Bế quan nửa tháng, thương thế cũng hồi phục được bảy phần, Khương Ly liền quyết định xuất quan.
Hắn chân đạp bộ pháp, nhẹ như cơn gió, chốc lát đã đến trước biệt viện của Tô phu nhân.
Luồng ma đạo Chân ý vừa rồi chính là từ chỗ này phát ra.
Khương Ly đến nơi, đã thấy Dương quản sự thần sắc chăm chú nhìn vào bên trong, hai tên thủ vệ nhận biết hắn vội vàng kính cẩn cúi chào, nhưng không để Khương Ly đi vào.
Dù sao Tô phu nhân trước khi bế quan từng ra lệnh, trong lúc nàng tu luyện không ai được phép tiến vào trong biệt viện.
Khương Ly đối với Dương quản sự gật đầu chào hỏi, rồi chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa chờ đợi.
Ước chừng nửa canh giờ, đạo huyền diệu Chân ý kia sắp tản mất, thì một luồng kinh khủng uy áp từ dưới mật thất trồi lên, khiến toàn bộ biệt viện bị đè nén khó thở.
“Đây là đang đột phá rồi sao?” Khương Ly lẩm bẩm, âm thầm cả kinh, Tô phu nhân vừa rồi tản ra khí thế, mang đến uy hiếp lại không kém gì Trần Thừa Dụ lúc đỉnh cao.
Nàng ta rõ ràng chỉ mới đột phá Nhị phẩm sơ kỳ mà thôi, còn chưa kịp ổn định cảnh giới.
Trong lòng cảm khái vô cùng, quả nhiên là thiên tài của thế lực lớn có khác.
Lại thêm nửa canh giờ, cánh cửa biệt viện bất ngờ mở ra, cũng vang lên một giọng nói thanh lãnh.
“Dương thúc, Đông Ly đạo hữu xin mời vào!”
Khương Ly và Dương quản sự đưa mắt nhìn nhau, sải bước đi vào bên trong, chỉ thấy một tên nữ tử mặc váy đen đang lười biếng ngồi ở trên ghế tựa, dáng vẻ diễm lệ điệu đà.
Mặc dù đã cùng nàng gặp gỡ không ít lần, nhưng mỗi khi trông thấy dáng vẻ dụ hoặc của Tô phu nhân, Khương Ly đều không tự chủ toát lên một tia kinh diễm.
“Chúc mừng thiếu chủ” Dương quản sự dẫn đầu chắp tay nói.
“Cảm tạ Dương thúc”
“Chúc mừng phu nhân Chân ý đại thành, đột phá nhị phẩm”
Khương Ly chắp tay bảo.
Tô phu nhân ý cười đầy mặt, vuốt vuốt tóc mai, nhẹ giọng nói: “Nào có cái gì đáng chúc mừng đâu, đợi tiểu nữ Chân ý viên mãn, sánh ngang với đạo hữu, ngươi lại chúc mừng ta cũng không muộn”
Khương Ly cười nhạt lắc đầu: “Không giống nhau, như Khương mỗ thấy, phu nhân cốt linh còn chưa tới một trăm, không những chân ý đại thành, tu vi cũng bước vào nhị phẩm, là thiên chi kiêu nữ, đi so với lão già lọm khọm như ta làm gì”
“Ha ha ha” Tô phu nhân cười cười chưa cho ý kiến, Khương Ly chợt khẽ hỏi:
“Mặc dù hơi khiếm nhã, nhưng tại hạ rất tò mò, phu nhân tu luyện là loại ý cảnh nào?”
Tô phu nhân ngồi xuống ghế, ngón tay điểm nhẹ, quanh thân chợt nở rộ một luồng u ám mà huyền diệu Chân ý, tiện đà trả lời.
“Hắc Diệu chân ý, chính là Tô gia nhất mạch truyền thừa, Chân ý này cùng đạo hữu Bất Diệt Chân ý giống nhau, cùng đứng hàng thượng đẳng”
“Ồ” Khương Ly gật đầu, chưa dò hỏi quá sâu, mà Tô phu nhân cũng thu hồi Chân ý, tay phải chống má, có chút phiền muộn nói:
“Tiểu nữ đến Việt quốc hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp được người cần gặp, lấy được thứ cần lấy, mà tu vi của ta rốt cuộc đã đột phá nhị phẩm, chuyến đi này coi như viên mãn…”
Nàng thăm thẳm thở dài, tiếng thở dài kia rõ ràng không phải ngụy trang.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Khương Ly, nhưng muốn cùng hắn phân biệt, trong lòng nhiều ít có một tia thất lạc.
Khương Ly chưa mở miệng, lẳng lặng ngồi nghe.
“Tiếp theo, tiểu nữ phải trở về Hắc Diệu Đế Vực, tranh đoạt Cổ Thiên Đình di chỉ danh ngạch, muốn cùng đạo hữu gặp lại, sợ rằng không biết đến ngày tháng năm nào, thật là phiền lòng”
Khương Ly nhìn nữ nhân xinh đẹp động lòng người trước mặt, tâm tình có chút chợt lo được lo mất, không hiểu vì sao.
Hắn nhẹ giọng:
“Thiên hạ có mấy bữa tiệc không tan, thế nhân li biệt là để sau này gặp lại, tại hạ cùng phu nhân nếu hữu duyên, ắt sẽ còn gặp gỡ”
Tô phu nhân nghe lời nói của hắn, nháy nháy mắt, tươi tỉnh mỉm cười, chợt từ trong túi trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng.
Mặt trên khắc chìm hai chữ Hắc Diệu, đưa cho hắn.
“Đạo hữu cầm lấy vật này, sau đó nếu đi qua Đế vực có thể tìm tới tiểu nữ, tiểu nữ nhất định sẽ tận tình khoản đãi”
“Một lời đã định” Khương Ly gật đầu, tiếp nhận lệnh bài, chắp tay nói.
“Được”
Khương Ly cầm Hắc Diệu kim bài thu vào túi trữ vật, lặng im chốc lát.
Hai người tiếp tục trò chuyện trên trời dưới đất , mãi đến khi trời chiều, Khương Ly mới chắp tay cáo biệt.
....
Biệt viện dưới đình, Tô phu nhân mặc một thân váy đen, khí tức sắc lạnh lùng đang nhìn về phương xa.
Đằng sau nàng Dương quản sự đứng nhắm mắt thần du thiên ngoại, hai người tựa hồ đang chờ đợi.
Lúc này, Dương quản sự chợt nhíu mày lên tiếng hỏi: “Thiếu chủ đưa cho kim bài cho Khương Chân Nhân, có thích hợp sao?”
Tô phu nhân không quay đầu, trầm giọng: “Bản cung tự có ước lượng”
Dương quản sự gật đầu, không nói thêm, mà lẳng lặng cùng nàng chờ đợi.
Chừng vài khắc đồng hồ, từ bên ngoài lửng thửng đi vào một tên mặt mày lấm lét lão giả.
Lão giả này không ai khác chính kẻ đã lừa gạt Khương Ly vào hắc thị mua Hắc Vận Hộp trước đó, Huyền đạo trưởng.
Lão đạo sĩ vừa gặp Tô phu nhân, khẩn khoản nói: “Này này Tô nha đầu ta bảo, lão đạo giúp ngươi tìm được người cần tìm, mà ngươi cũng lấy được thứ cần lấy, lão đạo cùng các ngươi nhân quả xem như chấm dứt.
Hôm nay, còn kêu ta đến đây làm gì?”
“Tiểu nữ muốn ngài giúp ta tính toán một người”
“Không tính, không tính…” Lão đạo sĩ giật nảy mình, khuôn mặt đại biến, vội vàng thốt lên.
“kẻ này vận mệnh quá đáng sợ, không tính nổi, ai tính ai chết nha….”
Tô phu nhân hé miệng, có chút ngạc nhiên bảo: “Tiểu nữ còn chưa nói là muốn ngài tính ai đây này”
Huyền đạo trưởng rất tự nhiên ngồi xuống ghế, cầm nguyên ấm trà rót ứng ực, vuốt râu mép bảo.
“Còn không phải tính Khương tiểu hữu ư? ...chuyện này lão đạo không giúp ngươi được”
Tô phu nhân chu miệng, nguýt lão một cái khích tướng: “Đường đường là Thiên Vận Vương, ngay cả một kẻ hèn Ngọc Mệnh cảnh cũng không dám tính, nói ra để thiên hạ chê cười”
Lão đạo vẫn dửng dưng, ngửa đầu thở dài, lẩm bẩm: “Hắn đâu phải kẻ hèn Ngọc Mệnh cảnh, rõ ràng là đứa quái thai, các ngươi thấy Ngọc Mệnh cảnh nào giết Chân Nhân như giết chó, các ngươi thấy Ngọc Mệnh cảnh nào có thể tiến Thiên Nhân Hợp Nhất cánh cửa thứ nhất chưa?”
Nghe lời của Huyền lão đạo, Tô phu nhân á khẩu không nói được gì.
Lão lại nói: “Báo với Hắc Diệu Đế Quân, nhân quả giữa lão phu và các ngươi nhất mạch đã xong, đừng làm phiền ta rồi.
Khương Ly này rất tà môn, Hắc Diệu Đế Quân tính toán hắn một đời, không biết vì mục đích gì, nhưng tốt nhất chớ để lật thuyền trong mương”
Huyền lão đạo nói xong, trên thân khí thế cũng trở nên huyền diệu mênh mông, vốn cà lơ cà phất dáng vẻ trở nên nghiêm chỉnh lạnh lùng, tùy ý liếc mắt liền khiến Tô phu nhân cùng Dương quản sự hô hấp khó khăn, tiếp theo không nói gì tung người bay mất.
“Đúng là lão hồ ly” Dương quản sự gạt đi mồ hôi trán, nói khẽ.
“Lão già này tựa hồ đoán được điều gì đó, nên muốn cùng Hắc Diệu nhất mạch nới rộng khoảng cách đi.
Dù sao cũng là một vị Tứ Phẩm Chân Vương, chúng ta không thể làm gì được hắn” Tô phu nhân lắc đầu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...