Đông Ly Trần Kiếp Diệt


Thương lượng xong xuôi, Trần Huyền Tông tự mình dẫn theo Ma Phật Đại Sư và Diêm Mặc hai người rời khỏi Tông Nhân Tự đi tới tòa cấm địa ở hoàng cung chỗ sâu.

Lần này đi vào cấm địa, Khương Ly thình lình cũng được mời đến góp vui, để hắn nghi hoặc trong lòng, không nghĩ trong hồ lô của Quốc quân đang chứa đựng cái gì.

Một nhóm năm người lướt qua khuôn viên được trông giữ nghiêm ngặt, đến rồi một tòa cung kiện cũ kỹ, cô đơn, tên là Kinh Dương.

Kinh Dương Điện giống như Tông Nhân tự đều là chỗ trọng địa của Việt quốc, bên trong có một vị Chân Nhân cường giả tự mình trấn thủ.

Vị Chân Nhân này gọi là Trần Huyền Ân, là Trần Huyền nhất mạch trưởng lão.

Tuy nhiên, vị trưởng lão kia trước nay không từng xuất đầu lộ diện, cả ngày trốn ở bên trong cung điện.

Mà tòa cung điện này cũng chỉ có một tác dụng, đó là mượn Thổ Độn Truyền Tống Trận, đem cao thủ truyền tống vào bên trong cấm địa.

Thổ Độn Truyền Tống Trận này là do Kinh Dương Vương bố trí, cấp bậc đạt tới lục chuyển, liên quan đến lực lượng hư không, không phải Trận Vương cường giả, không thể bày xuống.

Hoàng cung cấm địa tên là Long Đàm, nằm ở dưới nền đất một trăm trượng, bên dưới nguyên khí kinh người, võ giả tu luyện ít nhất có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp đôi.

Mà lại càng xuống chỗ sâu xa, tốc độ tu luyện càng nhanh.

Nhưng bởi vì linh khí quá nồng, tạo thành linh áp, mặc dù Chân Nhân cao thủ cũng không dám đi xuống quá sâu.

Mặc dù như thế, nơi này chính là một nơi tu luyện bảo địa, chỉ có Trần gia thiếu niên thiên tài, hoặc là Chân Nhân cao thủ sắp đột phá, mới có thể xin phép được vào trong đầm bế quan.


Mà Truyền Hỏa Bia thì được cắm ở dưới đáy Long Đàm, Chân Nhân võ giả muốn cảm ngộ bia đá, phải thông qua Truyền Tống trận xuống tận nơi, cũng dựa vào lực lượng của trận pháp bảo vệ, đảm bảo tính mạng.

Hơn nữa, cũng không được ở dưới đó quá ba ngày, nếu không đợi lực lượng của trận pháp tiêu tan, võ giả sẽ bị trầm trọng áp lực ép nát.

“Huyền Ân gặp quốc chủ”
Bên trong Kinh Dương Điện, một ông lão mặc áo đen đối với Trần Huyền Tông chắp tay thi lễ.

Ông lão này khuôn mặt tang thương, tu vi Nhị phẩm trung kỳ, ẩn mà không phát, cất giấu kiếm ý.

“Trưởng lão khách khí…mấy vị này muốn vào Long Đàm, ngươi mở ra Truyền Tống trạn để cho bọn họ đi vào thôi” Trần Huyền Tông khẽ mỉm cười, chỉ vào sau lưng Khương Ly, Ma Phật Đại sư cùng Âm Mặc ba người.

“Bệ hạ, cấm địa trước nay không cho người ngoài tiến vào…” Trần Huyền Ân một đôi mắt sắc bén dò xét qua bọn người Khương Ly, hơi có chút bát mãn.

“Việc này quả nhân cùng Tông Nhân Tự các vị trưởng lão đã cùng thống nhất, Huyền Ân trưởng lão chớ nên làm khó” Trần Huyền Tông bình thản mở miệng.

“Được…nếu bệ hạ đã quyết định, lão hủ sẽ để bọn họ tiến vào Long đàm.

Tuy nhiên, Truyền Tống Trận bảo vệ mỗi khi khởi động tốn hao quá lớn, ta sẽ không vì bọn họ mở ra.

Các vị khách nhân muốn xuống đầm phải tự mình tìm biện pháp”
Trần Huyền Ân nói xong, hơi nhắm hai mắt, không cần phái nói nhiều lời nữa.


Mà Ma Phật Đại Sư và Diêm Mặc, nhất thời sắc mặt chìm xuống, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên Trần gia đã bắt đầu cản tay cản chân.

Khương Ly cũng hơi hơi nhíu mày, lúc trước Hạ Bỉnh Khiêm truyền tin nói rằng, Quốc quân đồng ý để Khương Ly đến Hoàng cung cấm địa một lần, tự mình đoạt Truyền Hỏa Bia.

Hắn đã đoán ra, lời này không hề đơn giản, quả nhiên…
Truyền Tống Trận, là Vương cấp đại trận, mượn lực lượng hư không, đem võ giả cách không truyền tống đến một địa điểm khác.

Trong quá trình truyền tống, võ giả nếu thân thể không mạnh, sẽ bị lực lượng hư không phá tan thành từng mảnh.

Đương nhiên, trong thời gian truyền tống, người thi trận cũng sẽ mở ra trận pháp bảo vệ, ngăn cách lực lượng hư không cắn phá.

Lực lượng hư không, Khương Ly tự hỏi lấy cảnh giới Ngọc Mệnh của hắn, cộng thêm Bất Diệt Chân Thân không tài nào chống lại lực lượng hư không.

