Edit: Miu Miu.
Beta: Bạch Hồ.
—oOo—
“Khang đệ, Tiên thiên công tầng thứ năm của ta đã luyện hảo……”
Dương Khang vừa nghe được câu này, phản ứng đầu tiên chính là kinh ngạc.
Vương Trùng Dương tuy chưa nói qua bao lâu Tiên thiên công tầng thứ năm mới có thể thành công, nhưng ít ra sẽ không giống như Quách Tĩnh, luyện không đến một năm đã đột phá, xem ra bọn họ lần này dùng Cửu âm chân kinh chữa thương, không chỉ mình y có thu hoạch, ngay cả Quách Tĩnh cũng có lợi.
Dương Khang vừa định chúc mừng Quách Tĩnh, lại phát hiện cần cổ truyền đến cảm giác tê dại, lập tức minh bạch ngụ ý của Quách Tĩnh.
Thiết, mình lại như thế nào chịu khinh địch như vậy để cho hắn áp đảo?
Dương Khang ôm lấy hai chân Quách Tĩnh, tạo thành tư thế đấu vật Mông Cổ, rất nhẹ nhàng trở mình, đem Quách Tĩnh đặt dưới thân. Không đợi Dương Khang lộ ra nụ cười chiến thắng, đã bị Quách Tĩnh dùng đồng dạng kỹ xảo một lần nữa đè ép trở về. Dương Khang tất nhiên là không chịu phục, lần nữa đè lên, bị áp……
Hai người khi còn bé lúc chưa học võ, sẽ cùng Triết Biệt học đấu vật, lúc này ai cũng không muốn đơn giản nhận thua, đồng thời ăn ý không dùng nội công, toàn bộ đấu vật bằng kỹ xảo.
Hai người đều có kỹ xảo đấu vật ngang nhau, ưu thế chính là sức mạnh cùng hình thể. Hai điểm này Dương Khang không sánh bằng Quách Tĩnh, cho nên sau mấy lần giao phong, y bị Quách Tĩnh đặt ở dưới thân, Dương Khang thở hồng hộc, ra một thân mồ hôi. Trái lại trên người là Quách Tĩnh biểu tình thoải mái, Dương Khang không khỏi ảo não, chính mình quả nhiên đang ở thế hạ phong.
Quách Tĩnh cười nắm cổ tay Dương Khang, đang muốn bắt lấy thời cơ hôn đôi môi hắn mong chờ đã lâu, Dương Khang lại đột nhiên kịch liệt ho khan lên.
Quách Tĩnh cho là mình không cẩn thận làm Dương Khang đau, vội vàng buông tay ra, muốn đi rót cho y chén nước.
Nhưng khi Quách Tĩnh vừa buông tay ra, một hồi thiên toàn địa chuyển, hắn bị Dương Khang áp đảo tại trên giường, tay phải cũng bị đối phương dùng dây lưng cột ở trên giường.
Quách Tĩnh bất đắc dĩ cười, tay trái còn được tự to không khỏi muốn chạm vào môi Dương Khang, đang giơ giữa không trung cũng bị y bắt lấy.
“Hắc hắc, ngươi nói Tiên thiên công tầng thứ năm đã luyện hảo? Không được, ta muốn kiểm tra một chút.”
Tay phải của Quách Tĩnh đã bị Dương Khang dùng thắt lưng của chính mình buộc lại, cho nên Dương Khang lấy thắt lưng bên hông của Quách Tĩnh, đem tay trái Quách Tĩnh cũng cột vào trên giường, sau dang chân ngồi ở trên người Quách Tĩnh, nhìn khuôn mặt Quách Tĩnh, đắc ý cười.
Quách Tĩnh đối với tiếu dung của Dương Khang chính là không có cách nào khác chống cự, dung túng cười nhẹ nói:
“Hoan nghênh kiểm tra.”
Quách Tĩnh thanh âm trầm thấp, khàn khàn mang theo từ tính, lời nói mập mờ không khỏi làm Dương Khang mặt đỏ tai hồng.
Từ sau khi gặp lại Đà Lôi, bọn họ một đường đều phi thường mạo hiểm, thật vất vả hết cùng lại thông, Dương Khang cũng không khỏi quý trọng thời gian hai người ở chung. Thực tế lúc quỳ trước linh vị của Quách Thiếu Khiên, sau khi được Quách Tĩnh cầu hôn, Dương Khang luôn luôn muốn cùng hắn thân thiết hơn.
“Tĩnh ca ca, chúng ta động phòng a……”
Dương Khang cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non bên tai Quách Tĩnh, một bên đưa tay vào vạt áo Quách Tĩnh thăm dò. Dương Khang tận lực gọi danh xưng kia, bởi vì y biết rõ, Quách Tĩnh đối với danh xưng này căn bản không có sức chống cự.
Cũng không biết là bởi vì đầu ngón tay hơi lạnh của Dương Khang, hay là bởi vì xưng hô Quách Tĩnh đã muốn nghe từ lâu, thân thể Quách Tĩnh kịch liệt run lên. Hắn ngừng thở, áp lực nói:
“Khang đệ, đem thắt lưng cởi bỏ a……”
Dương Khang trầm thấp cười, y không muốn bị tử hình tại chỗ a, mới sẽ không cởi bỏ! Dương Khang cố ý hiểu lầm lời Quách Tĩnh, cười tủm tỉm nói:
“Di? Là muốn ta cởi bỏ vạt áo của ngươi? Đã giải khai a!”
Dương Khang vừa nói vừa cởi bỏ quần áo Quách Tĩnh, ánh mắt Dương Khang mị lên, cho dù Dương Khang xem bao nhiêu lần, cũng không khỏi hâm mộ cùng ghen tị thân hình hoàn mỹ của Quách Tĩnh, dưới ngọn đèn lập loè, giống như đá cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo, tản ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, làm cho Dương Khang không tự chủ được vươn tay ra đụng chạm.
Có lẽ bởi vì vừa mới tắm rửa qua, hoặc là hai người vừa mới đấu vật ra một tầng mồ hôi, xúc cảm dưới lòng bàn tay mềm dẻo lại có lực, thật giống như là có thêm sức hút, làm cho người ta lưu luyến không rời.
Dương Khang cảm giác được mục quang bất bình của Quách Tĩnh, y cười sau đó hôn lên môi hắn một cái, sau đó ngồi thẳng lên, khẽ mỉm cười nói:
“Ngươi không hài lòng? Ta đây cũng cởi bỏ.”
Dứt lời, Dương Khang từ trên cao nhìn xuống Quách Tĩnh, dùng một tốc độ phi thường tra tấn của con người, chậm rãi trút đi quần áo đã bán giải khai ở trên người, khóe mắt có thể làm cho người ta vui vẻ điên cuồng.
Dương Khang lớn lên chính là kẻ gây tai họa, mặt thon dài, ngũ quan tinh xảo, môi mỏng đỏ tươi. Lúc này dụng tâm làm ra thần sắc mị hoặc, càng làm cho người ta không thể chống cự.
Hô hấp của Quách Tĩnh lập tức trở nên nặng nề. Cùng màu da tiểu mạch sắc của Quách Tĩnh bất đồng, làn da Dương Khang giống như bạch ngọc, đơn bạc nhưng không gầy yếu, từ lọn tóc đến đầu ngón tay, không có một chỗ bất hoàn mỹ.
Quách Tĩnh biết thân thể này, nếu chạm vào sẽ rất thoải mái, hắn không khỏi giật giật tay, lại bất đắc dĩ phát hiện hai tay của mình đều bị cột vào trên giường, không cách nào nhúc nhích.
“Khang đệ……”
Quách Tĩnh nhịn không được thấp giọng kêu.
Dương Khang dùng ngón tay xoa môi của mình, khẽ cười nói:
“Muốn hôn? Ở đây? Hay là ở đây?”
Dương Khang vừa nói, một bên ngón tay chậm rãi dời xuống, xoa mọi chỗ trên thân thể của mình, một điểm lại một điểm từ từ xuống phía dưới, ánh mắt mập mờ vô cùng. Lúc xẹt qua hai điểm trước ngực, cố ý thỏa mãn thở khẽ một tiếng.
Quách Tĩnh toàn thân chấn động, mục quang nóng bỏng nhìn ngón tay Dương Khang đang di động, thân thể càng ngày càng nóng, loại tình huống nhìn được nhưng không chạm được làm hắn hối hận không thôi, sớm biết như vậy, hắn sẽ không mềm lòng.
Dương Khang cảm thấy biểu tình không cam lòng của Quách Tĩnh cực kỳ thú vị, vốn đang nghĩ muốn đùa hắn một chút, nhưng chính mình lại nhịn không được, nhào tới bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn.
Hai người những năm này da thịt thân cận, Dương Khang tuy không hiểu rõ lắm chỗ mẫn cảm của Quách Tĩnh, nhưng Quách Tĩnh đã làm hết thảy với y, dựa vào trí nhớ trả lại Quách Tĩnh, cho dù chỉ làm được ba phần, cũng đủ khiến Quách Tĩnh điên cuồng.
Hết lần này tới lần khác không vỗ về chỗ đang lửa nóng, mà cứ đem người treo giữa không trung, không cố gắng sức lại không phiêu khởi, phác thảo làm nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.
Dương Khang cảm giác khi môi y hạ xuống khiến cho Quách Tĩnh căng cứng. Tuy bị Quách Tĩnh hung hăng nhìn chằm chằm, có chút chột dạ, nhưng y đã buộc chặt hai tay của hắn, cho nên rất phóng tâm mà tại trên người hắn muốn làm gì thì làm.
Từ hầu kết đến xương quai xanh, từ trước ngực đến bên hông, Dương Khang làm không biết mệt mà cứ thăm dò.
Quách Tĩnh cảm giác được đôi môi nóng rực của Dương Khang khi hạ xuống thân thể hắn, vài sợi tóc thuận theo động tác của Dương Khang, cũng rơi xuống thân thể của hắn, càng làm cho người ta có cảm giác tê dại khó nhẫn nhịn.
Toàn cơ thể của Quách Tĩnh đều căng cứng, loại tâm ngứa khó nhịn quả thực làm hắn muốn điên rồi.
Dương Khang cảm nhận được ánh mắt Quách Tĩnh, nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại. Dương Khang phát hiện, tuy trong mắt Quách Tĩnh hừng hực dục vọng, nhưng không có mất đi khống chế, thậm chí cực kỳ giống hổ báo chờ đợi con mồi, kiên nhẫn nhìn con mồi khiêu khích chơi đùa, cuối cùng một kích trí mạng.
Dương Khang bị Quách Tĩnh nhìn vậy có chút hoảng hốt, nhưng Dương Khang như thế nào lại buông tha cho cơ hội tốt như vậy, lần sau khẳng định sẽ không có. Dương Khang nhịn không được liếm liếm môi, quyết định tiếp tục.
Quách Tĩnh lúc đầu còn không biết Dương Khang muốn tiếp tục làm cái gì, hắn chứng kiến Khang đệ có phong tình khác liếc mắt nhìn hắn, sau đó di chuyển xuống lửa nóng phía dưới, cúi đầu lè lưỡi, lướt qua.
Quách Tĩnh kêu rên một tiếng, cắn răng nuốt vào rên rỉ xông lên cổ họng.
Hắn không dự liệu được Khang đệ sẽ làm đến trình độ này.
Khang đệ hắn, chưa bao giờ từng vì kẻ nào cúi đầu, nhưng lúc này lại đem hết khả năng nịnh nọt hắn. Quách Tĩnh cơ hồ cho là mình đang ở trong mộng, hình ảnh trước mắt quá mức tươi đẹp, hắn cảm thấy máu toàn thân đều muốn sôi trào.
Dương Khang phân thần ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Quách Tĩnh si ngốc nhìn mình, trên trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, vài sợi tóc dán ở trên mặt, nhìn thật gợi cảm mê người.
Khó được chứng kiến phong cảnh như thế, Dương Khang cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cười trêu nói:
“Không cần phải kêu âm thanh quá lớn a! Ta nhớ rõ khách *** cách âm không tốt lắm……”
Quách Tĩnh nhìn cặp môi đỏ mọng của Dương Khang vẽ ra một vòng tuyệt đẹp, giống như là một đóa hoa non mềm trên thảo nguyên nở rộ trong xuân phong, ngực một hồi lửa nóng, không khỏi theo bản năng, đỉnh lên một cái.
Dương Khang đối diện chỗ lửa nóng của Quách Tĩnh, một câu kia lời còn chưa nói hết, liền phát giác trong miệng không kịp đề phòng bị đỉnh vào, không khỏi kêu rên lên tiếng.
