Thời gian từng chút một trôi qua, kim phút theo đuổi bước chân của kim giây, tiến nhanh đến con số mười hai. Lại là nửa giờ đi qua, tiếng chuông mười một giờ vang lên, trong khu mua sắm dần dần thưa thớt bớt tiếng ồn ào. Tiểu Văn cầm chiếc gương trang điểm tránh ở trong góc, miệng di chuyển không ngừng, người ở bên cạnh nhìn thấy dường như chính là đang lầm bầm lầu bầu cái gì đó. Chỉ có chính Tiểu Văn hiểu được chính cô đang làm cái gì.
“Kyoko, cậu đi ra đây ngay cho tôi, tôi biết cậu nhìn thấy được. Mau gọi chủ nhân cậu tới cứu tôi với !!!” Âm thanh đè nén trôi qua là mặt kính vẫn tĩnh lặng như trước.
“Kyoko thối tha, cậu đang giả ngu với tôi có phải không? Có tin là khi trở về tôi sẽ đập nát cái gương chủ được đặt ở chính giữa phòng khách không J□J, sau đó mài nhỏ tâm kính của cậu, làm cho cậu vĩnh viễn vẫn duy trì hình dạng phòng ở, không thể biến trở lại!!!” Tiểu Văn biết, đối với việc Kyoko là loại tiểu quỷ thấy gió đổi là lo nịnh nót, thì chiêu này hoàn toàn có thể dùng được. Quả nhiên khi cô vừa dứt lời, mặt gương tựa như làn nước bắt đầu dao động, bộ dáng của Amuro Tooru xuất hiện tại trong gương.
Amuro Tooru xoa xoa mái tóc rối loạn, còn buồn ngủ nói: “Làm gì vậy, hơn nửa đêm rồi đó. Tiểu Văn em lại có chuyện gì vậy?”
“Anh –” Tiểu Văn đặc biệt uốn éo nịnh bợ một câu. “Anh trai — anh trai thân ái nhất của em — Anh mau tới đây, tới cứu em gái đáng yêu của anh đi!”
Bộ dáng không tỉnh ngủ mới vừa rồi của Amuro Tooru, ngay lập tức đã bị tiếng kêu như vậy của Tiểu Văn làm cho tinh thần tỉnh táo hơn, được rồi, là run rẩy vì đã nổi hết da gà lên. Con bé Tiểu Văn này, không có việc gì để làm hay sao mà lại phát bệnh thần kinh như vậy kia chứ, không phải chỉ là hỏi thăm việc cô cùng Thời Cổ Âm đi chơi thôi sao? Hiện tại đây là có chuyện gì xảy ra vậy?
“Ây ya, em làm sao biết hôm nay sẽ kẹt xe chứ, kết quả còn gặp ông bác Suzuki. Nói, không phải là anh đã nói là ông bác Suzuki là để vật triển lãm ở bảo tàng sao? Làm sao có thể để ở trong khu mua sắm kia chứ? Chẳng lẽ là để đó ngày mai mới dời đi qua?”
Suzuki? Khu mua sắm? Chẳng lẽ? Amuro Tooru hậu tri hậu giác cầm lấy di động để ở trên đầu tủ, nhìn thời gian cùng với ngày, sau đó lấy giọng điệu vô cùng đáng đánh đòn nói với Tiểu Văn:
“A, anh quên nói với em, thời gian mà siêu đạo chích Kid báo trước thật ra chính là mười hai giờ đêm nay, bởi vì qua mười hai giờ chính là thứ bảy, cho nên anh liền dứt khoát nói là thứ bảy!”
Đùng đoàng! Sét đánh trên đỉnh đầu, Tiểu Văn bị sét đánh tới. Mười hai giờ đêm nay? Thế nhưng hiện tại đã là mười một giờ, nếu như nói như vậy, vì sao ‘Blue Birthday’ còn ở trong khu mua sắm chứ?
“Cái kia, anh trai, anh đang nói là bọn họ chờ thêm một chút nữa sẽ dời viên kim cương đi?” Hiển nhiên, Tiểu Văn còn đang chuẩn bị an ủi chính mình.
Đáng tiếc, người ta không cho cô cơ hội này. “Dời đi? Ai nói là muốn dời đi? Địa điểm mà bọn họ nói trước chính là nơi hiện tại mà em đang đứng ngốc đấy. Không là anh đã nhắc với em rồi sao? Anh còn tưởng rằng em đã nghĩ thông suốt rồi hay không, còn chuẩn bị trở về thế giới Conan đâu!”
“Lộp cộp –” Âm thanh xương cốt ma sát khi nắm lại. “Anh nói cái gì? Khi nào thì anh có nhắc qua điều này với em chứ!!!” Tiểu Văn quyết đoán rống lên, đưa tới ánh mắt kỳ quái của mọi người dành cho cô, bao gồm cả một đám người vừa mới đi tới cửa kia. Đáng tiếc, hiển nhiên vào lúc này Tiểu Văn không hề ý thức được.
Amuro Tooru cũng không nói lời vô ích, trực tiếp để cho Kyoko hiện ra hình ảnh vào khoảnh khắc ấy.
[Tiểu Văn vẫn như trước là đem cặp sách ném về phía bên cạnh, ngã người trên ghế sofa, sau đó liền bắt đầu thu hoạch tin tức từ cái tên Amuro Tooru bưng cà phê đi ra kia.
“Cái này sao, nghe nói là vào thứ bảy, địa điểm thì, hình như nghe nói là viện bảo tàng. Vài ngày trước Kyoko từ chỗ Akako biết được tin tức tình báo như vậy, bất quá anh khuyên em ngày đó vẫn là nên đứng ngồi ở trong nhà thôi, giống như nói đến việc thư thông báo của siêu đạo chích Kid là do Kogoro Mori phá giải, nghĩ thì cũng không đáng tin cậy cho lắm. Tin tức chính xác mà Kyoko truyền tới hẳn là nằm ở lầu bốn trong khu mau sắm, chính là nơi mà chúng ta vốn đã đi đến trước đó đấy.” Amuro Tooru nhấm nháp cà phê, lấy một giọng nói có nhịp điệu nói cho cô nghe.
Phỏng chừng là Amuro Tooru sẽ bắt đầu nói không ngừng nghỉ, cộng thêm lời lải nhải giáo dục Tiểu Văn, vào thời gian là ngày thứ bảy, địa điểm là viện bảo tàng, thì cô đã bắt đầu không nghe lọt tai những lời sau đó nữa rồi, cô nhắm mắt lại bắt đầu ngủ. Một ngày chín môn, cộng thêm sáng sớm đọc lễ thêm mười tiết nữa, mệt chết cô. Trước hết thì ngủ một giấc đi, bài tập cái gì chứ, dù sao cũng có Kyoko ở đây.]
Ken két — Tiểu Văn không phản đối. Có video clip thì có chân tướng a. Muốn trách thì chỉ có thể tự trách chính cô vì đã ngủ quá nhanh!
A — Ông trời muốn diệt vong cô a!!! Tiểu Văn đóng gương lại, ngửa mặt lên trời thét dài!
“À này — Tiểu Văn, cậu… cậu không sao chứ?” Không biết từ khi nào thì Thảo Mai đã đứng ở bên cạnh Tiểu Văn, lôi kéo quần áo Tiểu Văn.
Kít — Tiểu Văn cứng đờ, máy móc quay đầu lại, có thế này thì cô mới phát hiện ra Kê Nhất, Kính Nam, Hoa Sam, chú Suzuki, còn có một đám người xa lạ đều nghi hoặc nhìn chính cô. Trong mắt bọn họ rõ là đang xen lẫn ý cười trong đó!
Lúc này Tiểu Văn thực hận chính mình không thể tìm cái động để đi vào!!! Giống như biến thành nữ phù thủy như lúc ban đầu, như vậy là có thể ngay lập tức, dịch chuyển đi sang chỗ khác!
“Tớ, tớ không sao, không có việc gì. Chính là có chút đau đầu, ha ha, có chút đau đầu.” Tiểu Văn làm bộ xoa xoa đầu mình, gian nan kéo dài khóe miệng.
“Vậy là tốt rồi.” Tuy rằng nghe ra là nói cho có lệ, nhưng Thảo Mai cũng không tiếp tục truy vấn, hiện tại cô đang muốn đem Tiểu Văn giới thiệu cho mọi người, miễn chờ thêm chút nữa sẽ có người hiểu lầm.
Kết quả, Tiểu Văn đã bị kéo đi đến chỗ đám người vừa mới đi vào kia, lên tiếng chào hỏi. Sau đó Tiểu Văn bi thương phát hiện ra đám người kia đều nói tiếng Nhật, nói nửa ngày, ngay cả một chữ chính cô cũng không thể nghe hiểu. Cho dù như vậy, ở dưới sự phiên dịch nhiệt tình của Kính Nam, Tiểu Văn vẫn vô cùng bi thương khi phát hiện ra đám người xa lạ kia căn bản chính là người quen lại không thể quen hơn — Sonoko, Ran, Conan, Mori Kogoro.
Tiểu Văn đã phân chia, không rõ ràng lắm là chính cô đã ở trong lòng mắng mấy tiếng ‘Cô khinh’ mấy lần rồi. Tóm lại là hôm nay là một ngày không hay ho nhất kể từ ngày cô sống lại. Vì vậy cố gắng hết sức để giảm bớt cơ hội cùng tiếp xúc với mấy người trong thế giới Conan, sau khi qua màn chào hỏi xong, Tiểu Văn quyết đoán lựa chọn về tới trong góc nhỏ của mình, làm con rùa đen rút đầu. Khiến cho đoàn người Thảo Mai không hiểu gì hết, còn tưởng rằng là Tiểu Văn đang lo lắng thành tích ở trong cuộc thi.
—————— Ta đây là đường phân cách trận pháp ——————-
Đã như thế, Tiểu Văn cũng không có gì hay để phản kháng. Loại tình huống này, nghĩ muốn về nhà thì cũng không có khả năng xảy ra. Đoàn người Thảo Mai xác định vững chắc là muốn cho cô nhìn màn biểu diễn hoa lệ của siêu đạo chích Kid thôi. Chính mình cư nhiên còn hồn nhiên cho rằng xem xong viên kim cương là có thể về nhà, thật sự rất khờ. Quên đi, cùng lắm thì từ đầu đến đuôi cô đều co đầu rút cổ ở trong này, như vậy thì cuối cùng sẽ không xảy ra chuyện gì hết.
Khuôn mẫu ở lầu bốn rất lớn, ngoại trừ nơi vòng tròn xuất hiện để viên kim cương ‘Blue Birthday’ kia, xung quanh vẫn như trước là một đống tủ hàng trưng bày. Ngay cả trang sức trong quầy cũng không có lấy đi, đều được đặt hết ở tại nơi này, tiếp tục ở dưới ánh đèn màu trắng tranh nhau phát sáng lóng lánh. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây, nhưng Tiểu Văn cũng là lần đầu tiên ở nơi này đánh giá bố cục thật kĩ càng, cũng là ở ngay trong lúc này, Tiểu Văn mơ hồ có cảm giác không được thích hợp lắm. Tuy rằng trước kia chính cô không có xem qua cảnh tượng này nhiều lần, nhưng khu mua sắm trang sức châu báu ở trong thế giới Conan thì vẫn là đi dạo qua không ít nơi, bố cục nơi đó cùng với nơi này đều không giống nhau. Bình thường thì tủ trưng bày ở trong cửa hàng được bày biện ra để ở mặt phẳng nằm ngang cùng với lồng kính dựng thẳng, vẽ ra từng khu vực. Nhưng là nơi này, rất nhiều tủ trưng bày đều được sắp xếp nghiêng lệch đi, hơn nữa, còn có tủ trưng bày từ đầu đến cuối được xếp lồng vào nhau, căn bản thì rất bất tiện cho đoàn người đi lại. Hơn nữa, kiểu dáng của đồ trang sức ở trong tủ trưng bày đều là ở giữa, vị trí đều là gần như giống nhau, toàn bộ cư nhiên là một cái mê cung. Trách không được lần trước cô đã bị lạc đường.
Đợi chút, nếu nói chính cô sẽ bị lạc đường, có phải là nói người khác cũng sẽ bị lạc đường sao? Thế nhưng lấy việc vừa rồi ra xem, mặc kệ trước đó Hoa Sam mang chính cô đi vào, hay vẫn là đoàn người Sonoko đi vào, đều không chịu sự ảnh hưởng này, đến cùng thì đang xảy ra chuyện gì?
Cách thời gian thông báo còn nửa giờ, Hoa Sam luôn luôn cùng ông bác Suzuki lại nghiên cứu thảo luận cái gì rốt cuộc bị rớt lại phía sau. Tiểu Văn vội vàng chạy tới, hỏi ra nghi hoặc của chính cô, cuối cùng hỏi ra được một đáp án làm cho chính cô kinh sợ không thôi. Tủ trưng bày này nọ, cư nhiên chính là dựa theo ‘Cửu Cung Bát Quái Trận’ của Trung Quốc địa thế mà sắp hàng, mà người sắp xếp ma trận này chính là Hoa Sam — Cổ Âm.
Trách không được Hoa Sam có thể dễ dàng như vậy đưa đoàn người đi vào đây, trách không được ông bác Suzuki sẽ khách khí như vậy với Hoa Sam, hóa ra là như thế này. Lần này Tiểu Văn bắt đầu thật sự quan sát đoàn người bạn học mới của mình. Ở ngoài mặt nhìn qua thì mơ mơ màng màng, điên điên ngây ngốc, nhưng trên thực tế cũng chính là ‘thâm tàng bất lộ’ (không để lộ tài năng). Hoa Sam không chỉ có cùng ông chủ tập đoàn tài chính lớn nhất Nhật Bản quen biết, còn hiểu biết sâu sắc về trận pháp cổ xưa. Thảo Mai, Kính Nam thì đều biết tiếng Nhật, tám chín phần thì Kê Nhất cũng sẽ biết. Cô đã nói nhóm người học sinh chỉ biết gây thêm phiền phức này làm thế nào mà ở trường học hồ đồ như vậy, thì ra mọi chuyện là như thế. Tiếp tục so sánh xuống dưới, chỉ sợ Thảo Mai, Kính Nam, Kê Nhất cũng có chuyện gì đó mà cô không biết đi.
“A, đúng rồi, Cổ Âm, ‘Cửu Cung Bát Quái Trận’ của cậu phải phá giải như thế nào vậy? Vì sao thời điểm chúng ta đi vào không có bị lạc đường?” Tiểu Văn tò mò hỏi. nhưng thật ra là cô đang lo lắng cho Kuroba Kaito. Một học sinh trung học Nhật Bản dù thế nào thì cũng không có khả năng đi đến Trung Quốc nghiên cứu trận pháp cổ xưa đi, đừng nói đến việc cậu ta không nhận thức được chữ Hán, cho dù có nhận thức, cũng không nhất định là sẽ biết được nó có nghĩa gì. Vốn là lần này cô đã chuẩn bị không đi giao du với người xấu, nhưng lúc trước, chính cô thật sự đã làm chút chuyện có lỗi với người ta, lúc này đây, coi như là cô đáp lại tấm lòng của cậu ấy đi.
“Trận pháp này được sáng tạo ra trong thời kỳ Chiến Quốc, có tám cánh cổng, trong thời kì tam quốc chí, chính giữa trong đó là có Gia Cát Lượng ở trên đài chỉ huy, do cung binh cùng hộ binh bảo vệ, chỉ huy có thể biến hóa mặt trận. Bát quái trận ứng với tám cánh cổng Hưu – Sinh – Thương – Đỗ – Cảnh – Tử – Kinh – Khai. Từ mặt chính phía Đông ở “Sinh môn” thì bị đánh nhốt vào, đi “Hưu môn” ở Tây Nam thì bị lộ diện, phục từ cổng “Khai môn” ở mặt chính phía Bắc thì bị sát nhập, thì trận này có thể phá được.” Hoa Sam cũng không che giấu, vô cùng chuyên nghiệp giải thích một lần cho Tiểu Văn. Nói xong còn đáp ứng với yêu cầu của Tiểu Văn, giúp Tiểu Văn chỉ ra chỗ của tám cánh cổng, làm cho Tiểu Văn đi lần một lần rồi chỉ phương pháp phá giải.
“Thật ra, bởi vì trận pháp chỉ mới được lập từ mấy ngày hôm trước, thế nhưng mấy ngày hôm trước cũng không thể ngăn cản người dân vào đây tiến vào mua này nọ, cho nên trận pháp này đã được tớ thay đổi, cải biến lại, chỉ có thể đứng ở “Tử môn”, từ “Tử Môn” đi ra mới có thể bị nhốt ở bên trong. Nếu không phải, thì sẽ không bị nhốt lại, nhiều lắm thì chỉ xoay quanh vài vòng.” Hoa Sam cười giải thích nói.
Tiểu Văn theo địa điểm mà Hoa Sam chỉ điểm nhìn lại, phát hiện ‘Blue Birthday’ đúng là được đặt ở vị trí ‘Tử Môn’. Quả nhiên là âm hiểm nha. Tuy rằng cảm thấy ông bác Suzuki cùng Conan đều mắc nợ với Kaito Kid, sẽ không có khả năng thật sự sẽ bắt cậu ta vùng lên, nhưng làm cho siêu đạo chích Kid xấu mặt nhận thua cũng có khả năng.
Tốt lắm, việc có thể làm tôi đều làm hết rồi, kế tiếp liền nhìn theo vận may của cậu. TIểu Văn quay đầu nhìn một bóng đen ở ngoài cửa sổ, cười cười.
“Tích –” Trong tiếng máy móc thì không thể điều tra ra được tiếng vang. Kaito xoa bóp dụng cụ nho nhỏ trong tay, cầm lấy tai nghe. Đây là một dụng cụ phiên dịch cầm tay, có thể đem tiếng Trung phiên dịch chữ suốt cả ngày. Tuy rằng không có khả năng giao lưu trao đổi ngay lập tức cùng với người khác, nghe hiểu người khác nói chuyện cũng là đủ lắm rồi. Chính là, Kaito đội mũ lưỡi trai đứng ở lầu năm, ánh mắt nhìn dưới lầu. Người nữ sinh mà cậu đã từng đụng qua vì sao phải giúp chính cậu? Chỉ là trùng hợp thôi sao??
***Lời editor: E hèm, cách giải thích trên là mình giải thích theo những gì tác giả ghi thôi, vì đây là mình dịch bằng QT nên không chắc là sẽ đúng 100% nên nếu ai muốn hiểu rõ hơn thì xem phần nguyên lý mình để ở dưới nhé!
[1] Nguyên lý Bát trận đồ
Người xưa thường gọi phương pháp bày binh bố trận là “bát trận”. “Bát trận đồ” vốn không phải là sáng chế của riêng Võ Hầu Gia Cát Lượng. Đây là một loại trận pháp cổ, chỉ việc bố trí binh lực và xác định phương pháp tác chiến dựa trên địa hình và địch tình.
Nhật Bản thời Chiến quốc cũng có Bát trận của Võ Điền Tín Huyền, gồm Ngư Lân, Hạc Dực, Nhạn Hành, Loan Nguyệt, Phong Thỉ, Hàm Ach, Trường Xà, Phương Viên. Bát trận đồ là tâm pháp sở đắc về binh pháp của Gia Cát Lượng, đúng như “Tam Quốc chí Thục thư” viết: “Lượng giỏi ở suy nghĩ khéo lạ, làm ra nỏ liên châu, trâu ngựa bằng gỗ, suy diễn trận pháp làm thành Bát trận đồ”.
Trong trận lấy 5 người làm 1 ngũ (ngũ hành), 55 người thành 1 đội (số sinh thành của trời đất, trời 25, đất 30), 8 đội thành 1 trận (440 người), 8 trận thành 1 bộ (3.520 người) là trận tiểu thành. 8 bộ thành 1 tướng (28.160 người) là trận trung thành. 8 tướng là 1 quân (225.280 người) là trận đại thành. Từ bát quái biến ra trùng quái (64 quẻ), lấy 8 làm cơ sở mà nhân lên, càng đông người thì trận càng lợi hại, chính như Hàn Tín nói “Đa đa ích thiện” càng nhiều càng tốt.Bát trận đồ căn cứ theo bát quái (8 quẻ) Càn, Khôn, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khảm, Đoài mà bày thành 8 trận chính: Thiên phúc, Địa tải, Long phi, Xà bàn, Hổ dực, Điểu tường, Phong tán, Vân thùy, được án theo 8 cửa. Trong đó cửa Sinh, Cảnh, Khai là cửa sinh, còn Hưu, Thương, Đỗ, Tử, Kinh là cửa tử. Nếu không hiểu trận pháp mà đi lầm vào cửa tử thì không thể nào ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...