Sáu giờ chiều, nhân viên công ty tan sở.
- Tiểu Cẩn, đã tan tầm rồi còn không về sao? – Thư ký trưởng sắp xếp xong đồ đạc quay sang hỏi Mạc Cẩn.
Mạc Cẩn cười hì hì, hơi mất tự nhiên nói:
- Chị Từ về trước đi, em đợi bạn cùng về.
- Được, vậy chị về trước, tạm biệt – Thư ký trưởng cười cười.
- Tạm biệt.
Sau khi thư ký trưởng vào thang máy, Mạc Cẩn lập tức gọi điện thoại cho Thúy Thúy.
- Alô, Mạc Cẩn? Tớ đang đợi ở dưới lầu nè, cậu mau xuống đi.
- À… Thúy Thúy nè, dạo này tớ vẫn phải ở cùng với dì họ, nên tạm thời không về trường với cậu được – Mạc Cẩn dè dặt.
- Vậy hả? Được rồi, để tớ kêu Tường Tử đến đón.
Cái đầu chứa dây thần kinh siêu thô to của Thúy Thúy không hoài nghi một chút nào, hoàn toàn tin vào lý do thoái thác của Mạc Cẩn. Dù sao gần đây Mạc Cẩn cũng không ở kí túc xá nữa.
- Được, vậy mai gặp lại – Mạc Cẩn thở phào nhẹ nhõm.
- Được! À, hay là hôm nào đến nhà dì họ của cậu chơi đi.
Thúy Thúy bất thình lình phán một cậu khiến cho Mạc Cẩn giật bắn. Cô làm gì có dì họ chứ, lời thoái thác vừa rồi của cô để lộ ra sơ hở mất. Cô cười ngượng:
- Ha ha, được, hôm nào rảnh tớ dẫn cậu đến, hôm nào rảnh thì đi.
- Được, vậy tớ về đây. Cậu nhớ cẩn thận.
- Tớ biết rồi.
Cúp điện thoại, Mạc Cẩn vẫn còn cảm giác sợ hãi. Đột nhiên cô cảm thấy tình cảnh của mình bây giờ thật sự quá nguy hiểm. Chỉ cần không cẩn thận một chút, gian tình giữa cô và Cố Cảnh Ngôn sẽ bị bại lộ ngay. Hừ, cái gì mà gian tình chứ, cô và tên đáng ghét đó không hề có gian tình gì cả.
- Có chuyện gì vậy? Ai chọc mèo con của anh tức giận mà mặt mày nhăn nhó thế này?
Trên đỉnh đầu vang ra một giọng nam trầm ấm khiến tinh thần vừa mới được ổn định của cô lại hoảng hốt. Mạc Cẩn giật mình nhảy dựng lên, làm trán của cô đập một cái bốp vào cằm của người đàn ông.
- Uiiii – Hai người đồng thanh kêu đau.
- Anh làm cái gì mà xuất hiện đột ngột thế, muốn dọa chết người ta sao?
- Là con mèo nhỏ em làm chuyện chột dạ nên mới giật mình đó chứ - Cố Cảnh Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve dấu đỏ nhàn nhạt trên trán Mạc Cẩn, còn tinh tế hôn lên – Đỡ chưa, còn đau không?
- Anh…
Mạc Cẩn bị hành động dịu dàng hiếm khi có này của Cố Cảnh Ngôn làm cho mê mẫn. Một hồi lâu sau vẫn không biết nên nói cái gì. Lúc trước ở chung với nhau không phải cô chưa từng được anh cưng chiều, nhưng sự cưng chiều của anh trước đây rất giống cưng yêu thú nuôi, có chút đùa cợt trong đó. Còn bây giờ, thật sự giống như đang cưng chiều người yêu… Là cô sinh ảo giác có phải không?
- Không… không sao… - Tự nhiên Mạc Cẩn có cảm giác kì lạ, cô hơi né tránh anh.
- Chúng ta đi thôi – Cố Cảnh Ngôn cũng buông cô ra.
Nói xong anh tiến về phía thang máy, nhưng mà mới bước một bước, đã bị Mạc Cẩn kéo lại. Cuối cùng nhìn vẻ mặt lúng túng của cô gái nhỏ, không hiểu hỏi:
- Sao vậy?
- Vẫn là… anh xuống lấy xe trước, chúng ta gặp ở trước nhà hàng Nhật.
Bây giờ vừa mới tan tầm, Mạc Cẩn vẫn lo sợ sẽ đụng phải nhân viên của công ty. Tuy rằng cô vừa mới thực tập, người biết mặt cô không nhiều, nhưng không phải họ biết Cố Cảnh Ngôn sao, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Cố Cảnh Ngôn đột nhiên có cảm giác bất lực, nhưng lại không làm gì được cô gái nhỏ, đành phải đồng ý:
- Được, anh xuống lấy xe, gặp ở trước nhà hàng! – Đi được hai bước, anh không yên tâm quay đầu lại dặn dò – Không được bỏ trốn! Bằng không lát về em coi chừng đó!
Thấy Mạc Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, lúc này anh mới yên tâm đi vào thang máy xuống bãi đậu xe.
Mạc Cẩn về bàn làm việc thu dọn đồ đạc xong rồi cũng đi vào thang máy dành cho nhân viên rời khỏi công ty. Đùa à, làm sao có chuyện cô và anh ta cùng nhau đi thang máy chuyên dụng được chứ! Lỡ như bị người ta thấy thì biết làm thế nào.
Chỉ mỗi chuyện cùng anh sống trong một căn nhà nhỏ thôi cũng đã đủ nguy hiểm rồi, lòng dạ người đàn ông kia còn nham hiểm vượt xa trí tưởng tượng của cô nữa, đừng hòng dụ cô công khai chuyện này, trước hết cứ cách xa anh ta ra một chút đã.
Mạc Cẩn vừa âm thầm cảm thấy mình càng lúc của thông minh, vừa đi về phía nhà hàng Nhật, quả nhiên ở ven đường cô nhìn thấy chiếc xe của anh.
Kiểm tra xung quanh không có người quen xong, Mạc Cẩn nhanh tay mở cửa xe ngồi vào.
Vừa vào xe, Mạc Cẩn đã ngửi thấy đồ ăn nồng nặc bên trong, cô quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh:
- Anh mua đồ ăn à?
- Ừ, em thích ăn sashimi* mà.
(*) Sashimi – một món ăn truyền thống của nhật, tương tự như sushi, thành phần chính là những miếng hải sản tươi sống cắt lát.
Cố Cảnh Ngôn nhìn cô gái nhỏ khi nghe thấy có sashimi thì hai mắt sáng lên, trong lòng ngập tràn một loại cảm giác ngọt ngào không rõ tên. Gần đây hình như anh rất thích cưng chiều con mèo con này, thích trêu chọc, thích lấy lòng cô, thích nhìn dáng vẻ cô tức giận cũng như vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
Chỉ cần bấy nhiêu đó, trong lòng anh cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn. Bàn xong một vụ làm ăn lớn, hoàn thành tốt một công trình cũng không có cảm giác như thế.
- Vậy chúng ta về nhanh đi. Em sắp không đợi kịp rồi! Em muốn ăn…! – Cô gái này và cô gái phải mời mọc hết lời lúc nãy hình như không phải cùng một người thì phải.
Xem ra, sự quyến rũ của anh còn không bằng mấy hộp sashimi nho nhỏ này. Cố Cảnh Ngôn lắc đầu cười khổ, rồi lái xe về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...