Từ sau lần ngủ lại nhà Yoon Ji Hoo đó, Song Woo Bin bắt đầu xem chặt Eun Bi, lúc nào cũng cẩn thận không cho ai đó thừa cơ hội giở trò, ngay cả những hoạt động về đêm anh ta cũng giảm bớt, chỉ để nhìn chăm chú vào Eun Bi.
Thế nhưng cho dù có canh cách mấy thì cũng vẫn có lỗ hổng, giống như hôm nay vậy, II Shin có cuộc họp cổ đông hàng tháng và Song Woo Bin không thể không đi. Vì vậy nhân cơ hội này, Yoon Ji Hoo lại mang Eun Bi qua nhà mình với lí do chính đáng “học thêm”.
Trong thư phòng, Yoon Ji Hoo ngồi tại bàn làm việc, tranh thủ xử lí các tài liệu của tập đoàn Su Am, vì Eun Bi, nên anh đang có ý định mở rộng khâu thời trang của Su Am sang thị trường Anh Quốc, vì vậy nên công việc cũng nhiều.
Eun Bi chiếm nửa cái bàn còn lại, tay cầm bút, nghiêm túc suy nghĩ đề bài mà Yoon Ji Hoo vừa cho. Thời tiết tháng 3 vẫn chưa hề vơi đi cái lạnh, trong phòng lò sưởi lúc nào cũng được bật nên Eun Bi chỉ mặc một cái áo len cùng với váy ngắn.
Vốn lúc đầu do muốn bổ sung kiến thức thiếu hụt, Eun Bi định mời gia sư về nhà, thế nhưng Yoon Ji Hoo lại không muốn thời gian 2 người ở bên nhau vì vậy mà bị cắt bớt, nên anh liền dụ dỗ, đảm nhận chức gia sư tại nhà cho cô.
Eun Bi suy nghĩ một hồi, lại xem bài giảng vì dụ trước đó của Yoon Ji Hoo, dường như chợt lóe ra điều gì, gương mặt liền trở nên hớn hở, bắt đầu cặm cụi ghi ghi chép chép.
Yoon Ji Hoo tuy luôn xử lí công việc, nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn về phía bên này, thấy phản ứng của cô, bên môi liền nở một nụ cười sủng nịch. Ở bên cô, cho dù làm gì, anh mãi mãi cũng không thấy chán.
Chợt, tiếng chuông điện thoại reo lên trong không gian yên tĩnh, Eun Bi chỉ nhìn một cái rồi lại cúi đầu làm bài tập.
Yoon Ji Hoo cầm điện thoại, thấy màn hình hiển thị tên Song Woo Bin, khóe miệng khẽ nhếch, tên này, đúng là không cho anh được yên.
Bắt máy, tiếng nói dồn dập đầy lo lắng khác với dự đoán của anh vang lên: “Ji Hoo, Jun Pyo gặp chuyện rồi.”
Yoon Ji Hoo nhíu mày, nghiêm túc nghe, cuộc điện thoại không kéo dài quá lâu, sau khi buông điện thoại, liền đứng lên, vớ lấy áo khoác của Eun Bi, cẩn thận mặc vào cho cô, sau đó bản thân cũng mặc áo, vừa làm vừa nói:
“Anh Jun Pyo của em gặp rắc rối rồi, vừa nãy anh em gọi điện nói, mẹ của cậu ta đã về nước, hơn nữa còn vô tình bắt gặp cảnh cậu ta đang đi chơi với Geum Jan Di, bây giờ đã bị bắt về nhà rồi!”
Eun Bi nghe xong, gương mặt cũng tràn đầy lo lắng, cô bé chưa biết gì nhiều về mẹ của anh Jun Pyo, thế nhưng thường ngày nghe các anh ấy nói chuyện, thái độ e ngại của mọi người và chị Jun Hee đối với bà ấy cũng khiến Eun Bi đoán ra phần nào tính tình.
