Cuối cùng thì Vesley cũng cầm lá thư đó là chấp nhận theo học trường Hogwarts. Petunia như muốn ngất theo chồng mình. Thằng Dudley thì ngơ ngáo ngồi một góc, bởi lẽ nó có hiểu chuyện gì đang diễn ra đâu, nó chỉ sợ hãi bởi những thứ nó nhìn thấy và nghe thấy nãy quá quái gở, nó sợ vì nó nghĩ chuyện hôm qua sẽ lặp lại.
- Thật ra, để một phù thủy ở thế giới này, rất là nguy hiểm. Bà Petunia, bà yêu con mình, thì bà nên để Vesley đến Hogwarts. Đó là cách duy nhất để giúp Vesley. - Gadby nhìn Petunia, cố thuyết phụ bà ta.
- Đ... Đừng hòng... - Giọng Petunia run lên, rồi bà ta rít:
- Không bao giờ!! - Đúng, Petunia không muốn để mất con gái mình giống như cái năm mà Lily chẳng còn là Lily nữa.
- Mẹ Petunia... - Vesley lấp lửng, nó biết họ sẽ chẳng bao giờ đồng ý. Cái thứ họ tự hào đang dần trôi đi mất, họ sẽ cố níu kéo, chắc chắn thế. Bình thường và không có gì quái lạ!
Petunia như sóng biển, ồ ạt. Bà ta chạy tới, ôm lấy con gái, đôi mắt mở to, miệng lắp bắp:
- Đừng, Vesley!! Ở đó toàn bọn quái đản, con không thể tới đó! - Petunia chỉ vào Gadby, như nêu ra dẫn chứng cho lời mình nói:
- Nhìn đi, con quái vật đó, và nhiều hơn thế, chúng sẽ làm hại con! Thật kinh khủng!!
Vesley chưa từng thấy người nào kỳ lạ như Gadby, nhưng cô ta không nhớp nháp, đôi mắt không như lời rắn, cũng không có vẩy, không biết trườn bò, không kinh tởm và đáng sợ như lũ trăn hoặc các loài bò sát.
Vesley không biết nên nói thế nào hay nên thuyết phục bà ấy ra sao. Petunia cứ nói xấu về cái được gọi là thế giới phù thủy, bà ta vô cùng ghét nơi đó, nơi đó hẳn là chẳng để lại cho Petunia ấn tượng đẹp gì. Vesley không biết vì sao Petunia lẫn Vernon lại cực kỳ và vô cùng ghét cũng như chẳng muốn nhắc tới cái nơi đo. Chẳng phải Lily Evans - em gái của Petunia, là một phù thủy hay sao, sống cùng em mình nhiều năm chẳng lẽ bà ấy không thể tiếp nhận được việc đó, hẳn rằng có điều gì đó đã là góc chết rồi. Vesley chưa từng hỏi hay nhắc tới gia đình của mẹ, thằng Dudley cũng thế và Petunia cũng chẳng đá động gì tới gia đình mình, cho tới những khi thằng Harry Potter xuất hiện, rồi được thêm cả cô Marge, hàng trăm lời mạt sát về gia đình Potter.
Vesley cũng chưa bao giờ được nhìn thấy tấm ảnh nào của Lily trong tập ảnh chụp. Hầu như Petunia chưa từng lưu giữ bức ảnh nào của gia đình mình thời con gái, cả khi lấy chồng và sinh con. Trong tập ảnh, ngoại trừ khuôn mặt của Dudley, Vesley, Petunia, Vernon và Marge, thì có lẽ không còn ai nữa, hầu như không.
- Petunia, một phù thủy làm sao có thể sống ở thế giới muggle được. Petunia, xin bà hãy vì con mình!- Thêm lần nữa Gadby cố thuyết phục.
- Đừng đùa!! Vesley là người bình thường, con bé hoàn toàn bình thường! - Petunia trừng mắt, khuôn mặt dài như bọ ngựa cùng với cú trừng mắt khiến bà ta như hệt con yêu quái. Xấu xí!
- Gadby, gửi cú đi, ngày cuối rồi. - Matthieu ngồi đó, cầm tách trà, úp ngược xuống bàn tạo ra tiếng động ngăn cản mồm miệng của Petunia.