Quách Tĩnh cảm giác mình được vây quanh ở nơi nhẵn nhụi ướt át, trong tai mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ của Dương Khang, nhịn không được nâng eo lên.
Dương Khang chưa bao giờ cảm thấy quẫn bách như vậy, tiếp tục cũng không được, lui ra phía sau cũng khó. Nhưng Dương Khang đã hạ quyết tâm muốn phục vụ ‘đến nơi đến chốn’, liền cố gắng thừa nhận.
Nhưng vật thể trong miệng càng lúc càng lớn, động tác cũng càng lúc càng nhanh, Dương Khang cẩn thận căn cứ theo eo của Quách Tĩnh, cật lực khống chế tốc độ quá nhanh của hắn, trong miệng tận lực không dùng hàm răng đả thương đối phương, miệng muốn trương đến cực hạn, nhất thời làm Dương Khang cực kỳ vất vả.
Không cách nào nuốt nướt bọt vào nên nó chảy xuôi xuống chỗ hai người đang giao nhau, Dương Khang cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu khó khăn, Dương Khang lúc này không khỏi nhớ tới sức chiến đấu bền bỉ của Quách Tĩnh, không khỏi âm thầm kêu khổ một câu.
Tiếp tục như vậy, hắn muốn làm đến khi nào thì a? Lấy tay thay hắn làm đều vô cùng đau nhức, chớ nói chi là chỉ dùng miệng.
Nhưng Dương Khang không nghĩ tới, loại chuyện này cũng sẽ có quán tính, y mỗi lần muốn chạy trốn, đối phương sẽ hợp thời truy đuổi đi lên, mang theo y lên lên xuống xuống, làm y không thể nào tránh né.
Chờ Dương Khang nhớ tới mình phải khởi động thân thể để đào thoát, hai tay đã sớm không có sức lực, chỉ có thể mềm mại vịn vào thân thể Quách Tĩnh, thuận theo động tác của Quách Tĩnh.
Dương Khang nghĩ muốn mở to miệng để thở, cảm giác mình sắp hít thở không thông, Dương Khang theo bản năng dùng đầu lưỡi đi ngăn cản tiến công của đối phương, lại giống như làm cho đối phương càng thêm hưng phấn.
Dương Khang cảm thấy trước mắt có một tầng hơi nước, cũng không biết qua bao lâu, Quách Tĩnh lần thứ nhất động thân, giống như chạm đến chỗ sâu trong yết hầu của Dương Khang. Loại xâm nhập này, làm cho Dương Khang theo bản năng nuốt một chút.
Quách Tĩnh trong nháy mắt cảm thấy ý chí khó có thể khống chế, phảng phất có vật gì đó muốn từ trong đầu gào thét ra, có một loại khoái cảm khó có thể hình dung nổi lên, hắn từng ngụm từng ngụm thở phì phò, loại khoái cảm này hắn chưa bao giờ nhận thức qua, hắn vô ý thức nâng đầu lên.
Khang đệ cũng đang giơ mặt lên, mờ mịt nhìn hắn, trong đồng tử mờ mịt hơi nước, gương mặt xinh đẹp mang theo yếu ớt khó thấy, môi sưng đỏ hé mở, lại không ngừng tràn ra chất lỏng bạch sắc, mĩ loạn đến làm cho người ta khó có thể tin.
Quách Tĩnh cảm thấy trong đầu có cái dây thần kinh nào đó triệt để đứt đoạn.
Cái này còn chưa đủ.
Quách Tĩnh ngạnh sinh kéo đứt dây lưng, đem Khang đệ chờ mong đã lâu ôm vào trong ngực, hôn lên đôi môi muốn hành hạ người khác.
“Ngô……”
Dương Khang chỉ kịp phát ra một cái đơn âm, liền không hề có sức chống cự mà bị đánh tơi bời. Bất quá đang loạn ý tình mê, Dương Khang vẫn còn thất thần.
“Hô…… Ngươi không chuyên tâm……”
Quách Tĩnh bất mãn kháng nghị nói:
“Đang suy nghĩ gì?”
Dương Khang vẫn còn đang quấn quanh mùi vị đạo lúc nãy vô ý thức hồi đáp:
“Nguyên lai Tiên thiên công tầng thứ năm của ngươi thật sự luyện thành công a……”
Quách Tĩnh cũng không biết là nên sinh khí hay là nên bật cười, than nhẹ một tiếng liền đem Dương Khang đặt dưới thân.
“Đương nhiên luyện thành công, ngươi có thể tiếp tục thể nghiệm.”
Bị đặt tại trên giường, Dương Khang nhanh chóng làm một cái phán đoán, vừa mới phục thị người quả thực làm y mệt mỏi chết khiếp, vừa rồi không có hưởng thụ, mà còn phải cố hết sức nịnh nọt Quách Tĩnh.
Hơn nữa, lực bền bỉ của Quách Tĩnh có vẻ cũng không khủng bố như trước nữa. Y vốn kiên trì tuyệt đối không cho Quách Tĩnh áp, đó là sợ lực bền bỉ siêu cấp cường giả của hắn, hiện tại đã không thành vấn đề, Dương Khang cũng không có khái niệm ai ăn trước thiệt thòi.
Cho nên Dương Khang rất không có lập trường mà dao động, chỉ do dự trong chốc lát nhân tiện nói:
“Được rồi, ta cho ngươi làm, bất quá nếu để cho ta bị đau, sẽ không có lần sau.”
Quách Tĩnh mừng rỡ, dã thú trong thân thể bị ẩn nhẫn lâu ngày, thoáng cái phá chuồng thoát ra, đem hết khả năng khơi mào dục vọng Dương Khang, tại trên người Dương Khang để lại ấn kí thuộc về mình.
Quách Tĩnh vốn vô cùng quen thuộc thân thể của đối phương, tận lực nịnh nọt phía dưới, Dương Khang rất nhanh đầu hàng, tiếng rên rỉ trong phòng vang lên.
Quách Tĩnh cười đem lời Dương Khang vừa mới nói lúc nãy trả lại:
“Không cần phải kêu âm thanh quá lớn a! Ta nhớ rõ khách *** không có cách âm tốt……”
Dứt lời còn cố ý ngậm lấy chỗ lửa nóng của Dương Khang.
“Ngô…… Đáng giận……”
Dương Khang cắn chặt môi dưới, muốn nhịn xuống tiếng rên rỉ, nhưng không chút nào có hiệu quả, loại rên rỉ mê người cứ đứt quãng vang lên, đến chính mình nghe còn cảm thấy đỏ mặt. Đến cuối cùng cũng không khống chế được, dù sao cách âm cũng không tốt, cá nước thân mật là chuyện bình thường, làm gì che che lấp lấp?
Cuối cùng cũng buông xuôi tầng cố kỵ, hai thân thể trẻ tuổi như củi khô lâu ngày gặp lửa, oanh một cái liền dấy lên ngọn lửa ngập trời.
Dương Khang đang hưởng thụ khoái cảm quen thuộc, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng từ chỗ tư mật truyền đến cảm giác lạnh buốt, không khỏi rùng mình, bất an mà hỏi:
“Đó là cái gì?”
“Là thuốc mỡ, ta không muốn làm ngươi bị thương.”
Quách Tĩnh dùng ngón tay dính thuốc mỡ tốt nhất, cẩn thận vẽ loạn tại chỗ hồng nhạt, sau đó chậm rãi để ngón tay xâm nhập vào.
“Quách Tĩnh ngươi…… Ngươi…… Học từ chỗ nào?”
Dương Khang bởi vì đột nhiên xuất hiện dị vật mà căng cứng thân thể, ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi mà hỏi.
“Ân, trong thư phòng sư phụ ngươi, có thiệt nhiều loại sách này.”
Quách Tĩnh cười nhẹ, cảm thụ được đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại. Dựa vào cảm giác, cẩn thận bắt đầu chuyển động, chạm vào chỗ mềm mại bên trong, tưởng tượng thấy chính mình sắp chiếm lĩnh chỗ này, không khỏi tim đập thình thịch.
“Dựa vào…… Ô……”
Dương Khang nộ. Y thật sự là xem thường Quách Tĩnh, y ở đảo Đào Hoa phá trận, thắc mắc tại sao Quách Tĩnh không thích đọc sách lại ngày ngày đến thư phòng của sư phụ, còn che che lấp lấp.
“Di? Còn có công phu nghĩ sự tình khác a…… Xem ra ta còn chưa đủ cố gắng.”
Quách Tĩnh càng ra sức, cố gắng làm cho Dương Khang buông lỏng thân thể.
Dương Khang cũng rất phối hợp, nhưng thân thể bị xâm nhập, cảm giác cũng không thoải mái lắm, dựa vào cảm giác, Dương Khang biết phía sau đã gia tăng lên ba ngón tay.
Quách Tĩnh rất ôn nhu, cũng rất kiên nhẫn, chậm rãi hầu hạ dục vọng phía trước của y, dần dần, Dương Khang liền bắt đầu xem nhẹ cảm giác bất an sau lưng, trong khoái cảm quen thuộc liền rơi vào tay giặc.
Chờ Dương Khang sau khi phát tiết trong miệng Quách Tĩnh, Dương Khang mê mang nhìn chằm chằm vào đầu giường phát ngốc, cho đến khi Quách Tĩnh bất mãn gặm cắn cùng chỗ mềm mại sau lưng chống đỡ một vật thể nóng rực, mới đem Dương Khang từ trong khoái cảm kéo trở về.
“Khang đệ……”
Quách Tĩnh khó nhịn tại lối vào cọ cọ.
Dương Khang kinh ngạc, nghĩ thầm Quách Tĩnh bị mình dạy bảo quả nhiên rất tốt, không được mình đồng ý, tuyệt đối sẽ không tự tiện hành động.
Dương Khang giương mắt, nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc kia, bay giờ đã nhuộm đầy dục vọng điên cuồng, trong song đồng tinh sáng như hắc diệu thạch, đều là hình ảnh của mình.
Dương Khang trong nội tâm bị ý nghĩ yêu thương đánh gục, đưa tay vuốt giọt mồ hôi trên gò má Quách Tĩnh, nhẹ nhàng cười nói:
“Không cần nhịn nữa……”
Quách Tĩnh kêu rên một tiếng, nhận được sự cho phép, không thể chờ đợi được rồi lại cẩn cẩn dực dực chen vào dũng đạo chờ mong đã lâu.
Dương Khang cắn chặt hàm răng, không muốn cho âm thanh đau đớn của chính mình thoát ra. Y mặc dù vừa mới nói với Quách Tĩnh, nếu đau y sẽ không cho hắn tiếp tục làm, nhưng y cũng biết, làm loại sự tình này làm sao có thể không đau?
Thân thể nam nhân cấu tạo vốn sẽ không giống nữ tử, huống chi đây là lần đầu của y, mặc dù Quách Tĩnh làm đủ tiền hí cùng bôi trơn, nhưng ‘thứ’ của Quách Tĩnh khác hẳn với thường nhân, căn bản không có khả năng không đau.
Dương Khang không thể kêu lên đau đớn, bởi vì y biết rõ, chỉ cần y làm ra một chút biểu tình không thoải mái, Quách Tĩnh khẳng định cũng không tiếp tục làm nữa. Bọn họ đều lăn qua lăn lại nhiều năm như vậy, chẳng lẽ sau này cứ như vậy mà không hề tiến triển?
Dương Khang không cam lòng, nhưng cho dù y nhẫn nại như thế nào, biểu tình trên mặt cũng không có khả năng thoải mái. Quách Tĩnh vốn cẩn cẩn dực dực nhìn nét mặt của Dương Khang, thấy thế lập tức lo lắng dừng lại động tác, cả người bắt đầu đấu tranh.
Dương Khang cảm thấy xâm nhập sau lưng ngừng lại, vừa mở mắt liền thấy được biểu tình phức tạp trên mặt của Quách Tĩnh, liền biết rõ hắn đang nghĩ cái gì. Dương Khang miễn cưỡng cười cười nói:
“Ta không sao, loại đau đớn này còn có thể chịu được.”
Quách Tĩnh lại thật sự không đành lòng thấy Dương Khang thống khổ, đang do dự muốn lặng lẽ vận Tiên thiên công đánh tan dục vọng, liền phát hiện Khang đệ đột nhiên đem hắn đẩy ngã trên giường.
Ân, như vậy cũng tốt, đổi thành hắn chịu đau đớn cũng không sao.
Quách Tĩnh trong nội tâm vừa bay lên ý nghĩ này, lại nghẹn họng nhìn trân trối Khang đệ vịn dục vọng của hắn, kiên định thong thả ngồi xuống.
“Ngô……”
Hai người đồng thời kêu rên một tiếng, chỉ có điều, một cái là vì khoái cảm, một cái là vì đau đớn.
Dương Khang thà đau dài không bằng đau ngắn, cắn răng một mực ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cuối cùng vô lực nằm trên người Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh đau lòng vuốt lưng trần của Dương Khang, tuy hạ thân truyền đến khoái cảm cơ hồ muốn đem hắn bức điên, nhưng hắn vẫn là cố kỵ cảm thụ của Dương Khang, cố gắng không đi xúc phạm tới y.
Dương Khang nghe tiếng tim đập như sấm của Quách Tĩnh, sau khi thở xong, có lẽ là lúc nãy Quách Tĩnh mở rộng cho y rất tốt, giống như cũng không phải đặc biệt đau đớn. Nhưng Dương Khang phát hiện Quách Tĩnh vẫn không dám tự ý động, đang chờ đợi chỉ lệnh của y, Dương Khang nhịn không được khởi động thân thể, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Động a!”
Lời này Dương Khang vừa mới thoát ra khỏi miệng, Quách Tĩnh khó nhịn được lập tức cởi bỏ cái áo vướng víu, nhờ sức nặng từ thân thể của Dương Khang mà chỗ kết hợp càng sâu thêm, lần này càng chạm vào đến chỗ sâu nhất, khiến Dương Khang kêu đau một tiếng, lần nữa khiến Quách Tĩnh bất an.
Dương Khang cảm thấy Quách Tĩnh ngừng lại, y cũng biết Quách Tĩnh lo lắng thân thể của mình, Dương Khang cũng rất cảm tạ đối phương săn sóc.
Phải biết rằng những tiểu thuyết long dương kia trong thư phòng Hoàng dược sư, Dương Khang kỳ thật cũng có xem qua. Nếu như ‘công’ nhịn không được mà tiến công, ‘thụ’ căn bản không cách nào thừa nhận được.
Thực tế đều là nam nhân, Dương Khang tất nhiên biết rõ, dưới loại tình huống này, Quách Tĩnh đến tột cùng có bao nhiêu gian nan, bất quá cũng nhờ nhiều năm chịu thiệt thòi tôi luyện được lực nhẫn nại, nếu không mình khẳng định thảm.
Dương Khang chậm rãi ngồi thẳng lên, nghênh tiếp ánh mắt lo lắng và vội vàng của Quách Tĩnh, thở dài nói:
“Hay là ta động a.”
Lời này vừa nói ra, dù là da mặt vô cùng dày, Dương Khang cũng nhịn không được mà đỏ mặt tới mang tai.
Quách Tĩnh kỳ thật đã nhịn tới cực điểm, lực nhẫn nại của hắn đã được luyện nhiều năm, nhưng đó là chưa có hưởng thụ qua khoái cảm sau khi phát tiết được dục vọng. Tựa như lão hổ từ nhỏ một mực ăn cỏ, ngẫu nhiên một ngày đột nhiên được ăn thịt, vậy nó tuyệt đối sẽ không trở lại ăn cỏ nữa.
Quách Tĩnh cũng giống như vậy, trong đầu của hắn vẫn còn lưu lại khoái cảm lúc nãy, thân thể hắn đang được Khang đệ bao quanh, tuy lý trí còn nhắc nhở hắn không thể làm động tác quá lớn làm bị thương Khang đệ chính mình trân quý nhất, nhưng một tia lý trí này cũng đã nhanh chóng bị trừ khử không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Cho nên hắn căn bản là không có nghe Dương Khang đang nói cái gì, chỉ là nhìn đôi môi sưng đỏ của Khang đệ hé ra hợp lại, gò má đỏ ửng mê người, sau đó…… Sau đó Khang đệ chính mình động!
Khoái cảm quá mức mãnh liệt, làm cho Quách Tĩnh gầm nhẹ một tiếng, nhịn không được duỗi ra hai tay đỡ lấy thân mình mảnh khảnh của Dương Khang, không biết là muốn dập lửa do Dương Khang tự đốt, hay là giúp Dương Khang động được nhanh hơn một chút.
Dương Khang cắn răng, cố gắng giật giật eo.
Ừ, quả nhiên là không quan hệ ở dưới hay ở trên, y thích chính là loại cảm giác chủ động này.
Dương Khang nở nụ cười, tâm tình thoải mái, trực tiếp thả lỏng thân thể.