Bình thường anh trai luôn nói, chuyện của chị Jan Di và anh Jun Pyo nhất định sẽ bị mẹ anh ấy phản đối, chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy.
Yoon Ji Hoo lái xe chở Eun Bi hướng đến biệt thự nhà họ Goo mà đi, 2 người kia cũng đang trên đường tới đó.
Đến nơi, bảo an thấy là Yoon Ji Hoo, liền mở cổng, anh dắt tay Eun Bi, quen thuộc mà đi đến phòng Goo Jun Pyo.
Song Woo Bin và So Yi Jung cũng đã ở đó. Tuy gấp gáp nhưng do có Eun Bi phía sau nên Ji Hoo lái xe rất cẩn thận, vì vậy đến chậm hơn.
Kéo Eun Bi lại ngồi trên ghế sô pha, Yoon Ji Hoo cất tiếng hỏi:
“Sao rồi!”
Goo Jun Pyo từ nãy giờ vẫn tâm hồn không yên, So Yi Jung liền đáp: “Mẹ cậu ta cho người canh giữ, không để cậu ấy ra ngoài! Jan Di thì về nhà rồi, thế nhưng tình hình chắc cũng không lạc quan.”
Eun Bi nghe vậy, khó hiểu hỏi: “Sao lại không lạc quan?”
Goo Jun Pyo nói: “ Từ nãy đến giờ bà ta đều ở trong thư phòng cùng thư kí Joon (phải tên này không ta, kệ nha), giờ này chắc mọi tư liệu về Jan Di đã ở trên bàn làm việc của bà ấy rồi, chỉ là không biết bà ấy định làm gì!”
Không khí bất giác chìm trong yên lặng, thủ đoạn của chủ tịch Kang, từ nhỏ đến lớn bọn họ chứng kiến không ít, luôn luôn tàn nhẫn, không đạt được mục đích sẽ không buông tay, nếu bà ấy thật sự muốn đối phó gia đình Geum Jan Di, thì không biết là sẽ làm ra chuyện gì.
Goo Jun Pyo kiên định nói: “ Dù thế nào, tôi cũng không buông tay cô ấy ra!”
So Yi Jung hiếm khi nghiêm túc cũng nói: “Bọn tôi sẽ luôn đứng về phía cậu!”
Song Woo Bin và Yoon Ji Hoo cũng gật đầu, bọn họ là bạn từ nhỏ đến lớn, có thể nói là còn thân hơn anh em ruột ở trong nhà, Jun Pyo khó khăn lắm mới tìm được tình yêu của mình, cho dù cô gái này có như thế nào, bọn họ cũng sẽ hết sức đứng bên cạnh cậu ấy, huống chi Geum Jan Di cũng không tệ.
Goo Jun Pyo cảm động nhìn mọi người. Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Kang Hee So lạnh lùng nhìn những người ở trong phòng, châm chọc nói: “F4 tề tựu đông đủ nhỉ!”
Đám nhóc này luôn muốn chống đối bà, thế nên bà cũng không mấy muốn thấy bọn họ. Thế nhưng khi đảo mắt qua Eun Bi đang đứng cạnh Yoon Ji Hoo, đôi mắt liền hiện lên vẻ kinh ngạc:
“Cô bé này là…”
“Nó là em gái cháu, Song Eun Bi, 6 năm trước Eun Bi hôn mê, vừa mới tỉnh lại không lâu.” – Song Woo Bin nhanh chóng nói.
Kang Hee So nhìn Eun Bi, đôi mắt ánh lên sự phức tạp: “À, ta cũng có nghe nói.”
--
Tác giả: Sẽ không quá hắc Kang Hee So, theo Trà thì bả cũng là 1 người phụ nữ khổ: chồng hôn mê, 1 mình gánh cả tập đoàn, 2 đứa con thì không hiểu cho mình, kể ra cũng tội.
ChịHai: Hồi đầu mình cũng để bên hiện đại, sau đó quản trị viên đổi sang đây ak.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...