- Được. - Gadby là yêu tinh xanh ở Hogwarts, hằng năm, nếu số lượng học sinh tham gia Hogwarts nhiều hơn dự kiến, cô ta sẽ là người dẫn đường. Việc bình thương yêu tinh xanh làm trông coi Hogwarts, những nơi bí mật, và chẳng ai rõ bọn yêu tinh xanh có quyền năng gì, chỉ biết chúng được phân bố rộng rãi ở tất cả các trường phép thuật trên thế giới. Dù thế, địa vị của nó ở các trường thua thiệt lắm, chắc do ngoại hình hơi quái đản [nhưng đẹp hơn lũ gia tinh và hàng tá giống loài lạ khác nhiều].
Như một nghi thức và việc đó được lập lại, một con cú, một lá thư, và con cú dang rộng cánh bay đi đâu đó.
- Thế là xong! Gadby, tôi trở về đây. Dạo này khá bận. - Matthieu đứng lên, bước ra khỏi nhà Dursley, sau đó, lại trở vào:
- Gadby, đừng nói gì khi về Hogwarts đấy! - Và rồi lại một lần nữa bước trở ra, sau đó thì đi mất.
Gadby hẳn rằng rõ nhất về vấn đề mà Matthieu vừa đề cập, Việc sử dụng phép thuật trước mặt dân Muggle. Loài yêu tinh xanh là loài duy nhất có thể dùng phép thuật ở thế giới loài người, vì chúng quyền năng, và chẳng dân muggle nào gặp chúng sau khi chúng biến về thế giới phép thuật mà còn nhớ tới sự hiện diện của chúng cả, một giống loài quyền năng, bí ẩn và chẳng làm hại ai.
Vì lẽ đó, Gadby có thể dùng phép, còn Matthieu thì không. Nhưng một điều hiển nhiên khác nữa, là nếu không có Matthieu giúp sức, Gadby mãi không thể thuyết phục được Vesley. Sử dụng phép dịch chuyển để tới nhà Dursley, trước mặt hai con người có thể chứng kiến mọi việc. Một hành động có thể bị kỉ luật. Nhưng với thứ phép thuật mà Gadby tạo ra thì mọi chuyện hẳn êm xuôi tất thôi. Nhưng lũ yêu tinh xanh sẽ không bao giờ phục vụ cho người mà chúng không thật sự kính nể hay quý trọng hoặc là những người đã giúp chúng.
- Vesley, tôi sẽ đưa em đến Hẻm Xéo, để mua những vật dụng cần thiết cho lần nhập học đầu tiên của em. - Gadby gạt bà Petunia qua mà nói, vì cô ta biết chẳng thể nào thuyết phục nổi bà ta.
- Ừ... - Vesley nhìn Petunia, nó nên nói gì đó hoặc im lặng. Petunia ôm nó cứng ngắt, như một con trăn đang quắn mồi.
- Không! Vesley! Nơi đó rất khủng khiếp! Từ lão phù thủy già hiệu trưởng cho tới toàn bộ giáo viên, và bọn người ở đó! Bọn chúng rất kinh tởm! - Petunia gào lên, cố cho con gái biết rằng nơi đó quá tồi tệ cho nó. Hẳn bà ta quên rằng, em gái bà ta là một phù thủy, giờ đây con bà ta - Vesley Dursley cũng thế. Hoặc rằng bà ta biết, biết hết cả, nhưng chẳng thể nào chấp nhận. Những thứ về ma quái, phù thủy gì đó khiến đầu bà ta muốn nứt ra, não bà ta trở nên trì độn, miệng bà ta nói đủ lời nhục mạ, chẳng khác gì cái thời khắc mà gã Hagrid muốn đưa Harry đi. Thậm chí, nó còn tệ hơn.
Có gì đó, ám ảnh Petunia về mấy thứ phép thuật kỳ lạ. Nếu muốn đoán, thì đó chắc chắn chẳng nằm ngoài vụ em gái bà ta bộc lộ ra phép thuật, rồi đến học ở Hogwarts đâu. Mà đó đã là một góc chết trong não bà ta, bà ta ghét nó đến mức thế, chẳng muốn nhớ lại, một góc vốn đã chết và giờ thì đang thoi thóp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...