Đông Ly Trần Kiếp Diệt


Ô Thiên Phong càng ngày càng đen đủi, thì những người biết đến sự tích của gã càng sợ gã.


Tại thập quốc có lưu truyền một câu cửa miệng: “Thà chọc Diêm Vương, không chọc rùa”

Rùa ở trong câu nói này chính là Ô Thiên Phong

Điều này cũng đủ cho thấy Kiêu Dương vực võ giới võ giả, kiêng kỵ gã đến cỡ nào.
Không phải kiêng kỵ thực lực của họ Ô, mà lo lắng lỡ dính líu đến gã, bị nhiễm phải vận đen, từ đó gặp phải thiên tai nhân hoạ liên miên mà chết.
Đó mới là thứ đáng sợ.


Khương Ly híp mắt, nhàn nhạt đánh giá gã thanh niên trước mặt.
Hắn đúng là lần đầu tiên nghe đến cái tên Ô Thiên Phong này.
Có lẽ vì trước đó hắn thường trú ở Kiêu Dương Thành, chỉ lo chống đỡ Kiếp Tộc, cũng không quá chú ý đến sự tình ở Việt quốc.
Còn về Hắc Vận lão nhân, hắn tựa hồ đã loáng thoáng nghe qua một vài cố sự, nhưng không để ý cho lắm.


Có một điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ hơn, đó là ngay khi cảm ứng được luồng kỳ dị đạo vận từ trên người Ô Thiên Phong tiếp cận, thì giữa trán Khương Ly ngay lập tức xuất hiện một đạo Tử Diễm Ấn Ký, đem luồng không may đạo vận này xua tan.
Khương Ly trong lòng khẽ động, Tử Diễm Ấn Ký còn có tác dụng như thế nữa sao?

Ô Thiên Phong bấy giờ cũng chú ý đến ánh mắt của Khương Ly, con ngươi xoay tròn một vòng, bỗng nhiên toét miệng đối với hắn mở lời.


“Ây! Đông Ly đạo hữu nhìn ta, có phải là không nỡ Nguyên Thạch rồi chứ? Khà khà, bần đạo trước nay có chơi có chịu, cũng không muốn làm trò cờ gian bạc lận.
Nếu như đạo hữu muốn lấy Nguyên Thạch, bần đạo đồng ý chắp tay đưa tiễn”


Ô Thiên Phong làm một bộ sòng phẳng phóng khoáng, nhưng hành động của gã không phải là ngẫu nhiên, kỳ thực trong lòng đã sớm tính toán, muốn hại Khương Ly sau khi cầm Nguyên Thạch sẽ gặp tai họa liên miên, đột tử mà chết.


Gã đam mê ăn chơi chè chén, sinh hoạt xa hoa, hồi còn trẻ từng từ Tây Việt Tượng Quận du lịch đến Tuyên Hải Thành, rồi được một tên mới vào Chân Nhân cảnh võ giả thịnh tình khoản đãi, sau đó cùng tên Chân Nhân này kết thành hồ bằng cẩu hữu.


Tên Chân Nhân kia chỉ là một kẻ mượn bí pháp mà đột phá, thực sự không đáng để gã coi trọng.
Nhưng không trách được người ta nhiệt tình tiếp đón nói lời tâng bốc, làm cho gã mở cờ trong bụng, đáp ứng sau này sẽ thay hắn hoàn thành một chuyện.


Tên võ giả đó tên là Ngạo Vô Phương, là gia chủ của một cái gia tộc ở Tuyên Hải Thành.


Chỉ là không nghĩ rằng, mấy chục năm sau, Ngạo Vô Phương đắc tội với người khác, cuối cùng chẳng những hắn mà cả Ngạo gia toàn tộc cũng bị người ta nhổ sạch tận gốc.


Nghe được tin tức, ngay từ đầu Ô Thiên Phong cũng không mấy để tâm, nhưng mãi cho tới mấy năm gần đây, tu vi của gã trì trệ, mãi không tìm thấy dấu hiệu đột phá Nhất phẩm đỉnh phong.
Gã hồi tưởng lại chuyện cũ rồi ngờ ngợ ra là mình còn thiếu 1 cọc nhân quả, nên bắt đầu điều tra cái chết của Ngạo gia năm đó.


Hung thủ không ai khác chính là trước mặt Đông Ly Chân Nhân.


Vì thế, Ô Thiên Phong khởi hành từ Tượng Quận, dự định đến Vị Hà Quận tính sổ.
Không nghĩ vừa đến Kinh Thành đã gặp phải Khương Ly.
Nếu hiện tại có thể trực tiếp đem Khương Ly tính toán đến chết, hoàn thành nhân quả năm xưa, cớ sao không làm?

Đến khi đó, không chỉ giúp bản thân tiêu trừ khúc mắc trong lòng, lại tuyên truyền một chút thực lực của bản thân, nổi danh một thoáng, khà khà khà.


Dù sao, Khương Ly vừa mới dùng sức đánh bại Phụ quốc công, hung danh hiển hách giống như mặt trời ban trưa.
Bỗng nhiên, bởi vì cùng mình tiếp xúc mà chết bất đắc kỳ tử.
Đến lúc đó, danh tiếng của mình còn không phải sẽ nổi như cồn, sánh ngang lão đầu tử năm xưa rồi.


Ô Thiên Phong càng nghĩ càng đắc chí, khóe môi không tự chủ nhếch lên, lộ ra dáng vẻ hèn mọn cực kỳ.


Tâm ý nhất định, Ô Thiên Phong trong tay dùng lực, xung quanh túi trữ vật vốn lượn lờ như có như không hắc vận, trở nên dày đặc vô cùng, mắt thường có thể nhìn thấy.


“Khà khà, Đông Ly đạo hữu, nếu cần Nguyên Thạch cứ cầm đi thôi, không cần khách khí với bần đạo”

Ô Thiên Phong miệng ngoài hiền lành, trong lòng thì cười gằn không ngớt.
Khương Ly này tâm cao khí ngạo, vừa mới đánh thắng Lão quốc công, bị mình kích thích như thế nói không chừng sẽ trúng kế.

Chỉ cần Khương Ly dám cầm lấy túi trữ vật, liền chắc chắn sẽ bị vận vận rủi quấn thân, thiên tai nhân họa không ngừng kéo tới, cuối cùng kết cục chính là biến thành tro bụi.


Năm đó Ngạo gia bị họ Khương nhổ sạch tận gốc, nói không chừng là bởi vì cùng ta tiếp xúc nên trúng phải vận đen đi.
Khà khà, nếu họ Khương cũng chết bởi vận đen kia chẳng phải kết thúc nhân quả tuần hoàn rồi?

Nghe Ô Thiên Phong lời nói khiêu khích, cả Tô phu nhân, A Công hay Lý Tu Dương đều dồn dập nhíu mày, nhìn thấu độc kế của gã, thầm nghĩ người này không hổ là đệ tử của Hắc Vận lão nhân, tâm địa độc ác không thua gì sư phụ mình.


Mà Khương Ly ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo, hiển nhiên cũng nhìn thấu độc kế của Ô Thiên Phong, lạnh lùng mở miệng.


“Người thật muốn đem Nguyên Thạch cho ta?”

Khương Ly híp mắt nhìn gã, hắn mặc dù không hiểu quá rõ về Hắc Vận Tông nhưng nhìn phản ứng của đám võ giả ban nãy liên đoán ra.
Kẻ trước mặt nào khác gì một đứa Ôn thần.


Ánh mắt xoẹt qua trong tay Ô Thiên Phong bốn cái túi trữ vật, liền có thể cảm nhận được bên trong mỗi cái túi đều ẩn chứa mấy ngàn độc chú.


Người khác nhìn thấy túi trữ vật, thì chỉ có thể thấy mơ hồ khói đen lượn lờ, nhưng Khương Ly đã từng trải qua Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng từng ngộ ra Nhân Quả Chân Ý, vì vậy liếc mắt liền có thể nhìn rõ ràng diện mạo thực sự của khói đen này.


Đây đâu phải là khói đen gì đâu, rõ ràng là từng đạo nhân quả tuyến đan xen với nhau, hình thành một loại chú độc, có thể làm bẩn số mệnh của cường giả, hại người khác dính vào tai kiếp.


Ô Thiên Phong này dụng tâm bất lương, đưa tiền là giả, muốn hại người là thật!

Nhưng chẳng biết vì sao, nhân quả tuyến trong khói đen, ở mức độ nào đó, cùng Khương Ly Tử Diễm Ấn Ký tựa hồ tương tự với nhau.



Còn nhớ trước đó trong mộng cảnh, Khương Ly cùng Việt Thường Hầu đối ẩm ngộ ra Nhân Quả Chân Ý, rồi lại từ trong Truyền Hỏa Bia ảo cảnh, triệt để cùng Lạc Dân dính líu nhân quả, mà hình thành nên Tử Diễm Ấn Ký.


Nói một cách nào đó, Tử Diễm Ấn Ký, thực chất là toàn bộ nhân quả tuyến giữa hắn và Lạc Dân ngưng thực mà thành.


Mà Ô Thiên Phong vận rủi, chẳng lẽ là cùng một cái nào đó bộ tộc nhân quả ngưng tụ rồi?

“Ai, bần đạo vốn dĩ chỉ muốn làm ăn sòng phẳng, nếu Khương đạo hữu không dám lấy Nguyên Thạch, vậy thì coi như thôi vậy” Ô Thiên Phong làm bộ thở dài, nhưng dáng vẻ lại mang vài phần khích tướng, kỳ thực gã đã rõ ràng, Khương Ly tất nhiên đã nhìn ra ý tưởng của mình, nên sẽ không dễ dàng trúng kế.


Trong lòng âm thầm tiếc rẻ, mất đi một cái cơ hội trực tiếp giết chết Khương Ly.
Thôi thôi, vậy bần đạo từ từ nghĩ đến phương án khác vậy.


Ô Thiên Phong thu tay về, chuẩn bị đem đồ cất đi, thì vào lúc này, chợt có một bàn tay to trực tiếp duỗi ra, túm lấy túi trữ vật.


“Đạo hữu đã dám đưa, Khương mỗ há có thể không dám nhận?” Bất chợt, một âm thanh lạnh nhạt, không cảm xúc chầm chậm vang lên.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui