Bước vào đại sảnh, như trong dự liệu, cảm nhận ánh nhìn khắp bốn phía đều dồn lên người mình, mang theo sự hiếu kỳ, hưng phấn cùng với các loại hàm ý khác nhau, bao gồm cả cứu thế chủ mắt xanh và bạn bè của cậu ta ở Gryffindor, Snape im lặng ngồi xuống chỗ của mình, nhìn nhìn bữa sáng phong phú ở trước mặt mình, tùy tiện lấy một ít, chậm rì rì ăn, nhưng không hề có khẩu vị, chỉ ăn một chút khoai tây,liền buông thìa xuống, mà lúc này, ‘nó’ đột nhiên có hành động, khiến Snape nháy mắt cứng đờ.
Bánh sừng bò, một bát soup nóng bị một đôi tay vô hình đưa đến trước mặt mình, mà cà phê ở bên cạnh nháy mắt đã không thấy đâu, Snape nghiến răng, chết tiệt thật, ‘nó’lại muốn làm gì!! Sau đó, một chữ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khiên hắn đờ người mấy giây, nắm chặt tay thành quyền.
‘Ăn’
Trừng mắt nhìn thức ăn nóng hổi ở trên bàn, Snape khóe miệng co giật, chết tiệt thật, ‘người’này bắt đầu từ đêm qua, đã cho hắn quá nhiều‘kinh hỉ’, bây giờ, ở tại nơi mà tất cả mọi người đều đang nhìn vào, ‘nó’còn muốn gì nữa!
Harry khoanh tay, không kiêng kị gì mà đứng tại bên người Snape, khoảng cách 2 mét? Thôi, quên đi! Nếu Merlin đã không cho cậu làm một số việc, vậy thì, bỏ những cái đó, điều cậu có thể làm chính là vững chắc bảo hộ lấy người nam nhân này, ma lực có thể sử dụng, lại cường đại như cũ, vậy thì cậu còn kiêng kị cái gì?
Những người này muốn biết sự tồn tại của cậu thì thế nào? Đối phó một linh hồn không nhìn thấy? Hừ hừ, trừ phi là Merlin ra tay!người duy nhất khiến cậu phải lo lắng, chính là không được để nam nhân biết múc đích và suy nghĩ thật sự của mình, có thể khẳng định rằng, nếu Snape mà biết, hậu quả sẽ khó mà đoán trước, được rồi, kỳ thực, nhìn bộ dáng của người vô cùng bình tĩnh này có đôi khi lại hết sức giận dữ, quả thật là không tồi……
Hồi thần, nhìn người nam nhân đang trừng mắt quyết liệt về phía thức ăn không hề có ý tứ muốn ăn, Harry hút khí, vẩy vẩy ngón tay, không có ngạo mạn nữa, mà viết mấy chữ lên trên ghế trước mặt người nam nhân.
‘Ăn! Nếu không tôi ra tay!’
Một chút tức giận và không biết làm sao khiến Snape nắm chặt hai tay, hắn thậm chí không dám quay đầu nhìn phản ứng của các đồng nghiệp khác, mà sau một lúc, thanh âm của Quirrell, lắp bắp vang lên, khiến hắn nhanh chóng thanh tỉnh:“ Giáo sư Sev…Snape, đây là chuyện gì vậy? ”
Cứng ngắc mà vơ lấy thìa, dùng lực độ nhìn có vẻ thoải mái, nhưng kỳ thực vô cùng hung hãn cắt ra chiếc bánh sừng bò của mình, Snape quay đầu, nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, thành công khiến vị giáo sư môn phòng chống nghệ thuật hắc ám rời sự chú ý trở về với bữa sáng của hắn:“Mắt của thầy chỉ để trang trí? Hay là tai của thầy không thể phát huy công dụng của nó? Tin rằng những cái gọi là‘sự thật’ trong 2 ngày hôm nay đã đủ để khiến cho thầy hiểu rồi!”
Không nói nữa, thuận tiện đảo mắt qua chỗ ngồi của các giáo sư, nhìn thấy những đồng nghiệp vốn đang tròn mắt nhìn mình từng người một làm ra các biểu tình ‘a, bận quá’ ‘ ưm ưm, bữa sáng không tồi’, bao gồm cả lão vu sư đang nhón một miếng bánh ga tô đáp và miệng của mình, chết tiệt! Ngươi lão ong mật này sớm muộn cũng sẽ chết vì ăn đồ ngọt quá nhiều!!
Nguyền rủa, Snape ăn mà không biết mùi vị những đồ ăn được đưa tới trước mặt mình, 1 giây sau khi chiếc đĩa biến mất, vội vàng đứng dậy rời đi, đồng thời thề rằng, hắn sẽ không bao giờ ăn cơm ở đại sảnh nữa! Không cần biết là bữa sáng, trưa, hay bữa tối hay là cái gì đó khác nữa! Tuyệt đối không!!
Thời gian sau đó, càng nhiều việc kỳ lạ khiến cơn thịnh nộ của Snape tăng theo đường thẳng, sợ hãi? Lo lắng? Chết tiệt thật, sớm đã đáp cho Merlin rồi! Kẻ khốn khiếp!! Linh hồn khốn khiếp, cái tên linh hồn kỳ lạ đó, vừa không báo thù hắn, cũng không làm ra việc có tính nguy hiểm nào, bắt đầu động tay động chân với cuộc sống của hắn.
Không cho phép ở trong phòng chế ma dược quá lâu, không cho bỏ bữa, không cho ngủ muộn, không cho đi một mình vào rừng cấm! Mà hắn từ ban đầu vốn là thờ ơ, vô tư nhìn bản thân bị cấm đoán, sau đó phát triển thành bắt đầu phản kháng thì bị trói buộc, bị trói buộc trên giường mình! Bị ếm bùa thạch hóa hoặc là hôn mê ngã xuống! Merlin! Linh hồn chết tiệt này như thế nào lại biết ma pháp! Mà lại còn ngoài dự liệu mà cường đại! Đã thế chết tiệt lại chỉ có nhằm vào hắn!
Cuối cùng, nhẫn nại sắp được gần 1 tháng, vào lần thứ 3 bị ngăn cản không cho chạy ra vườn thảo dược hái dược, Snape phẫn uất mà hét kên:“ Chết tiệt! Ngươi rốt cuộc đến để làm gì vậy? Làm một gia tinh ư? Lẽ nào đây là mục tiêu sống của ngươi sau khi biến thành hình dạng này? Lẽ nào sau khi biến thành linh hồn, đến cả não của ngươi cũng biến mất không thấy luôn rồi!”
Harry chống tay lên cằm, nhìn bộ dáng nam nhân rốt cuộc mất khống chế, Oh, gần một tháng ‘nghiêm ngặt quản thúc’ cơ hồ đã có tác dụng, tuy rằng không rõ rệt, được rồi, cậu sẽ tiếp tục cố gắng, có điều, kẻ vặn vẹo này, dường như nhẫn nại tới cực điểm rồi, ân, vậy thì, cậu cần một chút thủ đoạn.
‘Nghe lời! Nếu không, tôi sẽ không khách khí đi tìm một chút vui vẻ! Ví dụ như——cứu thế chủ? ’
Nghẹt thở, Snape giống như là nuốt phải mấy con ốc sên, hắn nhìn thấy cái gì vậy, linh hồn này, tên gia hỏa này tuy rằng luôn luôn quản chế hắn, ngăn chở hắn, những trước nay chưa từng sử dụng thủ đoạn bạo lực hay cưỡng chế làm tổn hại gì đến hắn, đang uy hiếp hắn, lại còn——đánh trúng hồng tâm!!
Trong nháy mắt, tình tự hỗn loạn gần 1 tháng trời thanh tỉnh lại, Snape nhìn những ký tự đã biến mất, hắn làm sao lại quên mất, cho đến bây giờ, hắn vẫn không biết linh hồn này rốt cuộc muốn làm cái gì, thậm chí là bây giờ, còn muốn làm gì đó với Potter! Chết tiệt thật! Cứu thế chủ??
Mà càng chết tiệt hơn, là chính mình ở trước mặt linh hồn này, lại đánh mất đi toàn bộ bình tĩnh và nhẫn nại! Tuy rằng không có người thứ hai, nhưng hắn không thể tin rằng bản thân mình có thể tin tưởng một ai đó, đối với một kẻ mà mình đến mặt còn chưa nhìn thấy, nhìn không thấy, mới chỉ tiếp xúc có hơn 2 tháng trời!
Nuốt nhẹ một ngụm nước miếng, Snape khiến bản thân bình tĩnh trở lại, trừng tên gia hỏa đáng lẽ là đang đứng ở trước mặt hắn, 2 phút trước, bản thân còn bị lôi kéo không cho ra khỏi cửa, mà phượng hoàng thảo đêm nay sẽ chín:“Harry Potter? tôi tưởng rằng đã nói với cậu rồi, cậu ta chỉ là học sinh của tôi——một trong những, tại sao cậu cho rằng điều này có thể uy hiếp tôi? Dùng một tên Potter? ”
Tâm tình đã bình phục, nheo mắt, Snape tư thế giống như ném lao:“ngoài ra, tôi giả thiết, cậu là một linh hồn tuân thủ lời hứa? Trong văn phòng, những lời cậu đã nói, sẽ không hối hận đi? ”
Bĩu môi, Harry nhìn người nam nhân đứng thẳng trước mặt minh, nhìn đôi mắt nhanh chóng mang theo sự phòng bị, đồng thời thở dài, tim bỗng nhiên nhói đau.
