Đồng Nhân Harry Potter Hành Trình Của Fanny


- -----------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
- -----------------------------
Sau khi soát vé, đi vào sân vận động.

"Trận đấu giữa Đức với Pháp thật rầm rộ, làm cho người ta có cảm giác hồi hộp không thôi! Hai đội này đều có thực lực ngang tầm, vòng tứ kết World Cup năm nào họ cũng thi đấu đầy quyết liệt.

Trận này đã thu hút rất nhiều phù thủy, pháp sư ở châu Âu tới xem."
Từ khi vào sân, Châu Ngư vẫn mãi líu lo không ngừng.

Fanny lịch sự tỏ ý muốn về chỗ ngồi, người đối diện giây trước còn cười tươi rói, giây sau đã chau mày, hai mắt trừng lớn, vội vàng nói "Ồ, hôm nay tới đây thôi vậy.

Rất hân hạnh được biết bạn, tiểu thư Charsey! Hẹn gặp lại sau!"
Lời còn chưa nói hết, bóng người đã biến mất tăm.

Trong khán đài người qua kẻ lại, mấy chốc chẳng thấy bóng dáng cô gái châu Á đó nữa.

Fanny quay đầu về phía sau, ở đó có một lối nhỏ khác để đi vào sân đấu, không thấy người kì quái kia ở đám đông.

Trong sân đấu không bị cấm dùng độn thổ hả? Fanny vừa nghĩ, vừa cầm vé bắt đầu tìm chỗ ngồi.

Chờ đã hình như có gì đó sai sai?
Tiểu thư Charsey???
Ôi, chúa ơi, từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ có ai lại đọc sai họ của cô nàng cả!
Giờ phút này, Fanny đối với cô gái phù thủy người châu Á, đọc sai họ tên cô nàng, lại có đam mê lớn với Quidditch có ấn tượng cực sâu đậm.

Nhưng ấn tượng này nhanh chóng tan biến, khi cô nàng đặt mông ngồi xuống chiếc ghế lớn bọc lớp nhung màu xanh biển ngay hàng đầu tiên của khán đài.

Mười lăm phút nữa thôi trận đấu sẽ diễn ra, mọi sự chú ý đều bị biển cả hấp dẫn.


Ánh nắng tán nhẹ trên mặt biển, vòng tròn khán đài bao bọc quanh sân đấu Quidditch, mấy cột gôn từ dưới biển từ từ trồi dậy, ào ào nước theo phản xạ tự nhiên rớt tõm xuống văng lạch bạch.

Một nhóm Nhân Ngư lộ nửa thân trên, cất giọng hát quyến rũ vang vọng khắp khán đài.

Chỉ là giai điệu thuần túy, không có ca từ, chỉ có âm thanh, nhưng lại làm bao nhiêu pháp sư có mặt mê đắm.

Trong tích tắc, cả cơ thể như ngụp lặng giữ biển cả mênh mông, quanh quẩn bên tai là tiếng sóng, tiếng hải âu lướt hờ mặt sóng kêu to, tiếng cá heo ngoi lên phun nước, nối liền là thanh âm đầy tinh tế, đuôi cá quẩy đập bì bõm trên mặt nước.

Sau phần ca nhạc của Nhân Ngư, đến khi các phù thủy, pháp sư mở mắt ra lần nữa thì những cột gôn đã trồi lên hết, chói lòa dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Một bảng tỉ số to được đặt tít trên cao, dưới mặt biển nhô lên một đài cao nhỏ, vị pháp sư người châu Á mặc tây trang, cầm microphone đứng đó.

"Xin chào các quý ông, quý bà! Hoan nghênh mọi người đến xem trận đấu Quidditch đầy kịch tính ngày hôm nay..."
Tiếng Anh là ngôn ngữ được ưu tiên hàng đầu trong một trận Quidditch cấp quốc tế, mà bình luận viên trận này cũng là một người Trung Quốc khá thông thạo tiếng Anh.

"Đây là một cuộc đấu đua điểm.

Thể loại đấu này đã có từ năm 1921..."
Giọng nói tiếng Anh lưu loát, chuyển biến lên xuống thu hút người nghe, nội dung khá tương tự với vị phù thủy nói nhiều người Trung, trong vô thức, Fanny nhớ tới đoạn đối thoại lúc đang xếp hàng.

"Thể loại thi đấu đua điểm được thiết kế vào năm 1921 bởi Adam Dipet, một huyền thoại Quidditch người Anh.

Đây là một chế độ thi đấu cực kì thú vị và đầy ngoạn mục, điểm đặc biệt lớn nhất của thể loại này chính là...không có trái SNITCH VÀNG! Ôi chúa ơi, ai mà ngờ tới người tìm kiếm trái Snitch giờ đây cũng sẽ đánh bóng? Và ông ấy cũng đã sáng tạo, đặt ra quy tắc mới về thời gian thi đấu! Có hai tiếng, bốn tiếng, và tám tiếng tùy vào thông số kĩ thuật của trận đấu..."
Như một thanh âm phép thuật vang vọng trong đầu Fanny, đợi cho bình luận viên nói hết quy tắc tranh tài mà cô nàng thuộc làu từ lâu thì Fanny nghiêng đầu ngó quanh.

Hàng thứ nhất, ở vị trí khách đặc biệt không có bóng dáng quen thuộc kia.

Thôi kệ, cũng không quan trọng gì.

Fanny quay đầu lại, tập trung toàn bộ sự chú ý vào sân đấu.


Rất nhanh, cầu thủ hai đội từ băng ghế ngồi đã bay lên không trung.

Đội nước Đức mặc trang phục màu đỏ thẫm, dưới nền nước biển xanh ngắt trông cực bắt mắt, đội Pháp thì khoác bộ trang phục màu xanh đậm, như hòa làm một với bầu trời cùng mặt biển.

"Chà, cả hai đội hôm này đều mặc bộ trang phục truyền thống của nước nhà!" Giọng của bình luận viên vang khắp sân đấu "Ồ! Tới rồi, vị trọng tài của trận đấu hôm nay!!!" Thanh âm kéo dài đến một lúc lâu sau mới dừng lại.

Một vị pháp sư trung niên trùm áo choàng bạc, mặc trang phục bảo hộ Quidditch nguyên bản, đạp chổi bay lên không trung.

Ông giơ cao tay lên, những tràng pháo tay nồng nhiệt vang to.

"Đúng vậy! Trọng tài của trận đấu hôm nay cũng là người đã dẫn dắt ba trận liền của chung kết cúp Champions Leauge tại châu Âu-ông Bemorafort!!! Ông Bemorafort đã từng làm trọng tài cho rất nhiều trận đấu cấp quốc tế, tôi nghĩ chắc hiếm khi ông cầm còi những trận đấu có quy chế mới như này đúng không nhỉ?"
"Haha..." Bemorafort cười khoái chí "Tình yêu Quidditch tha thiết luôn khiến tôi mong mỏi được cầm còi tất cả các trận đấu! Nhưng đúng thật là hiếm khi nào tôi lại đảm nhiệm vị trí trọng tài cho một trận đấu có thể loại như thế này.

Đó là vì, tôi càng muốn làm một khán giả quan sát như các vị ngồi đây hơn, chú tâm quan sát những kĩ thuật dẫn ném bóng điêu luyện, chứ không phải là bay loanh quanh giữa không trung duy trì trật tự, kiểm soát mấy người ôm bóng trong tay hơn mười giây cũng không chịu buông ra..."
Khắp khán đài cười ồ lên.

"Haha, đúng là một chuyện cười thú vị trong những quy định thi đấu.

Được rồi, thời gian cũng đã đến, các cầu thủ đã vào vị trí, chúng ta cùng nhau đếm ngược nào!"
"Ba!"
"Hai!"
Nhân viên công tác mở rương khóa mấy quả bóng ra.

"Một!!!"
Trái Quaffle đỏ sẫm lao ập vào mắt khán giả trước nhất, tiếp theo là hai quả Bludger bằng sắt cũng vọt theo.

Trong tích tắc, các cầu thủ cũng bắt đầu chuyển động.


Sau hơn bốn tiếng tranh tài, đội Pháp với tám mươi điểm giành chiến thắng trước đội Đức bảy mươi điểm.

Các phù thủy, pháp sư xếp hàng đi khỏi sân đấu.

"Xớ! Khoảng hơn 20 điểm mà đội Pháp giành được toàn do lợi thế về trang phục của họ, với bầu trời và mặt biển như thế thì thấy cái quái gì được! Làm sao mà phòng thủ?"
"Một số người không có thực lực, lại bắt đầu đổ lỗi cho đủ thứ trên đời về sự thất bại của họ..."
"Mày nói gì đó hả? Hừ! Mười năm gần đây, tại cúp châu Âu, Đức đã thắng Pháp bảy lần rồi, trình độ tệ hại của đội Pháp bọn mày, bọn mày không tự hiểu rõ à?"
"Trong mấy trận World Cup, tuyển Đức dùng mấy tiểu xảo hèn hạ, thủ đoạn bỉ ổi như vậy, chẳng lẽ bọn mày không biết xấu hổ dùm đội bóng của tụi mày à? Lòng tự trọng phù thủy đầy cao quý của tụi mày vứt đâu hết rồi?"
Khi kết thúc trận đấu, Fanny nghe fan cuồng hai đội công kích qua lại làm cô nàng chỉ mong mỏi mau trốn khỏi chỗ này.

Do khu vực nào cũng đông đúc người qua lại, nên ban tổ chức cũng bố sẵn một lực lượng pháp sư túc trực, thậm chí vài khu quá nhiều người có cả pháp sư trùm áo choàng đen, cầm đũa phép tuần tra.

Một góc ở bến cảng, chỗ đó là bãi đỗ xe, nhưng người bình thường không thấy được, trong mắt họ đây chỉ là một vùng biển.

Hàng loạt phù thủy, pháp sư độn thổ, trở về con xe của họ.

Ann đứng dựa bên cửa xe, lật xem tờ «Nhật báo phù thủy Trung Hoa».

"Nè, Ann! Buổi trưa tốt lành, tớ xem thi đấu xong đói ghê, kiếm gì ăn ha?" Fanny lén đụng Ann từ phía sau, đưa tay mở cửa ghế lái phụ.

"Tớ đã đặt một bàn ở quán cơm riêng." Ann lái xe ra khỏi bãi đậu, vừa cười vừa nói "Thế nào? Trận đấu hấp dẫn không?"
"Ấy chà! Siêu siêu đặc sắc! Đây là lần thứ nhất tớ thấy thi đấu trên biển.

Trước đó từng nghe nói là ở Úc có những trận Quidditch trên biển, tớ đã tự nhủ nhất định phải đi xem thử, ai ngờ tới đã được tận mắt chứng kiến ở Trung Quốc!" Fanny hào hứng nói "Cậu không biết đâu, họ thiết lập khung gôn cách mặt biển chỉ tầm hai mét, nếu mà cầu thủ nào lỡ đánh trái Quaffle vào lòng biển cũng chỉ có thể lặn xuống để lấy! Hì hì, thật sự là quá xá thú vị."
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trang phục của đội Pháp quả thực chiếm ưu thế lớn cho trận đấu này.

Bọn họ vọt từ dưới biển tranh được ba lần bóng từ tay của đội Đức, ghi hai bàn!"
"Vậy hả? Nghe rất hấp dẫn."
"Cả trận đấu đều rất quyết liệt! Là một trận cực kì hay!" Giọng Fanny nhanh chóng nói "Mà lần này họ còn mời được trọng tài Quidditch nổi danh ở Anh, ông Bemorafort! Chỉ tính trang bìa của «Tuần san Quidditch quốc tế» ông ấy đã lên hai lần liên tiếp."
"Nếu tớ mà có thể lên trang bìa «Tuần san Quidditch quốc tế» thì tốt quá..." Fanny mơ mộng.

"Sẽ có cơ hội!" Ann khích lệ.