Quách Tĩnh cũng rốt cục nhịn không được mà động theo Dương Khang, mỗi lần ma sát bên trong, Dương Khang đột nhiên cảm thấy đối phương đỉnh lên một chỗ, cự đại khoái cảm tựa như dòng điện bay thẳng vào trong óc, làm Dương Khang đột nhiên trừng lớn hai mắt, thân thể căng thẳng lên.
Quách Tĩnh đang cùng Dương Khang thân mật, làm sao không biết biến hóa của y, biết rõ tìm được địa phương trong truyền thuyết, Quách Tĩnh cũng nhịn không được nữa, xoay người đem Dương Khang đặt ở dưới thân, không hề khách khí nhắm ngay nơi ấy mà tấn công.
Dương Khang rốt cuộc vô lực tự hỏi, loại khoái cảm này căn bản không giống với kinh nghiệm trước kia của y, khó có thể tin là làm toàn thân y run rẩy. Vốn đang nhìn rõ ràng bỗng hai mắt bịt kín một tầng sương mù, loại khoái cảm lạ lẫm này làm Dương Khang vừa sợ hãi vừa không nỡ buông tay,
Hơn nữa Quách Tĩnh tiến công càng ngày mãnh liệt, làm Dương Khang không khỏi rên rỉ thành tiếng.
“Chậm…… Chậm một chút……”
Dương Khang gian nan phun khí, Quách Tĩnh nghe lời động tác chậm lại nhưng lại làm cho Dương Khang cơ hồ muốn nổi điên, níu lấy tóc của hắn cả giận nói:
“Nhanh lên…… A…… Ngô……”
Vô lực nói ra, Dương Khang chỉ phải đem chính mình giao cho đối phương, khoái cảm như thủy triều từng lớp sóng đánh tới, cọ rửa toàn thân của y, ngay từ đầu y còn có thể theo cuộn sóng phập phồng, nhưng cuối cùng chỉ có thể vô lực nằm đó, mấy lần thiếu điều chút nữa bị nhấn chìm trong thủy triều.
Dương Khang liền nghiến răng nghiến lợi, y không hiểu, lần đầu tiên Quách Tĩnh rõ ràng rất nhanh phát tiết, như thế nào lần thứ hai thời gian dài như vậy tinh thần vẫn còn sáng láng?
Dương Khang đã sớm mơ hồ không có khái niệm về thời gian, chỉ biết là ngọn đèn trên bàn mỡ đều đã khô mất, tới lúc y đạt tới khoái cảm lần thứ ba, bấc đèn tát một tiếng rồi tắt luôn.
Sau đó Dương Khang cũng không thấy rõ biểu tình của Quách Tĩnh, chỉ có thể ôm chặt đối phương, mặc cho hắn đem y loay hoay thành các loại tư thế.
Dương Khang muốn hô ngừng, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, đều biến thành tiếng rên rỉ, ngữ không thành câu.
Cho đến khi Dương Khang hoảng hốt phát hiện, loại khoái cảm vô tận này sẽ vĩnh viễn không ngừng lại, một loại bất lực làm cho Dương Khang không thèm bận tâm cái gì mặt mũi, nức nở nghẹn ngào lên tiếng nói:
“Tĩnh ca ca……”
Kỳ thật Dương Khang gọi rất nhẹ, nhưng Quách Tĩnh lại cứ nghe chếch vào trong tai. Loại cầu khẩn mang theo âm thanh nức nở xin khoan dung, lại gọi danh xưng của hắn, quả thực chính là lực sát thương chí mạng của hắn.
Dương Khang cảm thấy Quách Tĩnh gầm nhẹ một tiếng, dùng sức chạy nước rút vài cái, chăm chú ôm y, hai người run rẩy cùng một chỗ đạt tới khoái cảm……
Hết chap 58.
Miu Miu nói ra suy nghĩ của mình:
vuốt mồ hôi Chương này dài thiệt, nhưng H không có dài chu mỏ bất mãn
Đọc biết bao nhiêu cảnh H, ta chưa bao giờ thấy anh công kiểu này nha, nhục nhã quá anh ơi ánh mắt khinh thường
Và theo như ta đã nói, H = hết, cho nên, chương sau nữa là hoàn rồi, và cũng rất tiếc thông báo luôn, truyện này không có phiên ngoại, thế đấy =3=
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...