồi ở quầy bar, một người đàn ông lạ mặt.
Người kia cũng phát hiện tầm mắt của Draco, quay đầu, nhìn Draco. Căn cứ vào lễ phép bình thường, anh ta nâng ly rượu trong tay.
Draco đáp lễ rồi quan sát.
Quả thật, người kia ngũ quan khắc sâu, anh tuấn. Mà tuổi hơi lớn, có lẽ đã hơn 35 tuổi, khóe mắt có nếp nhăn, ổn trọng, thành thục mị lực, cử chỉ tự tin không lỗ mãng, càng khó là dáng người không tồi…
Nếu là trước hôm qua, có lẽ Draco sẽ hưng trí tham gia vào một mối quan hệ khác.
Nhưng ngày hôm qua anh ở nhà Potter làm anh không thể không khủng hoảng nhìn kích thước eo người kia vẫn không đủ bé, bả vai không đủ rộng, mông khẳng định cũng không phải kiều mình thích, mà quá ổn trọng, không có xúc động thô lỗ thiếu mắng như Potter….
Khi phát hiện mình so tên chết tiệt kia với người khác, tâm tình Draco càng kém, đột nhiên mất đi hưng trí, ủ rũ quay đầu lại.
“Sao? Không có hứng thú?” Phục vụ tiến lại hỏi.
Draco liếc hắn, “Khi nào thì anh còn dẫn mối?” Uống thêm chút rượu.
“Mới vừa rồi khi anh vào cửa, anh ta hỏi tôi chuyện của anh.” Phục vụ lặng lẽ lộ ra.
“Anh ta cũng độc thân?” Draco nhướng mày, cảm thấy có chút mơ màng.
“Hình như vậy, nghe nói là ly hôn, sẽ không còn muốn thử hôn nhân.” Phục vụ nói.
Draco trì độn suy nghĩ, “… Có lý, có lẽ tôi nên qua.”
Mới nói xong Draco đã cảm thấy có người ngồi xuống ghế bên tay phải chỗ mình ngồi.
Quay đầu, là người đàn ông vừa rồi đến gần.
Anh ta lại cầm ly rượu thăm hỏi, “Aidan Johnson, thật vui khi biết em.”
“Draco Malfoy.” Draco cũng nâng ly.
“Chưa thấy em bao giờ, lần đầu tiên đến?” Johnson tự nhiên mở miệng.
Draco liếc nhìn phục vụ, anh ta nhún nhún vai, không biết là tỏ vẻ không tiết lộ tình báo của mình nhiều lắm hay là chỉ là lời dạo đầu biết rõ còn cố hỏi.
Draco gật đầu trả lời giữ lại, “Thời gian này bận, ngừng một thời gian không tới.”
“Tôi vừa chuyển đến do công việc, còn đang quen thuộc.” Johnson cười cười tự giới thiệu.
“Vậy sao? Trước ở đâu?” Draco thuận miệng hỏi.
“Pháp. Xin lỗi nhưng đồ ăn nơi đó ngon hơn.”
“Đúng vậy.” Draco cười khẽ, “Anh ở nơi nào? Tôi từng ở Pháp…”
“Thật trùng hợp.”
…
Một giờ tiếp, Draco và Johnson vượt qua một thời gian vui vẻ vì có cùng đề tài. Chẳng qua khi Johnson, Draco không làm giống ước định đi cùng Johnson.
Draco vẫn ở lại quầy bar uống thêm rượu, đồng thời nhận ánh mắt thân thiết của phục vụ. Anh chớp chớp đôi mắt sương mù, anh không vì thất tình mà đa sầu đa cảm, chỉ là… không có hứng thú…
Còn lí do? Draco còn không nghĩ được.
Trước khi rời khỏi quán bar, anh ngửa đầu uống nốt rượu, cảm giác trôi nổi làm anh thoải mái.
Anh quyết định trở về mơ giấc mơ dính dính, như sáng nay. Cứ việc bên trong có Potter không nên xuất hiện nhưng cũng không có gì.
Potter là một trong những tình nhân trong mơ do gay bầu a.
Mà mình nếu có chút phản ứng thì cũng rất bình thường. Chết tiệt.
“Phải tích cực chút, đương nhiên… Em ấy đang chờ mình hành động… Đúng! Tích cực, hành động…”
Buổi sáng thứ ba, Harry đứng ở cửa Gringotts, lẩm bẩm những câu những người khác không hiểu.
“Potter,” Draco từ xa đã nhìn thấy Harry, lên tiếng chào, khi Harry đi nhanh đến chỗ mình thì anh thấy lạ nói, “Sao vậy, hôm nay anh còn có dự định khác sao?”
Harry vẫn cười tươi, nghe vậy thì có chút hoang mang, “Dự định gì? Không phải là theo em sao?”
“Tôi không biết anh đến ngân hàng cũng đẹp trai như vậy, rất giống tham gia hôn lễ.” Draco đánh giá Harry.
“Ngẫu nhiên anh cũng mặc như vậy.” Harry co quắp hỏi, “Đẹp không?”
Quả thật hôm nay Harry đặc biệt chú ý bề ngoài.
Anh không thể không chú ý đến mỗi lần Malfoy xuất hiện đều mặc trang phục chính thức Áo sơmi, nơ, vest, trường bào thon dài vừa người, rất đẹp.
Mà có lẽ Malfoy thích vậy cho nên Harry quyết định hôm nay tạm thời buông những quần áo mình hay mặc, học Malfoy mặc.
Thậm chí anh còn dùng gel muốn để tóc dán ở trên đầu. Nhưng vẫn là có một hai dúm rớt xuống nhưng không sao, nó chỉ làm cho Harry càng thêm đẹp trai.
“Rất đẹp.” Draco nói, lại nhìn vài giây, cuối cùng giật mình, “Khó trách tôi cứ thấy không đúng chỗ nào, nơ màu bạc chỉ dùng ở hôn lễ và lễ tang, bình thường anh không nên mang nó chạy nơi nơi.” Draco chỉ nơ của Harry.
“A, thật ssao? Anh không chú ý…” Harry ngốc ngốc kéo nơ.
Nhìn Draco, quả nhiên Draco dùng nơ màu xanh.
“Đến đây đi tôi giúp anh.” Draco nâng tay cởi nơ xuống cho Harry, nhét vào túi trước ngực cho anh, điều chỉnh áo Harry, “Như vậy tốt hơn nhiều, chỉ thua tôi một chút, đi thôi, tôi đã hẹn trước, sẽ nhanh hơn chút.”
Vì thế Harry ngoài ý muốn được chăm sóc, tâm tình lại trở lại điểm tối cao, anh đi cạnh Draco, săn sóc hỗ trợ đẩy cánh cửa Gringotts.
Bất cứ gay nào nhìn vậy thì đều cho rằng bọn họ là một đôi người yêu tương xứng.
Sáng nay Oliver Wood cũng đến Gringotts làm việc cũng là một trong số đó.
Hai giờ sau, Draco và Harry đi ra Gringotts.
“Hiện tại Granger hỏi lại anh có mấy cái vòm thì còn không đáp ra được?” Sắc mặt Draco không tốt nói. Hôm nay bọn họ đến xem để Potter có chút khái niệm.
“Bảy.” Harry đáp lại, “Bốn Galleon, hai bảo thạch và một văn kiện cơ mật.”
“Tốt lắm.” Draco đùa cợt, “Chỉ tiếc bốn cái trống rỗng, có mấy cái cũng vậy.”
Cho nên Harry chỉ có thể cười.
“Nhưng hiệu suất thần sáng thật chậm, không phải báo đã nói đã sớm tìm được tiền sao, sao còn không trả lại?” Draco bất mãn nói.
“Ron nói còn có chút thủ tục hành chính, chờ thêm, anh cũng không gấp.” Harry giải thích.
“Không vội? Còn liên quan đến lợi tức, bộ thần sáng cũng sẽ không sinh lợi cho anh.” Draco nhíu mày, “Tôi phải nhớ rõ viết thư đi hỏi, có văn bản chính thức thúc giục thì sẽ không bị kéo dài.”
“Như vậy có thêm nhiều việc không? Cứ từ từ, không vội.” Harry nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của Malfoy.
Draco lườm Harry, “Việc không có khả năng ít, nhìn một đống cổ phiếu đất và khế ước, tôi quyết định nói với Granger đề cao phí dụng cố vấn.”
“Anh đồng ý, không cần hỏi cậu ấy.” Harry lập tức gật đầu, “Em cứ nói.”
Draco trừng Harry, “Anh còn không phá sản là kỳ tích.”
“Anh có thể tín nhiệm em.” Harry nhếch miệng.
“Đúng, như anh tin sáu vị quản lí trước, tôi hiểu.” Draco liếc Harry.
“Không phải ý này, anh…” Harry còn muốn giải thích nhưng Draco chen vào, “Được rồi, tôi đói bụng, chúng ta tìm một chỗ ăn trưa, buổi chiều còn phải đến công ty bảo hiểm.”
Mà như vậy xem như hẹn hò?
Harry lập tức nhớ tới kế hoạch tích cực chủ động của mình, anh tiếp lời, “Ok, anh mời, tinh không tháp thế nào?”
“Tinh không tháp?” Draco nhướng mày, nơi đó phí rất cao.
“Đương nhiên.” Harry lấy ra mấy Galleon, “Anh mượn Mione ít tiền, hẳn là đủ chúng ta ăn một chút …” Harry quyết định lấy hết ra mời khách!
“…” Draco trừng vài đồng xu đáng thương, “Mượn bao nhiêu?”
“Mione sao?50 Galleon.” Harry thành thật đáp, không hiểu ý của Draco.
“… Ngày mai tôi sẽ ưu tiên xử lý cổ phiếu.” Draco nói, “Sau đó giúp anh giải quyết toàn bộ nợ nần, đây là chức trách của tôi.”
Harry gật đầu đồng ý, “Vậy cũng tốt, Mione đi du lịch, cũng cần tiền.”
‘Mà anh cần cái đầu! Chân chính!’
Trước khi Draco quyết định mắng thì một người gọi nên Draco nhanh chóng biến hóa biểu tình.
Đồng thời, Harry cũng lên tiếng chào, “Wood? Thực trùng hợp, đã lâu không thấy.”
“Đúng vậy, thực trùng hợp…”
Người tới là Oliver Wood đã ở ngoài Gringotts đợi hai giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...