- Thư của cô Marge. Hóa đơn tiền nước. Thư của chị họ Vesley. - Harry lấy thư bên ngoài vào, nó đưa thư của Marge và hóa đơn cho ông Vernon, lá thư của Vesley thì nó đặt trên bàn phòng khách, rồi dùng tờ báo đè lên.
- Ba, thằng Potter có cái gì kìa. - Dudley réo, Vesley dù đóng chặt cửa phòng vẫn bị làm ồn, tránh việc thằng Dudley quậy phá, Vesley đành xuống trở lại dưới nhà.
Lúc mà Vesley đứng trong phòng bếp, ông Vernon cầm lá thư, lắp bắp gọi tên vợ. Còn thằng Dudley thì cố giành cho bằng được lá thư của người nào đó gởi cho Harry.
- Sao thế? - Vesley cất giọng, kéo cái ghế lại gần ông Vernon rồi đừng lên, chộp lấy lá thư mà Vernon đang cầm. Đọc xong, chính Vesley cũng không hiểu ý nghĩ của bức thư, nưng vì sao Vernon lại sợ hãi?
Vesley đưa thư cho Petunia đang đứng cạnh, bà lướt xong mấy dòng trong thư liền cảm thấy ngực đau, hơi thở yếu, cả người tẹo nữa là bổ nhào ra sau.
- Sao vậy, có chuyện gì ạ? - Vesley lên tiếng, lá thư có thể chỉ là trò đùa của một kẻ kỳ quặc nào đó thôi, Vesley chưa bao giờ nghĩ tới họ sẽ có biểu cảm như thế, trong bức thư có gì đáng kinh sợ hay ngạc nhiên mà con bé đã bỏ qua nhỉ?
Thằng Dudley lại réo lên dòi cha cho nó xem lá thư, còn thằng Harry cũng tru treo muốn xem lá thư đầu tiên nó nhận được. Có thể do bọn chúng quá ồn mà ông Vernon nổi đóa, ông ta hét, rồi tống cổ hai cậu nhóc ra ngoài hành lang.
Vesley ngồi trên ghế, đó là một trong những điều kỳ lạ nhất mà Vesley nhìn thấy. Bình thường Vernon cưng cậu quý tử Dudley của mình hết mực, nó muốn gì cũng chiều, nó khóc quấy cũng không nổi cáu, ấy thế mà hôm nay ông ta lại hét vào mặt thằng con. Chắc chắc có thứ gì đó khiến ông và cả vợ mình khó chịu xen sợ hãi?
Ông bà Dursley trò chuyện một cách sợ hãi, họ tái mét nhìn nhau, quên luôn sự có mặt của đứa con gái. Thằng Harry và Dudley thì áp tai bên ngoài mà nghe trộm.
Vesley thì chẳng hiểu nổi những thứ ông bà Dursley đang hoang mang nói ra, họ có vẻ rất khó chịu về việc lá thư?
- Chuyện gì thế? Con nghĩ mình cần biết việc này, xem có vẻ rất quan trọng? - Vesley đề nghị, biết đâu có thể đưa ra ý kiến gì đó.
Ông Vernon từ chối, ông nói như ra lệnh:
- Không! Vesley, con không thể xem vào chuyện này! Hiểu chứ!
- Vâng. - Vesley đáp, cô nàng cố làm dịu nổi lo mà ông bà Dursley sợ hãi: - Con nghĩ lá thư chỉ là một trò đùa ngu ngốc mà thôi.
Petunia ôm và hôn lên trán con gái, giọng bà nghẹn lại, bà luôn xúc động về những đứa trẻ của mình:
- Cảm ơn con, thiên thần nhỏ của mẹ. Con trở về phòng đi.
Vesley gật đầu, bước xuống ghế, rồi ra khỏi căn bếp đầy mùi thuốc nhuộm khiến mình phát ói.
- Có thư cho chị ấy, nó ở trên bàn phòng khách, em dùng tạp chí chặn lại. - Harry thấy Vesley ra ngoài, nó nói ngay. Thật ra, nó còn mong chờ Vesley sẽ tiết lộ chút gì đó về lá thư cho nó, ông bà Dursley tin tưởng con gái mình nhất mà.
Vesley ra phòng khách, ngồi xuống ghế dài, lấy mấy quyển tạp chí ra rồi xé bì thư. Thứ Vesley đọ được cũng không khác gì mấy lá thư của Harry. Vesley bắt đầu nghi ngờ, có vẻ như như có kẻ nào đó đang rình rập nhà Dursley? Giờ Vesley nên báo cho ông bà Dursley hay cảnh sat hay tự mình giải quyết?
Thằng Harry nhìn Vesley chằm chằm, cái con mắt của Harry rất có niềm tin và mong đợi vào Vesley.
- Có thể lá thư chỉ là trò đùa của ai đó thôi. - Vesley nói.
- Nhưng mà địa chỉ... - Thằng Harry lấp lửng.
- Có thể là kẻ rình mò biến thái thì sao? - Vesley lại đáp. Ai bảo Vesley cũng nhận được lá thư có nội dung tương tự, Vesley không tin là có chuyện trùng hợp như thế.
Harry im lặng, nó nghĩ có thể Vesley đúng. Từ trước tới giờ cũng có ai tới tìm hay gởi cho nó lá thư nào đâu. Chắc là nó lại bị trêu thôi.
Vesley đi thằng lên phòng, vứt lá thư vào sọt rác. Từ lúc lên mười, Vesley và thằng em trai đã ra ngủ riêng, Vesley cảm thấy không khí tự do, làm mọi chuyện cũng thuận lời hơn khi trước. Ngã lưng lên giường, Vesley thôi nghĩ tới bức thư kỳ lạ, cô nàng nhỏ ấy nhớ về cái ngày mình gặp hai cô gái kỳ lạ, và rồi tới thế giới này. Đều là đất Anh, nhưng không có chút gì về bóng dáng của gia tộc Mafouchusy, đôi lúc nghĩ tới gia tộc của mình, nghĩ tới việc làm thiếu trách nhiệm, song nhiều chuyện là chọn lựa của riêng Vesley. Vesley Dursley không còn là người của nhà Mafouchusy đã mười một năm. Vesley được tự do mười một năm. Cuộc sống của Vesley tốt đẹp như trong những giấc mơ mà Vesley từng mơ khi còn là người của nhà Mafouchusy. Suy đi nghĩ lại, liệu Matthieu và White-Snow có xuất hiện ở đây hay không, đó là điều Vesley thắc mắc, bởi hai người họ từng nói sẽ đến nơi này... Vesley không chắc.
Nhà Dursley có bảy phòng [Tính luôn nhà kho và cái gầm cầu thang]. Một phòng dành cho ông bà Dursley, một phòng dành cho cậu quý tử - Dudley, một phòng dành cho Vesley, một phòng để riêng cho khách, một phòng dành để chứa đống đồ chơi từ bé của Dudley, còn cái nhà kho phải bắt thang mới có thể leo lên [Cái nóc nhà cũng chính là nhà kho, phía sau cái nóc có một cánh cửa, ông Vernon dùng nó để chứa đồ bỏ], và nơi cuối cùng cũng tạm xem là phòng là gầm cầu thang - cái "động" của Harry.
Vernon như bị phù phép, ông ta đổi tính, ép cho bằng được Harry lên phòng đựng đồ chơi mà Dudley không thèm chơi nữa mặc do thằng chó con của ông khóc thét.
Cả chiều đó và sáng hôm sau Vernon đều tỏ ra vẻ tử với Harry, mà cái thứ Vesley thấy chỉ là sự giả tạo của ông ta. Lại thêm một lá thư kỳ quặc cho Harry và Vesley, thằng Dudley lấy thư rồi la oang oảng lên về nội dung của bức thư, còn lá của chị nó đố nó dám xem trộm hay liếc qua. Mới vừa kịp đọc xong địa chỉ trên phong bì, lá thư đã bị ông Vernon xé vụn. Ông ta ép thằng Harry trở lại gầm cầu thang chật ních lần nữa. Thằng Dudley bực lắm, nó mếu máo, mặt móp méo cả:
- Thư của chị. - Nói xong nó bèn khóc toáng nhằm kiếm tình thương, dạo này ba má nó bỏ bê nó quá.
Vesley nhận lấy thư, đọc lướt qua, như ngày hôm qua, nôi dung của lá thư y chang như ngày hôm qua. Nó đoán vẫn là trò đùa của kẻ ẩn mình ấy, nên lẳng lặng bảo là thư của bạn rồi chạy lên phòng âm thầm hủy lá thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...