"Cậu đấy, đừng ghẹo tớ nữa..." Fanny đưa tay sờ sờ đầu tóc của Ann, xúc cảm vẫn như hồi còn bé "Hiện giờ trình độ tớ ra sao tớ cũng tự hiểu rõ, chờ một năm sau khi hành trình khám phá Quidditch này kết thúc, tớ sẽ đi thi lấy bằng chứng nhận! Rồi tìm một nơi nào đó, đảm nhiệm vị trí trọng tài."

"Ừm, từ từ rồi sẽ tới lúc đó."
"Hôm nay tớ gặp rất nhiều 'fan có máu cuồng'.

Trước đó có vài bài báo, sau khi đội bóng yêu thích bị thua thì những 'fan có máu cuồng' bắn phép ngay trên khán đài.

Không ngờ tới, hôm nay tớ lại gặp phải mấy người, xém tí hai người họ đó rút đũa ra rồi! Nơi này cách đất liền quá trời xa, cũng may sau đó một nhóm mặc đồng phục đen đã tới tách họ ra, vẫn là ban tổ chức có đề phòng trước."
"Hửm? Cậu nói họ mặc đồng phục đen ư? Vậy là cảnh sát rồi.

Xem ra ban tổ chức kì này khá thận trọng, báo cáo với cục để điều thêm nhiều cảnh sát phép thuật tới.

Nói tóm gọn, thực lực của họ chỉ kém Thần Sáng một tí."
"Ồ, thảo nào trông họ cực kì nghiêm nghị, động tác đồng nhất, chỉnh tề." Fanny gật gù.

"Ừm, trận này đội Pháp thắng với cách biệt mấy điểm?"
"Pháp tám mươi, Đức bảy mươi, sao thế?"
"Tớ lấy tên bản thân đặt đội Đức, còn tên cậu thì đặt cược đội Pháp." Ann cười nói "Xem ra cậu khá may mắn, tỉ lệ cược đợt này khá cao, chờ chút nữa cậu sẽ được nhận tiền lời."
"Úi chà, Ann! Cậu cũng quá gian manh rồi, không hổ là thương nhân..." Fanny chọc ghẹo "Vậy tớ thắng được tầm bao tiền?"
"Hì hì..." Sau khi vào nội thành, lượng xe cộ khá đông, Ann tập trung ngó đường xá bên ngoài, ước lượng đại một khoản "Không nhiều, tầm 200 Galleons."
Khi dùng bữa trưa, Fanny kể về dự định du lịch tiếp theo của cô nàng cho Ann.

"Tớ định đi du thuyền tới Ấn Độ, sau đó đến Iran và Thổ Nhĩ Kì bằng đường bộ, sau đó băng qua Địa Trung Hải để tới Ai Cập, tiện thể ghé ngó thử Bắc Phi."
"Ồ, sao nghe như là cậu đang đi vòng về ấy?"
"Đúng rồi, tớ đến Ma rốc rồi sẽ trở về Anh."
"Sao lại dừng hành trình?"
"Sắp sinh nhật bà nội, tớ phải về nhà..."
"À, trở về một chuyến cũng không có gì quá tệ.

Dù sao chẳng phải bố mẹ không ủng hộ cậu à? Nhân dịp này thuyết phục họ lần nữa."
"Đúng thế, mà tớ còn chưa nghĩ ra phải tặng cho bà món gì nữa." Trông Fanny có hơi ủ rũ "Chuyến đi lần này, phần lớn là nhờ bà ra mặt nói giúp, quà sinh nhật không thể tặng như mọi lần."
"Quà đặc biệt hả? Có gì đâu, dùng bữa xong, tớ với cậu đi dạo khu mua sắm dành cho phù thủy ở Quảng Châu, phố đi bộ Thượng Hạ Cửu trên đường Shangjiu, được không? Tớ nhớ không lầm chỗ đó có vài hàng quán bán cổ vật."
"Vậy thì tốt quá còn gì."
- ------------------------------------
Một vài lời của Editor: Harry Potter vừa có trên HBO GO nhớ đăng kí xem nha mọi người ới ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui