Đường Vũ Hoa quay lưng về ký túc xá. Vũ Trường Không nói với nó:
- Nếu ngươi muốn đi ta cũng không có gì để nói. Nhưng thiết nghĩ ngươi nên báo cho Đường Vũ Lân, dù sao ngươi cũng gọi nó là ca ca.
Đường Vũ Hoa quay lại, Vũ Trường Không đã đi mất. Nó thở dài, quay về ký túc xá. Ở trong phòng của nó, Cổ Nguyệt vẫn chưa ngủ. Thấy nó vào, cô hỏi:
- Ngươi đã đi đâu?
Đường Vũ Hoa ngồi xuống giường, dáng bộ của nó làm cho Cổ Nguyệt nghi ngờ.
- Ta gọi về nhà một lát. Chuyện về Quang Tiêu ta đã nghe rồi, cũng không quá đặc sắc.
Cổ Nguyệt im lặng. Đường Vũ Hoa thở dài. Lát sau, nó hỏi Cổ Nguyệt:
- Ngươi tại sao lại thích ca ca?
Cổ Nguyệt không đáp. Đường Vũ Hoa cười nhạt. Đừng nhìn nó ngây ngô mà nhầm, nó không hiền lành chút nào. Nếu không, cái kia sát khí chi cầu làm sao tự nó tạo ra được? Nó không nghĩ mình bản tính là khác so với những gì nó biểu hiện, chẳng qua nó thấy mình hơi kì lạ mà thôi.
Những ngày này cũng chỉ có ăn cơm, học tập, thi đấu lên lớp.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua. Ngày hôm nay, mấy người Đường Vũ Hoa thường xuyên bị người ta chỉ trỏ, vì chuyện ngày hôm qua. Nhiều người thắc mắc tại sao bọn chúng không bị học viện xử phạt, cứ như chẳng có việc gì xảy ra cả. Người thì lại tò mò Vũ Trường Không còn nhiều hơn, chẳng những học viên, lão sư cũng tham gia vào. Trận chiến hôm qua khiến uy danh lãnh ngạo nam thần tăng vùn vụt, hắn không còn là nam thần của giới nữ sinh, mà đã trở thành nam thần của cả học viện.
Vũ Trường Không vô cùng bình thản, không chút bị ảnh hưởng.
Trong trận đấu với Lớp Hai, ba người Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt và Tạ Giải chẳng mất bao nhiêu công sức. Đối phương chỉ có một người có hồn hoàn vàng trăm năm, cơ bản không có cách đối phó với sự phối hợp của ba người Đường Vũ Lân.
Ba trận thắng cả ba, cộng thêm sự kiện chặn cửa, Lớp Năm trở thành đối tượng chú ý của cả học viện.
Ngày mai là ngày nghỉ, qua ngày nghỉ, bọn chúng sẽ thi đấu trận khiêu chiến với Lớp Một. Cấp lớp nào, Lớp Một cũng là lớp xuất sắc nhất, là lớp quy tụ những thiên tài ưu tú nhất. Hai mươi năm nay, Đông Hải Học Viện chưa từng xảy ra trường hợp Lớp Một bị lớp khác cùng cấp đánh bại trong kì thi đấu lên lớp.
Ăn cơm tối xong, Đường Vũ Lân và Tạ Giải đang chuẩn bị về ký túc xá, thì bị Cổ Nguyệt chặn giữa đường.
- Hai người các ngươi ngày mai định làm gì? Mau khai thật ra, nếu không, đừng trách ta không khách khí?
Cổ Nguyệt chống nạnh, đầy dữ dằn. Tuy cô bé không đẹp, nhưng thanh tú dễ thương, nên tạo cái bộ dáng này trông rất buồn cười.
- Chúng ta làm gì sao phải nói cho ngươi? - Tạ Giải hừ lạnh.
Cổ Nguyệt nhếch miệng:
- Hồi nãy hai người nói chuyện, ta nghe thấy rồi, hai ngươi đi ra ngoài, không nói cho ta hả, vậy ta sẽ đi tìm Vũ lão sư, nói chúng ta cần bồi luyện thêm, cho các ngươi đừng hòng đi được. Dù sao chúng ta cũng sắp phải đấu với Lớp Một, luyện tập thêm là rất phù hợp.
- Sao ngươi đáng ghét thế hả? - Tạ Giải trợn mắt hầm hầm.
Cổ Nguyệt hừ lạnh.
- Ta cứ đáng ghét thế đó, ngươi làm gì ta? Có nói hay không?
Đường Vũ Lân vội hòa giải:
- Cổ Nguyệt, là ta muốn nhờ Tạ Giải ngày mai dẫn ta tới hội đấu giá xem, từ bé đến lớn ta chưa bao giờ đi tới đó.
Cổ Nguyệt cười:
- Hay quá, vậy chúng ta cùng đi.
Tạ Giải căm ghét:
- Ai muốn đi với ngươi. Đây là chuyện của đàn ông.
Cổ Nguyệt nói:
- Ta đâu có nói muốn đi với ngươi, xem lại con người ngươi đi, ta đi với Vũ Lân là được rồi.
Tạ Giải nghi hoặc nhìn cô, lại nhìn Đường Vũ Lân tuy mới có chín tuổi, nhưng tướng mạo đã rất anh tuấn, nói:
- Ngươi không phải thích Vũ Lân đấy chứ? Ngươi mới bao nhiêu, trổ mã cũng sớm quá nha.
- Ngươi muốn chết? - Cổ Nguyệt khoát tay, một quả Băng cầu bay ra.
Tạ Giải cuống quít né qua.
- Hặc hặc, bị ta nói trúng chứ gì. Ta báo cho Vũ lão sư, nói ngươi tuổi còn nhỏ mà không lo học.
- Muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi. - Cổ Nguyệt nhào tới, những đạo hào quang liên tục từ trong bàn tay bay ra, đuổi theo Tạ Giải.
Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nhìn hai người, nó đã quen nhìn hai người đùa giỡn kiểu này, chỉ biết giơ cả hai tay rời khỏi vòng chiến.
Đường Vũ Hoa không phải không có mặt, nhưng nó không buồn lên tiếng. Đường Vũ Lân nhìn thấy nó đứng khuất như không hiện hữu thì lấy làm lạ. Lúc trước nha đầu này luôn bám theo hắn, sao hôm nay lại im lặng như vậy? Dạo này hắn không để ý đến, không ngờ Đường Vũ Hoa nét mặt thay đổi rất lớn.
Đường Vũ Hoa lúc trước ngây ngô đáng yêu, lúc nào cũng nhìn rất năng động. Bây giờ nhìn nó rất lãnh ngạo lạnh lùng, nhiều thêm trầm lặng. Cùng một khuôn mặt, nhưng thay đổi sắc thái biểu cảm thì lại nhìn ra rất khác. Mà giờ Đường Vũ Lân mới để ý, Đường Vũ Hoa đúng là rất giống hắn.
- Vũ Hoa, ngươi sao vậy? - Đường Vũ Lân hỏi.
Đường Vũ Hoa ngẩng đầu nhìn Đường Vũ Lân, khóe môi cười nhạt rồi lắc đầu.
- Không sao cả, ta rất bình thường.
Đường Vũ Lân tất nhiên không tin. Hắn nghĩ nhất định phải có cái gì xảy ra.
- Vậy sao trông ngươi có vẻ buồn?
Đường Vũ Hoa không đáp. Dù gì thì chuyện này cũng không lớn.
- Có việc gì ngươi cứ nói đi, ta có thể giúp được thì sẽ giúp ngươi.
Đường Vũ Hoa nhìn chằm chằm Đường Vũ Lân.
- Huynh quan tâm Cổ Nguyệt hơn ta, đúng không?
Đường Vũ Lân hơi ngẩn ra. Cổ Nguyệt cùng với hắn còn có Tạ Giải là một nhóm, còn Đường Vũ Hoa thì hắn lại ít tiếp xúc. Cái này không thể nói là không đúng.
- Ta chẳng qua chỉ là có chút quen biết với huynh mà thôi, đúng không? Ta nói bao nhiêu huynh cũng sẽ không tin, vậy ta nói ra làm gì?
Đường Vũ Lân cúi đầu. Hắn đã quen với một Đường Vũ Hoa phiền phức, lúc nào cũng bám dính hành hạ hắn mỗi khi hắn gặp. Bây giờ nhìn thấy một Đường Vũ Hoa khác biệt như vậy có chút không quen. Hơn nữa, thấy Đường Vũ Hoa như vậy, không hiểu sao hắn thấy rất khó chịu.
- Ngươi chưa nói, sao biết ta không tin?
Đường Vũ Hoa cười nhạt, nó nhìn vào mắt Đường Vũ Lân.
- Ta nói chúng ta là song sinh huynh muội huynh có tin không?
Đường Vũ Lân ngẩn người. Câu này hắn đã nghe Đường Vũ Hoa nói qua rồi. Thế nhưng là, lúc trước Đường Vũ Hoa nói giống như là đang đùa giỡn, hắn không để tâm. Lúc này nó nói với vẻ mặt này, thực rất nghiêm túc, không giống đùa giỡn. Đường Vũ Lân túng quẫn, đành nói:
- Mẫu thân ngươi cùng mẫu thân ta khác nhau, sao có thể là song sinh? Đó còn chưa kể, ngươi kém ta một tuổi.
- Nếu không kém tuổi huynh thì ta có thể làm muội muội sao? - Đường Vũ Hoa trừng mắt.
Đường Vũ Lân dở khóc dở cười. Nó có hiểu hắn đang nói gì không vậy?
- Huynh không tin thì thôi, ta không ép. Nếu ngươi nghĩ chừng đó khác biệt khiến thứ này không thể, vậy ta cũng chẳng có gì để nói.
Nói một câu, Đường Vũ Hoa quay lưng đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...