"?"
Người sau lưng có thái độ điềm tĩnh, giọng điệu ung dung, suy xét cũng chân tình thật lòng.
Đến mức trong một khoảnh khắc nào đó, Khương Trĩ Y nghi ngờ có phải mình đã ác ý suy đoán vẻ mặt của y không. Nàng tỉnh táo nhớ lại lời mình vừa nói một lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bổn quận chúa thích ngươi...
Thần ư? Chỉ sợ thần không đưa quận chúa được.
... Nàng nên ác ý phỏng đoán da mặt y dày như tường thành, có thể phi ngựa được mới đúng!
"Ta..." Khương Trĩ Y run rẩy chỉ qua một bên: "Ta thích kiếm của ngươi! Kiếm của ngươi!"
Sau lưng lại vang lên tiếng sột soạt, Nguyên Sách khoác áo ngoài, buộc đai lưng, đeo hộ oản[1] đi lên phía trước: "Không phải vừa rồi quận chúa chê thanh kiếm này thối sao?"
*Hộ oản: Miếng vải quấn cổ tay.
"Thối còn không cho người ta nói à?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có thể nói." Nguyên Sách đi đến trước bàn, kéo ghế hoa hồng Khương Trĩ Y mang đến ra: "Vậy thần cũng có thể không đưa thanh kiếm này cho quận chúa."
Ngoài miệng thì nói là "Thần", nhưng đây là thái độ của thần tử à?
Khương Trĩ Y nhếch môi, quay đầu lại liếc nhìn thanh kiếm kia.
Trên kệ kiếm bằng gỗ mun, bảo kiếm được đặt trong vỏ, vỏ kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Hai màu xanh và bạc lưu chuyển hòa lẫn với nhau, hoa văn hổ trên thân được chạm nổi tinh tế, đầu vỏ kiểm khảm ngọc đen sa mạc thượng đẳng - Nhìn đúng là đồ đồng nát sắt vụn.
Đã mất mặt lại còn bị chọc giận, hôm nay nàng nhất định phải lấy được thanh kiếm này.
Nguyên Sách ngồi xuống chỗ của mình, bưng chén trà đưa cho Khương Trĩ Y, ung dung nhìn nàng giống như chờ nàng đen mặt phất tay áo rời đi.
Khương Trĩ Y lạnh lùng nhìn y, đôi mắt nhìn chằm chằm vào y, bàn tay để sau lưng ra hiệu với Kinh Trập.
Kinh Trập vội vàng bình tĩnh lại, lặng lẽ lấy vật trong tay áo ra nhét vào trong lòng bàn tay nàng.
Sau đó, thấy Khương Trĩ Y giơ ba ngón tay.
Hai ngón.
Một ngón.
Kinh Trập đột nhiên quay đầu đẩy vỏ kiếm ra.
Khương Trĩ Y xoay người, tay nâng bím tóc cắt một cái.
Nguyên Sách bưng chén trà đưa đến miệng bỗng dưng ngừng lại.
Nàng nhìn bím tóc bị cắt thành hai đoạn trong tay thì thở phào nhẹ nhõm, ở góc độ người khác không nhìn thấy lén đưa bím tóc cho Kinh Trập, khẽ lắc tay, như không có việc gì mà xoay người lại: "Bây giờ, bổn quận chúa xem thường cả kiếm của ngươi rồi."
Nàng dứt lời rồi gật đầu ra hiệu cáo từ, hất mũ màn xuống, xoay người chậm rãi đi ra khỏi lều lớn.
"..."
Nguyên Sách cầm chén trà, nhìn thanh kiếm chưa đưa vào vỏ kiếm, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, trừng mắt nhìn mấy sợi tóc chậm rãi bay xuống giữa không trung rồi từ từ chớp mắt.
*
"Vừa rồi quận chúa không nhìn thấy đâu, Thẩm thiếu tướng quân bị người làm ngẩn người!" Trở lại thành, trước cửa phủ Vĩnh Ân Hầu, Kinh Trập đỡ Khương Trĩ Y xuống xe ngựa.
Khương Trĩ Y khẽ cong môi, ngồi lên kiệu, cầm lò sưởi tay dựa về phía sau: "Trái lại đi nhanh quá, nên ở lại nhìn một phen mới đúng."
Kinh Trập thấy Khương Trĩ Y hiếm khi tươi cười, cả quãng đường cười nói với nàng. Dọc đường qua viện Huệ Phong, bỗng nhiên có một bóng người ủ rũ đi trên đường.
Gương mặt đang cười của Khương Trĩ Y trở nên lạnh lùng.
Dường như Phương Tông Minh mới ra khỏi chỗ của Chung thị, hai tay nhét vào áo khoác, lắc lư đi ra ngoài với vẻ mặt buồn bã. Khi nhìn thấy Khương Trĩ Y ngồi kiệu, hai chân như xoắn vào nhau, sắc mặt như bị nghẹn càng trở nên xám xịt, hoàn toàn không còn dáng vẻ đắc ý như hôm qua nhìn nàng.
Khương Trĩ Y ngồi kiệu cao hơn y một cái đầu, ở trên cao lạnh lùng nhìn y giống như dọa y sợ.
Phương Tông Minh đưa mắt nhìn xung quanh, không thèm chào hỏi mà chạy trối chết vào một con đường nhỏ.
Kiệu tiếp tục đi về phía trước, lúc qua viện Kinh Trập khẽ nói: "Quận chúa, nhìn dáng vẻ đại công tử ra khỏi viện của phu nhân như thế, chắc là bọn họ đoán được người cầm túi thơm rồi."
Khóe miệng Khương Trĩ Y nhếch lên: "Chỉ có chút tiền đồ vậy thôi, đoán được thì cứ đoán."
Kinh Trập cười lên: "Bây giờ phương thuốc dân gian kia đã bị phá giải, chứng cứ ở trong tay người, thư người viết cho hầu gia đã được gửi đi, đại công tử nhìn thấy người còn chẳng phải như chuột nhìn thấy mèo sao? Lần này, người ngủ không được ăn không ngon đến lượt bọn họ, quận chúa chỉ cần nghĩ tối nay ăn gì là được rồi."
"Doanh trại quỷ quái kia như muốn làm người ta chết cóng, buổi tối ăn canh thịt dê đi, chuẩn bị thêm chút hải sản, phối với ngưng lộ tương." Khương Trĩ Y khẽ gõ ngón tay suy nghĩ: "Đúng rồi, mời đầu bếp của tửu lâu mới mở ở phường Trường Hưng, nghe nói Hoàng bá bá khen chỗ ấy rất nhiều."
"Cần mời nhạc công, vũ cơ đến thêm vui không ạ?"
"Được." Khương Trĩ Y vui vẻ phất tay áo: "Ngươi chuẩn bị đi."
*
Khi Khương Trĩ Y vẫn bình yên qua từng ngày, bên viện Huệ Phong như gặp vận rủi.
Trong mấy ngày liên tiếp, hạ nhân trong phủ làm ở ngoại viện đều nhẹ tay nhẹ chân không dám lơ là, sợ xúi quẩy đụng phải phu nhân.
Nghe nói đại công tử bị nhiễm phong hàn ngã bệnh, đã mời rất nhiều y sĩ, ngay cả thái y trong cung cũng đã đến khám, uống thuốc như nước nhưng đại công tử vẫn bị sốt cao không hạ, không thấy khởi sắc.
Mỗi ngày phu nhân đều rơi nước mắt, than từ lúc trong bụng mẹ thì con trai của bà đã yếu ớt, nhất định là yểu mệnh, không biết kiếp trước bà tạo nghiệt gì mà ông trời muốn trừng trị bà, trừng trị Phương gia bọn họ như thế.
Cả phủ Vĩnh Ân Hầu chìm trong bi thương, dường như ngày mai sẽ phải treo cờ tang, lụa trắng. Chỉ có Dao Quang các ở phía Tây được ngăn cách mà hàng đêm sênh ca, từ nhạc công vũ cơ đến hí khúc gánh hát, hết nhóm này đến nhóm khác, náo nhiệt khác thường.
"Nô tỳ nghe những hạ nhân ở ngoại viện nói chuyện phiếm, nói mấy hôm nay phu nhân vô cùng tức giận, đại công tử đã như vậy. Người không đi thăm viếng thì thôi, lại cho người thổi sáo đàn hát, giống như sợ đại công tử ra đi không đủ nhanh vậy..."
Buổi chiều ngày hôm đó, Kinh Trập và Khương Trĩ Y nói đến chuyện trong phủ.
Khương Trĩ Y ung dung nằm trên nhuyễn tháp ở noãn các, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong ngực: "Cữu mẫu tức giận vậy à, sao còn chưa đến tìm ta nói lý lẽ?"
"Sao bọn họ dám chứ?" Kinh Trập cười một tiếng sau đó thu lại sắc mặt: "Nô tỳ thấy đại công tử không bị nhiễm phong hàn mà biết chuyện đã bị lộ, có tật giật mình nên bị dọa đến mất hồn, uống thuốc có tác dụng gì chứ. Phu nhân mê tà thuật vu cổ như thế, không bằng mời đại vu đến gọi hồn là được! Nếu không chống chịu nổi là do bọn họ ác giả ác báo!"
Không biết có chữ nào lọt tai không, Khương Trĩ Y không quan tâm chuyện người khác, ngồi thẳng lên hỏi: "Nghe ngươi nói ta cũng đói bụng rồi, bảo Cốc Vũ đi mua quả anh đào, sao lâu quá còn chưa trở lại vậy?"
*
Ở đầu đường phường Trường Hưng, hai tay Cốc Vũ xách các hộp thức ăn, xoay người muốn đi về phía bên trái. Trước mặt có một lão đạo sĩ mù một mắt đi cùng phía bên trái, chờ nàng ta đổi hướng qua bên phải, lão đạo sĩ kia lại chặn đường, cứ thế ngăn cản không cho nàng lên xe ngựa.
"Lão tiên sinh, ta muốn nói với ngài ta không đoán mệnh, cũng không xem bói. Ông không nhường đường nữa thì ta phải gọi người đấy!" Cốc Vũ tức giận mắng.
"Tiểu cô nương." Một tay lão đạo sĩ cầm cờ, một tay vuốt râu: "Bần đạo không thu tiền của cô nương, nhưng ta thấy ấn đường của cô nương biến thành màu đen, sợ ít ngày nữa cô nương sẽ gặp họa, chỉ có ý tốt nhắc nhở cô nương một phen thôi!"
"Nếu lúc này ông ngăn ta nữa, ta mới thật sự gặp họa đấy!" Cốc Vũ nhìn sắc trời, càng sốt ruột, bước nhanh lách người về phía xe ngựa.
"Tiểu cô nương, bần đạo thấy trong nhà cô nương có người được Tam Thanh Đạo Tổ phù hộ nên vượt qua một kiếp, nhưng lại không đích thân đi đến trước tượng của Đạo Tổ dâng hương tạ thần, sợ sẽ bị trời cao trách phạt!" Lão đạo kia ở phía sau gào lên.
"Tên bợm giang hồ từ đâu tới, trong nhà ta chỉ còn một mình ta thôi, không sợ trời phạt!" Cốc Vũ quay đầu lườm ông ta, vừa muốn vén rèm lên xe ngựa, đột nhiên dừng lại.
"Có thật cô nương chỉ có một mình không? Không thì cô nương nghĩ kỹ lại đi..."
"Nguy rồi..." Cốc Vũ nhớ ra.
Ôi, nàng vội nhảy lên xe ngựa, phân phó xa phu: "Nhanh, mau trở về phủ đi!"
*
Sáng sớm hôm sau, ngoài thành.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, sương mù còn chưa tan đi, trong xe ngựa đang chạy lộc cộc, Khương Trĩ Y đang ngủ bù trên nhuyễn tháp.
Hôm qua, Cốc Vũ trở về nói đến chuyện đạo sĩ giang hồ, Khương Trĩ Y mới nhớ ra sau khi đã phá giải phương thuốc dân gian kia, mình không hề đi đạo quán Thái Thanh để thêm tiền dầu vừng, nói lại đúng là không để Tam Thanh Đạo Tổ vào mắt.
Nhưng vì chuyện này mà bị trời phạt có phải quá khắc nghiệt rồi không?
Khương Trĩ Y nghĩ vậy cũng mất tâm trạng xem ca múa, tối qua rảnh rỗi, nàng lấy quyển «Y Y truyện truyện», chịu đựng "Thẩm Nguyên Sách" độc ác trong thoại bản, nhìn kỹ xem sau khi nữ chính hỏi quẻ trong đạo quán rồi làm những gì.
Xem xong, nàng quyết định bắt chước, dậy sớm đi đến đạo quán Thái Thanh hoàn thành đạo lễ này.
Nhưng mà gần đây ngày nào nàng cũng ngủ đến lúc mặt trời lên cao, khi dậy sớm không quen nên vừa lên xe ngựa đã ngủ thiếp đi.
Kinh Trập thấy người trên giường nhíu chặt mi tâm, trán đổ mồ hôi, không biết nằm mơ thấy gì, nàng ấy bèn cầm khăn nhích đến gần.
Còn chưa lau trán, Khương Trĩ Y đột nhiên mở to mắt: "... A Sách ca ca!"
Kinh Trập giật nảy mình, muốn hỏi có phải Khương Trĩ Y nói mớ không, còn chưa mở miệng đã ngẩn người...
"???"
Cái, cái gì ca ca?
Khương Trĩ Y thở dốc, trừng mắt nhìn nóc xe ngựa, bỗng nhiên ngồi dậy.
"Quận chúa?"
"Ta đang ở đâu?" Khương Trĩ Y sợ sệt nhìn xung quanh.
"Trên đường đi đạo quán Thái Thanh, quận chúa, người nằm mơ thấy... Thẩm thiếu tướng quân sao?"
Sắc mặt Khương Trĩ Y từ mờ mịt chậm rãi biến thành kinh ngạc, không thể tin được, khó mà tiếp nhận: "... Ta vừa nói gì thế?"
"Người gọi A Sách..."
Khương Trĩ Y giật mình giơ tay bảo nàng dừng lại, hít sâu một hơi, bắt đầu chỉ chén trà.
Kinh Trập vội dâng nước trà lên.
Khương Trĩ Y cầm lấy bắt đầu súc miệng.
Phụt, phụt phụt!
Đây là do nữ chính trong "Y Y truyện" có thân thế và cảnh ngộ giống nàng, nam chính lại lấy Thẩm Nguyên Sách làm khuôn mẫu. Nàng đã đọc quá nhiều nên bị tẩy não nhập vào truyện mới mơ thấy mình thành nữ tử trong thoại bản, trong đầu chỉ có tình lang, há miệng ngậm miệng chỉ có "A Sách ca ca", buồn nôn không còn gì để nói.
Trong mộng, nàng khổ sở chờ đợi ba năm, cuối cùng đợi được tình lang từ biên quan trở về, lại phát hiện hắn và nàng gặp nhau như người xa lạ, hoàn toàn quên nàng...
Khương Trĩ Y giơ tay lên, kinh ngạc sờ thấy khóe mắt ướt đẫm.
Cảm giác đau lòng tuyệt vọng khi bị vứt bỏ trong mộng quá chân thật, ngay cả cảnh tượng cũng giống như thấy Thẩm Nguyên Sách chiến thắng trở về ở trà lâu ngày hôm đó.
Nàng nghĩ lại một phen, trong thoáng chốc hơi không phân biệt rõ, rốt cuộc cái nào là hiện thực, cái nào là cảnh mộng...
Khương Trĩ Y lắc đầu choáng váng nặng trĩu, ngừng hồi tưởng, hỏi Kinh Trập: "Hôm qua, sau khi ta xem xong, ngươi đã bỏ quyển tiểu thuyết ở đâu rồi?"
"Nô tỳ thấy quyển tiểu thuyết này dễ gây chuyện, không lấy ra tốt hơn, vì thế cho vào rương sách của người khóa lại rồi."
"Trở về đốt nó đi, đốt thành tro, tốt nhất là đốt không còn mảnh nào!"
"Nô tỳ nhớ rõ."
Khương Trĩ Y xoa huyệt thái dương đau nhức, cảm giác giấc mộng này làm nàng không khỏe, dựa vào gối nghỉ một lát, hỏi: "Đến đâu rồi?"
"Cách đạo quán Thái Thanh một đoạn nữa..."
Lời còn chưa dứt, tiếng ngựa hí thảm thiết chấn động vang lên, xe ngựa dừng lại, Khương Trĩ Y sợ hãi nghiêng người về phía trước.
Kinh Trập khó khăn đỡ nàng dậy, vội hỏi bên ngoài: "Đã xảy ra chuyện gì,
"Có người giăng dây làm ngã ngựa, có sơn tặc, bảo vệ xe ngựa!"
Hộ vệ bên ngoài thi nhau rút kiếm khỏi vỏ, tiếng đao kiếm leng keng đụng vào nhau ầm ĩ vang lên.
"... Dưới chân thiên tử, ở ngoài kinh đô vì sao lại có sơn tặc xuất hiện chứ?" Kinh Trập vén một góc rèm xe nhìn ra, thấy một nhóm đạo tặc chen chúc xông tới, thoáng chốc đã bao vây xe.
Vật bài trí trong xe lung lay, khí cụ vỡ nát, Khương Trĩ Y hoảng hốt thở dốc.
Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, "Ầm..." một tiếng vang trầm vang lên, một thanh đao bay đến rơi vào dưới bánh xe, xe ngựa ầm vang ngã lệch.
Khương Trĩ Y bị hất lên vách xe, đầu bị đụng mạnh "rầm" một tiếng.
"Quận chúa! Chúng ta không thể ngồi xe ngựa này nữa, phải xuống xe thôi!"
Cơn đau choáng váng quay cuồng ập đến, Khương Trĩ Y mờ mịt đau đớn nhíu mày lại, nhìn thấy Kinh Trập mấp máy môi nhưng không nghe thấy gì, cứ như thế ngẩn người bị kéo xuống xe ngựa.
Dưới chân là đường núi ổ gà lởm chởm, xung quanh cô quạnh đìu hiu.
Khương Trĩ Y chen chúc được bảo vệ trong đám hộ vệ giống như lục bình nước chảy bèo trôi, cảm giác trời đất đảo lộn, bóng dáng người xung quanh lay động bóng chồng bóng.
Đầu trĩu nặng, chân như giẫm lên bông, bên tai dường như bị nhét vải chặn lại, tiếng la hét xung quanh rất gần nhưng nghe giống cách một ngọn núi.
Ánh đao kiếm đổ ập xuống, Khương Trĩ Y bị Kinh Trập lôi kéo tránh trái tránh phải, mơ hồ nghe thấy Kinh Trập hô bên tai nàng, gì đó sườn núi, gì mà chạy đến đó.
Khương Trĩ Y nheo mắt lại, thuận theo hướng Kinh Trập chỉ mà nhìn lại, thấy một dốc cao.
Ánh nắng màu vàng chiếu qua đỉnh núi, chiếu sáng mảnh rừng, làm bốc hơi sương phủ trên cỏ khô.
Thấp thoáng giữa đám cỏ, dường như có bóng dáng đứng trên cao im lặng quan sát cảnh chém giết phía dưới.
Nhìn thân hình khí chất trông không hề giống kẻ xấu.
Nhưng ánh mắt người kia nhìn xuống lại rõ ràng như đang nhìn một bầy kiến hôi, vô cùng lạnh lùng không hề dao động.
Từng hộ vệ bên người ngã xuống, vòng vây càng lúc càng nhỏ, Khương Trĩ Y chóng mặt nhìn người kia, đột nhiên bị Kinh Trập đẩy mạnh.
"Quận chúa, sau sườn núi là... Mau đi cầu cứu đi...!"
Khương Trĩ Y chịu đựng sự choáng váng, một lúc sau mới hiểu ra lời nói này, loạng choạng chạy về phía sườn núi.
Đường núi và cây cối trước mặt nàng liên tục lắc lư, ánh sáng trên cao chiếu lên người thiếu niên tỏa ra vầng sáng mông lung, khiến y như rơi vào mộng cảnh hư ảo.
Tiếng bước chân áp sát sau lưng, Khương Trĩ Y che trái tim sắp nhảy lên cổ họng, thở dốc kêu cứu với bên trên: "Cứu... Cứu..."
Thiếu niên lập tức quay đầu lại.
Gương mặt anh tuấn này và gương mặt nàng nhìn thấy trong mộng kia giống hệt nhau.
Cuối cùng Khương Trĩ Y cũng phản ứng kịp, Kinh Trập nói là - Ở sau sườn núi là nơi đóng quân của Huyền Sách quân.
"Thẩm, Thẩm Nguyên Sách..." Gió lạnh thổi vào cổ họng, sặc vào phổi, ho đến mắt nổ đom đóm. Khương Trĩ Y ra sức chạy lên, đầu càng lúc càng nặng, bước chân ngày càng mông lung. Khi sắp đến trước mặt người ngồi trên ngựa, bỗng nhiên đầu gối mềm nhũn ngã ra đất.
Khương Trĩ Y nhịn đau ngẩng đầu lên, há miệng muốn nói gì đó nhưng không phát ra được lời nào. Nàng nhìn áo bào màu đen gần trong gang tấc, khó khăn giơ tay ra nắm lấy góc áo như nắm cọng cỏ cứu mạng.
Người trên ngựa nhíu mày rủ mí mắt xuống, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu nàng, ngón tay khớp xương rõ ràng nắm góc áo chậm rãi giật lại.
Bàn tay trắng nõn bị hất xuống đất lần nữa.
Cùng lúc đó, kẻ xấu đuổi theo phía sau lưng đã đến.
Khương Trĩ Y cảm thấy tuyệt vọng như rơi vào mộng, nằm rạp trên mặt đất hốt hoảng quay đầu nhìn thanh đao đẫm máu kia, cuối cùng hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Trước khi mất đi thần chí, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ...
Nếu hôm nay nàng chết ở đây thì có làm quỷ cũng không bỏ qua cho Thẩm Nguyên Sách...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...