‘Không có tác dụng ư? Nhưng là Nick bọn họ đã nói với ta không ít tin tức, tôi đương nhiên sẽ tuân thủ cam kết, có điều, điều đó cũng không thể ngăn trở tôi đi vui đùa một chút’
Cái lũ linh hồn miệng rộng đó! Snape khóe miệng co rút, không biết bản thân có thể nguyền rủa cái gì, hắn không biết những linh hồn ở Hogwarts đã nói cho‘nó’những gì, nếu là bình thường, những linh hồn đó sẽ không có tốt bụng như vậy! Thế là, đè lại sự chán nản và chấn kinh, hỏi thử:“Cho nên? ”
Thở dài, đưa tay ra, Harry nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc rơi trên trán của người nam nhân, khi người nam nhân cứng ngắc trốn tránh thì thu về.
‘Cho nên tôi biết rất nhiều, phải phải, vẫn còn rất nhiều tin tức ngoài lề, oh, Nick bon họ quả thực rất nhiệt tình! Nếu, anh không nghe lời, tôi sẽ không ngại đi kiếm mấy người đặc biệt mà làm phiền!’
“Nghe lời? Ah ha! Linh hồn vĩ đại, vậy thì, đây chính là niềm vui mà cậu tự tìm cho mình? Lấy một giáo sư làm đồ chơi? Biến tôi thành một kẻ ngốc trước mặt người khác? ”
Trợn mi, Harry nhìn giáo sư ma dược biểu tình vô cảm, lầm bầm, đầu óc kẻ này làm sao mà phân tích để đạt được những thứ này? Liền không suy nghĩ tích cực hơn một chút được ư? À, cậu thiếu chút nữa quên mất, người này trước nay vẫn luôn thế, cậu đáng lẽ phải hiểu vô cùng rõ rồi chứ, có điều, người nam nhân này hiện tại đã bộc lộ với cậu biểu tình khác ngoài cự tuyệt và lạnh nhạt rồi.
‘……Nếu anh nhất thiết phải nghĩ như vậy, tôi nghĩ tôi cũng không có gì để nói, hoặc là, anh muốn tôi đi làm một chút để bày tỏ…? ’
Sau mấy giây trừng mấy chữ viết trên không khí, khi những ký tự đã hoàn toàn biến mất, căn bản không có nắm chắc rõ ràng tên này là nói thật hay nói dối, Snape đen mặt, quay người về phòng ngủ, được rồi! Phượng vĩ thảo qua 2 ngày thu hoạch cũng không sao, tuy rằng dược tính sẽ có thay đổi một chút!! Chết tiệt!! Hắn nguyền rủa linh hồn này xuyên qua tường sẽ bị đập tường!!
Đêm khuya, nhìn dáng ngủ nhíu mày của nam nhân, Harry thở dài, đứng dậy, đi ra khỏi tầng hầm, đi ra khỏi lâu đài, đi vào rừng cấm, đi đến nơi trước đây cậu rất hay đến gọi là ‘dược viên của giáo sư ma dược’, yên lặng đứng một lúc, để bản thân nhớ về những thống khổ và hoài niệm đã qua một vòng, Harry bắt đầu xem xét, làm sao để thu hoạch được những ngọn phượng vĩ thảo đã chín đó.
Thể nghiệm cảm giác dùng tay hái, được thôi, những ngọn cỏ đó hiện tại đang lung lay ở trên mu bàn tay của cậu, ờ, một nửa mu bàn tay, một nửa xuyên qua………
Lau cằm, vẫy tay, những nơi ma pháp đi qua, từng nhánh phượng vĩ thảo rễ nối lại với nhau, cười thỏa mãn, đây gọi là một dây phượng vĩ thảo bay bay, về đến lâu đài, chỉ có điều,khi tiến vào tầng hầm, lại một lần nữa đau đầu, cậu là có thể trực tiếp xuyên qua, nhưng những cái này? Chết tiệt!
Ngây người mà nhìn Medusa phụ trách giữ cửa, Harry đang đau đầu, mỹ nữ xà bày ra tư thế ngồi xuống, nắm lấy cằm, khuôn mặt bất lực, xi xi tiếng xà ngữ truyền vào tai Harry:“cậu muốn đứng ở đây bao lâu? Lại là không thể vào trong!”
Kinh ngạc, Harry Medusa dáng vẻ lười nhác, nghĩ ra cách, dùng xà ngữ nói:“Xi xi……nàng có thể nhìn thấy tôi……xi xi”
Đồng dạng, mỹ nữ xà cũng kinh ngạc mà ngây người, sau đó tôn trọng hành lễ:“Xà ngữ giả tôn kính, tôi không biết người khác có thể nhìn thấy người hay không, nhưng tôi có thể”
Cười, Harry:“Oh Không có gì, xi xi Nàng có thể nghe thấy tôi nói, vậy, mời mở cử, xi xi Tôi nghĩ tôi muốn vào trong”
Mỹ nữ xà mỉm cười:“Đương nhiên có thể, xà ngữ giả tôn kính, có thể phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi”
Mãn nguyện, cảm ơn mỹ nữ xà, Harry kéo theo thảo về đến văn phòng, để những nhánh thảo đó ở trên ghế, nghĩ một chút, phóng một câu thần chú tươi mới, điều này cậu có thể làm được, là một cách có thể duy trì cây cỏ tươi mới, ha ha, tuy rằng trước đây, cậu thường dùng câu thần chú này với thức ăn nhiều hơn.
Về đến phòng ngủ, lại nhảy lên giường, nằm xuống, nhìn dáng ngủ say của nam nhân, thỏa mãn nhếch lên khóe môi, ngô, Severus, thế này tốt rồi……
Sáng sớm, mở mắt ra, đã quen với việc có giấc ngủ ngon, mặc dù biết chắc rằng là thủ đoạn của kẻ nào đó, nhưng Snape không muốn lãng phí tinh lực truy cứu, có tinh lực và thời gian làm việc đó, hắn có thể làm được rất nhiều việc, mà không phải là ‘đấu tranh’ với một linh hồn mà hắn căn bản không thể chống lại.
Giống như buổi sáng khác trong 2 tháng nay, cầm theo quần áo thay vào trong phòng tắm, tuy rằng biết nếu linh hồn muốn đi theo, hắn làm như thế này liền là dư thừa, nhưng mà, nếu cái kẻ đó biết một số cái gọi là lịch sự! Nếu não của‘nó’ không có biến mất giống như thân thể!
Đợi đến khi tắm thay đồ xong đi ra, nhìn thấy những nhánh thảo được bảo vệ bằng bùa tươi mới được xếp đầy trên ghế, Snape liền ngây người, một lúc lâu sau, mới chậm rì rì mà tiến lại gần, những dược thảo trông tươi giống như là mới được thu hoạch vậy, ngước mắt nhìn không gian trống rỗng trong phòng, sau khi cảm nhận được ma lực ấm áp đã làm phiền hắn suốt hơn 2 tháng nay ở một chỗ không xa, trầm mặc mà tiến vào dược phòng.
Đợi đến khi thu dọn xong tất cả và ăn xong bữa sáng, Snape đứng dậy, mặc lên chiếc áo chùng dày, hôm nay, có trận đấu Quidditch, chết tiệt thật, chỉ dành cho những tiểu cự quái không có đầu óc tham gia những vận động không có đầu óc hơn thôi! Nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự thích thú khi nhà của hắn giành thắng lợi, có điều, tên tiểu cự quái mắt xanh đó!!
Nghĩ tới cứu thế chủ mấy ngày trước bởi vì biểu hiện ‘xuất sắc’mà được tiến vào đội của Gryffindor, Snape sắc mặt nháy mắt trầm xuống, cái tên Potter tự đại, xung động, biểu hiện dư thừa quá mức đó! Cùng một nhân đức với tên phụ thân đã chết mấy trăm năm trước của hắn! Ngoại trừ đôi mắt xanh đó, tên tiểu hỗn đản đó có chỗ nào giống Lily……
Lily……đột nhiên, Snape ngừng cước bộ, cúi đầu xuống, tim không ngừng đau đớn, đó là lỗi của hắn, chết tiệt thật! Đều là lỗi của hắn! Hắn không nên quên mất, cũng không thể quên đi, đồng thời, càng là động lực khiến cho hắn tiếp tục……
Harry nhìn Snape đột nhiên dừng lại, sau đó ngây người mà đứng ở đó, tiếp theo, thậm chí có thể dường như run rẩy, kinh ngạc mà tiến lên, nhìn đôi mắt khép hờ của người nam nhân trong nháy mắt lóe ra sự hoài niệm cùng với đau khổ, đôi môi mỏng bị cắn chặt lại, tâm đau mà muốn đưa tay ra, lại nhìn thấy người kiên cường đó nháy mắt hồi phục, cước bộ không không chút đình chỉ mà đi ra khỏi đại môn……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...