Vị trưởng lão kia hiển nhiên đang muốn làm khó xử bọn hắn, đôi mắt không khỏi híp lại len lén quan sát vị hòa thượng đứng bên trái mình.

Người này liền là Ma Phật Đại Sư đi, khí thế nội liễm, thâm sâu khó lường, người hòa thượng này không đơn giản.

Trần Huyền Tông trong lòng cho Huyền Ân trưởng lão một điểm khen ngợi, ngoài mặt thì lộ ra vẻ cười khổ nói:
“Mong các vị đạo hữu hiểu cho, Kinh Dương Điện do Huyền Ân trưởng lão chấp chưởng, tự nhiên do ông ấy định đoạt, xem ra mấy vị muốn lấy được bia đá, cần phải bỏ ra nhiều công phu rồi”
“…”
Ma Phật Đại Sư lẫn Khương Ly đều trầm ngâm không nói, ánh mắt đăm chiêu nhìn đại trận.


Đây là một tòa Lục chuyển đại trận, trong đó còn mượn lực lượng hư không.

Lấy trình độ của Khương Ly dù có trận bàn, nguyên liệu cũng không tài nào bố trí ra.

Bằng không, hắn có thể tự mình bày trận, xông xuống đáy long đàm lấy Truyền Hỏa Bia rồi.

Mà đại trận bên trên, mơ hồ biểu lộ từng tia lực lượng hư không, mỗi một tia, đều khiến Khương Ly cảm giác rợn cả tóc gáy.

Nếu như không có trận pháp phòng hộ, bị lực lượng hư không cắn xé, chính hắn sẽ phải chết không nghi ngờ.

Nhưng để hắn rút lui thì cũng không thể nào.

Bởi vì hôm nay đến đây đoạt bia, đâu chỉ mình hắn.

Thông qua lời của Hạ Bỉnh Khiêm, hắn cũng xem như hiểu rõ thân phận của hai gã Chân Nhân kia.

Hai kẻ này đều là bộ hạ dưới trưởng Vạn Quỷ Vương, một người là Nhị phẩm hậu kỳ, còn một người tu vi sâu không thấy đáy.

Nói không chừng hôm nay bọn có có thể lấy được bia đá, giao cho Vạn Quỷ Vương, đến khi đó hắn muốn đoạt bia đá về, đúng là chuyện nói si nói mộng.

Vì vậy, Long Đàm này hắn nhất định phải xông.

Bên kia, Ma Phật Đại Sư cùng Diêm Mặc Âm Tướng đồng dạng đăm chiêu nhìn ngắm truyền trống trận.

Hồi lâu, hai người tựa hồ thỏa thuận xong điều gì đó, Ma Phật Đại Sư mới chắp tay nói:
“A di đà phật, mời trưởng lão mở ra truyền tống trận, tiểu tăng muốn đi vào”
“Ồ” Huyền Ân trưởng lão hơi giật mình, những tưởng người này sẽ biết khó mà lui, lại không nghĩ vẫn cương quyết muốn xuống Long Đàm.


Mặc dù hơi giật mình, nhưng ông ta vẫn không coi vào đâu, Ma Phật Đại Sư này chỉ sợ có dị bảo gì đó có thể chống đỡ lực lượng hư không, nhưng muốn lặn xuống đáy của long đàm lại là chuyện thiên phương dạ đàm.

Lúc này, Ma Phật đại sư liếc nhìn Khương Ly tủm tỉm hỏi: “Đạo hữu tựa hồ có cùng mục đích với tiểu tăng, vậy thì cùng nhau đi chứ?”
Khương Ly trong lòng xoắn xuýt lạ thường, bỗng nhiên có một tiếng nói lả lướt ở trong óc hắn vang lên.

“A là khí tức của Long Đàm, tiểu huynh đệ, ngươi tựa hồ gặp khó khăn, có cần lão ca giúp ngươi ngăn trở lực lượng hư không chăng.

Đổi lại ngươi chỉ cần giúp ta mở thêm một lớp phong ấn mà thôi”
“Ừm” Khương Ly lông mày buông ra, trong lòng tính toán.

Trên nhẫn trữ vật này, được Kinh Dương Vương bố trí chín lớp phong ấn, nhằm giam giữ Nghiệt Long.

Chín lớp phong ấn này, cực kỳ tính diệu, tựa hồ là thượng cổ phong ấn trận pháp, ngay cả đạt tới Bát phẩm Yêu Vương Nghiệt Long cũng khó lòng phá vỡ.

Lần trước cùng Trần Thừa Dụ đối chiến, thời khắc nguy cấp để bảo toàn tính mạng, Khương Ly đã cùng con rồng này thỏa thuận, sẽ giúp nó phá vỡ một lớp phong ấn.

Hiện tại, phong ấn yếu bớt, Nghiệt Long tưa hồ có thê thoải mái nhảy nhót hơn, nên lần này lại dụ dỗ hắn muốn mượn tay Khương Ly phá vỡ lớp phong ấn tiếp theo.

Chỉ có điều, Khương Ly cũng có tính toán riêng, lần trước phá bỏ một lớp phong ấn, nhẫn trữ vật trận pháp đã yếu ớt rất nhiều.

Nếu lại phá thêm một lớp, nói không chừng con rồng này sẽ phá tan nhẫn trữ vật mà chui ra ngoài.

Đến khi đó, không những hắn mà Việt quốc cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu.

Nghĩ đến điều ấy, Khương Ly xoắn xuýt cực kỳ, nhưng đúng lúc này chợt có một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận