Động Lòng

Hôm sau thức dậy, Mạc Cẩn không hỏi gì cả, Cố Cảnh Ngôn cũng không nói gì. Giữa hai người giống như chưa từng phát sinh chuyện gì. Cú điện thoại kia, người phụ nữ kia, tựa như chỉ là một giấc mơ.

Tuy Mạc Cẩn vẫn giống như mọi ngày, không có gì kì lạ, nhưng Cố Cảnh Ngôn vẫn luôn thấy cô có gì đó khang khác, mà lại không biết khác chỗ nào. Thấy Mạc Cẩn đang vui vẻ ăn bữa sáng, anh cũng không suy nghĩ nhiều.

Đến công ty, Mạc Cẩn nhanh chóng bị công việc làm cho bận rộn cả lên. Mặc dù cô chỉ là một trợ lý thư ký nhỏ nhoi, nhưng vì chiều hôm qua xin nghỉ nửa ngày, nên công việc bị dồn lại một chút.

Đến khi mọi việc được xử lý ổn thỏa, đã là giờ cơm trưa. Lúc sáng, Thúy Thúy và các bạn đã hẹn cô cùng nhau xuống nhà ăn cho nhân viên ở tầng 6 dùng cơm.

Nhìn đồng hồ, thấy cũng đã gần đến giờ, thừa lúc Cố Cảnh Ngôn còn chưa ‘bắt cóc’ cô, Mạc Cẩn nhanh chân chạy xuống tầng 12 tìm các bạn.

Tại nhà ăn nhân viên ở tầng 6.

- Hừm, ở đây hầm thịt cũng không tệ! – Thúy Thúy vừa ăn vừa bàn tán, cuối cùng bổ sung thêm một câu – Ngon hơn trường chúng ta làm nhiều.

Mạc Cẩn không nói gì, chỉ liếc nhìn cô bạn mình một cái, con nhỏ này sao không biết mở to mắt ra nhìn xem đây là đâu, làm sao có thể đánh đồng đồ ăn ở trường với thức ăn ở một tập đoàn lớn như thế này chứ.


- À, đúng rồi. Tiểu Cẩn, cậu làm việc ở tầng 18 có nghe ngóng được tin đồn gì từ tổng giám đốc không? – Một cô bạn cùng trường tò mò hỏi.

- Phải đó, phải đó! Mạc Cẩn có nghe tin tức gì hay ho không thế? – Vừa nghe đến tin đồn về tổng giám đốc, những người khác cũng tò mò hỏi Mạc Cẩn.

Mạc Cẩn buông đũa xuống, nghiêm túc nói:

- Tin đồn lớn nhất chính là tớ hiện đang là bạn gái của tổng giám đốc, còn sống chung với nhau nữa. Các cậu tin không?

Các cô gái ngồi cùng bàn sững sờ, sau đó Thúy Thúy cười ha hả:

- Tiểu Cẩn, hóa ra cậu cũng biết nói đùa đó! Ha ha. Nếu như câu nói này tớ nghe được ngày hôm qua, có lẽ tớ sẽ xem xét xem có nên tin hay không.

Mạc Cẩn nhún vai:

- Tại sao? – Được rồi, cô đã nói thật mà chẳng có ai tin, cô nói dối thì lại tin răm rắp.

- Cậu không biết ư? – Thúy Thúy hơi ngạc nhiên.

- Tớ phải biết cái gì mới được chứ? Cậu cũng biết hôm qua tớ phải đi thử lễ phục với Ôn Hinh mà.

- Là mối tình đầu của Tổng giám đốc từ nước ngoài trở về! – Một cô bạn không đợi kịp nhanh miệng nói ra tin đồn lớn nhất hiện nay trong công ty.

- Mối tình đầu? – Ngực Mạc Cẩn nhói một cái, cô bất chợt nhớ đến cú điện thoại tối qua.

- Đúng vậy, là một người phụ nữ rất đẹp, đẹp hơn tổng giám đốc tiền nhiệm Trương Điềm Điềm nhiều. Hôm qua còn có người thấy tổng giám đốc cùng cô gái đó rời khỏi công ty!


- Nghe bác công nhân nói cô ta chính là mối tình đầu của tổng giám đốc, sau đó ra nước ngoài du học. Đoán chừng là không nỡ xa tổng giám đốc nên bây giờ quay lại.

- Đúng là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ mà!

- Phải đó! Nghe nói hôm qua lúc hai người rời khỏi đây còn rất thân mật, khó trách hôm nay lúc đưa văn kiện lên tầng 18 thấy mặt mày tổng giám đốc hớn hở, tâm trạng không tệ chút nào – Thúy Thúy đột nhiên hạ giọng – Nghe nói khoảng thời gian trước đây tổng giám đốc rất khủng bố, vui buồn thất thường.



Các cô gái tiếp tục xì xào bàn tán tin đồn liên quan đến Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn ở một bên im lặng lắng nghe, sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, thậm chí ngay cả tay đang cầm cái ly cũng không kìm được run rẩy.

Không phải cô không biết bên ngoài anh có nhiều phụ nữ, nhưng cô chưa bao giờ biết anh có mối tình đầu, mà mối tình đầu này hình như không phải người bình thường. Có phải trong lòng anh vẫn luôn tồn tại một người đặc biệt, mà anh quen nhiều phụ nữ như vậy cũng chỉ là muốn thay thế chỗ cô ta? Vậy còn cô… cô cũng chỉ là vật thay thế thôi sao?

Tối qua… Tối qua anh về nhà trễ như vậy là vì ở cùng với tình đầu của anh ư? Bọn họ…

Trong lòng Mạc Cẩn ngỗn ngang, cô muốn khống chế bản thân không được nghĩ lung tung. Nhưng dù cố gắng xem nhẹ thế nào, những lời mà Thúy Thúy và các bạn nói vẫn quanh quẩn trong đầu cô, khiến cô không thở nổi.

- Sao vậy tiểu Cẩn? Trông cậu có vẻ không ổn lắm, không khỏe sao? – Cuối cùng Thúy Thúy cũng để ý đến sự khác thường của Mạc Cẩn.


Mạc Cẩn miễn cưỡng cười nhẹ:

- Không sao, không có gì đâu. Chỉ là hơi khó chịu trong người một chút thôi.

- Có cần xin nghỉ không – Thúy Thúy lo lắng hỏi.

- Không cần, không cần đâu. Nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi.

- Vậy cậu ăn chút gì rồi đi nghỉ.

- Ừ - Mạc Cẩn đáp lại.

Cô tùy tiện ăn vài miếng, không cảm nhận được vị gì, giống như đang nhai sáp nến. Cô chỉ mong nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm một nơi an tĩnh để trấn định đầu óc một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui