Khi gió lớn nổi lên, đám đông binh lính lao ra từ dưới hầm quán trà, cánh tay Khương Trĩ Ý vẫn cứng đờ không nhúc nhích gác trên bệ cửa sổ, không chớp mắt nhìn con đường vắng tanh.
Người đứng xem bên đường xôn xao, chụm đầu lại chỉ trỏ bàn tán không biết có chuyện gì.
Kinh Trập vội kéo Khương Trĩ Y đang ngây người vào trong, bước lên kéo cửa sổ lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếng ồn ào huyên náo được ngăn cách ngoài cửa sổ, phòng riêng trở nên yên ắng.
Sắc mặt Khương Trĩ Y hết trắng rồi lại xanh nhìn cánh cửa sổ đóng chặt, nửa ngày trời mới hoàn hồn, chậm rãi quay đầu lại: “Y… vừa nói gì cơ?”
Kinh Trập khẽ ho một tiếng: “Thẩm thiếu tướng quân hỏi người còn uống ly trà này không, người không nói gì nên y đi mất rồi…”
“Câu trước cơ.” Khương Trĩ Y túm khăn tay vịn cửa sổ.
“Hình như, hình như y không nhận ra người…”
“Y không… y không nhận…” Khương Trĩ Y tức đến bật cười: “Y đánh trận đến mù cả mắt rồi à?!”
“Chắc là do mấy năm nay người lớn lên chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn quá nên Thẩm thiếu tướng quân mới nhất thời không nhận ra!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ý là lúc trước bản quận chúa không chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn sao?”
“Thế chắc là y nhận ra người rồi…” Kinh Trập cố nghĩ tiếp: “Nhưng y không dám uống trà của người nên mới vờ như không quen người, bỏ đi cho người tức?”
“Thế nghĩa là ta ngu nên bị y bỡn cợt à?”
Khương Trĩ Y thở phì phò để bình ổn nhịp thở, về chỗ ngồi xuống.
Kinh Trập vội đi theo rót trà, liếc mắt thấy quyển “Y Y truyện” trên bàn, chợt hiểu ra kịp phản ứng lại: “Tiểu thuyết nói phải dùng bội kiếm của nam chính phá giải chiêu thức, mà hình tượng nam chính được viết lại là Thẩm thiếu tướng quân, ban nãy người muốn xem thanh kiếm đó của Thẩm thiếu tướng quân nên mới cố tình mời y lên quán sao?”
“Nếu không thì trên người y có gì đáng để ta nhìn thêm chứ?”
Khương Trĩ Y nhấp một ngụm trà cho đỡ tức, ngồi một lúc, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra được.
Nếu là lúc trước, lúc nàng nói câu thứ nhất y sẽ khịa lại, nói câu thứ hai sẽ không nhịn được bực mình lên lâu, nhưng nhìn dáng vẻ thong dong bình tĩnh ban nãy của Thẩm Nguyên Sách, nàng nhất thời không chắc rốt cuộc y có không nhận ra nàng thật hay không, hay là đánh trận xong lại đổi tính.
Khương Trĩ Y vẫy tay sang bên cạnh: “Gương soi.”
Kinh Trập lấy chiếc gương đồng nhỏ mang theo bên người giờ ra trước mặt nàng.
Khương Trĩ Y xoay trái ngó phải nhìn ngắm, sau đó giang tay ra cúi đầu nhìn chính mình một lúc.
Mình đẹp từ nhỏ đến lớn, đẹp bền bỉ không thay đổi, đẹp đến mức trước sau như một, mắt mù mới không nhận ra thật chứ?
Kinh Trập: “Lát nữa Thẩm thiếu tướng quân vào cung gặp hoàng thượng rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Cả Trường An chỉ một mình y có kiếm, bản quận chúa cứ phải chọn y à?” Khương Trĩ Y cầm quyển tiểu thuyết lên đặt sang bên cạnh: “Không phải quyển tiểu thuyết này viết cái gì thì cái đó linh nghiệm sao? Bây giờ ngươi đến hiệu sách Tam Dư bảo hắn ta đổi nam chính đi!”
*
Buổi chiều, một chiếc xe ngựa gắn rèm châu báu, khắc hoa khảm ngọc dừng trước cửa quân doanh vùng ngoại ô kinh thành.
Trong xe ngựa, Khương Trĩ Y ra vẻ phát điên đến run cả người, nén giận mặt mũi sa sầm.
Mới sáng ra không biết tạo nghiệt gì mà sau khi ra khỏi quán trà lại gặp trắc trở với hiệu sách Tam Dư.
Ông chủ lại nói trước giờ chưa từng thấy quyển “Y Y truyện” này, đoán chắc là quyển này chưa được chỉnh sửa, nhầm lẫn nên mới bỏ vào trong hộp đưa đến hầu phủ, nói là chắc chắn sẽ tìm cho ra nguồn gốc, tìm ra quyển tiếp theo hoặc là người viết truyện sẽ đưa đến hầu phủ ngay.
Đợi đến khi tìm được, e là nàng cũng không cứu được nữa, bây giờ đến đạo quán Thái Thanh một chuyện, đổi sang hỏi chuyện Trương đạo trưởng xem.
Kết quả không hiểu sao lời Trương đạo trưởng nói giống hệt như đạo sĩ trong tiểu thuyết, nói nếu muốn chọn hung khí thì nên chọn bảo kiếm chìm trong máu, nhuốm máu càng nhiều càng tươi thì hiệu quả càng tốt.
Nói phải nhuốm máu “tươi”, ai có thể “tươi” hơn Thẩm Nguyên Sách vừa trở về từ chiến trường?
Ra khỏi đạo quán, Khương Trĩ Y ngồi trong xe ngựa bình tĩnh suốt nửa canh giờ, lòng thầm niệm tám trăm lần “không nhịn cái nhỏ mưu lớn sẽ loạn”, bắt đầu từ đây…
Trừ cấp tướng ra, biên quan không được ở lại trong thành, nghe nói sau khi Thẩm Nguyên Sách xuất cung, còn chưa kịp quay về phủ đã đến ngoại ô kinh thành sắp xếp những thuộc hạ đi theo y trở lại Huyền Sách quân.
Ngoài cổng quân doanh, binh lính đang trực thấy ngự tứ lệnh bài Kinh Trập đưa thì vội đi vào thông báo.
Kinh Trập quay lại xe, đội chiếc mũ lụa rủ đến thắt lưng cho Khương Trĩ Y: “Cách phá giải này phải tự mình làm, người chịu khó đi một chuyến, lát nữa thấy Thẩm thiếu tướng quân nhớ phải nhẫn nhịn một chút.”
Nhịn thôi, cả đời cũng chỉ có một lần này, đến khi vượt qua vụ này rồi, cả đời này nàng sẽ không chủ động đến cửa nhà Thẩm Nguyên Sách nữa.
Khương Trĩ Y hít sâu một hơi, khom người xuống xe ngựa.
Vùng đất ba mặt giáp núi một mặt giúp với nước, không khí quẩn quanh mùi bùn đất lạnh lẽo, vừa ra khỏi xe, Khương Trĩ Y không khỏi cầm khăn che mũi, vừa giẫm lên băng ghế xuống kiệu đã dừng lại.
“Quận chúa.” Kinh Trập nhỏ giọng nhắc: “Không nhịn cái nhỏ mưu lớn sẽ loạn.”
Khương Trĩ Y giơ một chân ra, nhìn đôi giày trắng đến chói mắt của mình rồi lại nhìn mũi giày sắp chạm vào bùn, rụt chân lại cắn răng nói: “Điều này còn chịu được thì có gì mà không chịu được chứ?”
Hộ vệ ngầm hiểu, lấy một cuộn thảm nhung trắng như tuyết dự bị sau xe ngựa rồi vung lên.
Thảm nhung lăn đi thành một đường thẳng từ xe ngựa đến quân doanh.
“…” Trong quân doanh, những binh lính bận rộn chớp mắt nhìn theo, ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy thiếu nữ trên xe ngựa khoác một chiếc áo choàng lông cáo trắng, bên trong là bộ váy tỏa ánh sáng lung linh, dưới lớp váy là đôi giày mũi vểnh đính trân châu. Đứng từ trên cao ngắm nhìn “con đường Tiên Vân”, nàng hài lòng nâng bước vào quân doanh, lúc đi màn lụa mỏng trên mũ phất phơ theo gió, ngọc bội đầy người phát ra tiếng kêu.
Phó tướng to cao khỏe khoắn trong cung cũng sững sờ, suýt nữa thì giẫm trúng cọc, dừng lại một lúc rồi nhanh chân bước lên trước: “Mạt tướng Mục Tân Hồng tham kiến quận chúa!”
Khương Trĩ Y đang đứng giữa quân doanh, nhìn doanh trướng dựng bên kia mà giật mình.
Tuy Thẩm gia không phải danh gia vọng tộc nhưng năm đó khi Thẩm Tiết Sứ phát tài nhờ quân công cũng đã xem như vươn lên trở thành quý tộc mới, từ nhỏ Thẩm Nguyên Sách đã được vui sướng thoải mái, bây giờ lại có thể sống ở nơi cẩu thả lộn xộn thế này, thế là thay da đổi thịt trở thành người khác sao?
Kinh Trập bước lên trước nói với phó tướng: “Quận chúa cảm động trước ơn cứu mèo sáng nay của Thẩm thiếu tướng quân nên mang lễ đến cảm tạ, không biết Thẩm thiếu tướng quân có ở trong doanh không?”
“Thiếu tướng quân…” Phó tướng họ Mục nhìn ngó xung quanh: “Chắc là ra ngoài doanh trại quan sát rồi.”
“À, vậy bản quận chúa đến không đúng lúc rồi.” Ngoài miệng Khương Trĩ Y nở nụ cười nhạt đầy lạnh lùng, khóe miệng dưới lớp màn mũ hơi cong lên.
Với quan hệ của Thẩm Nguyên Sách và nàng, nếu người này biết nàng muốn gì, không đối đầu với nàng cũng không tệ rồi, hoàn toàn không thể như nàng muốn được. Hôm nay nàng không định công khai mượn kiếm, ban nãy còn đang nghĩ xem nên xử lý Thẩm Nguyên Sách thế nào rồi mới ra tay, trước mắt bớt đi một bước.
Thấy binh khí bày bên ngoài cũng không đáng tiền lắm, Khương Trĩ Y bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, nhắm chuẩn đại trướng giữa doanh như hạc giữa bầy gà.
Kinh Trập nhìn ra ý của Khương Trĩ Y: “Vậy các ngươi có chỗ nghỉ chân không?”
“Cái này… Người cũng thấy đấy, trướng trong doanh còn chưa dụng lên hết…”
“Đó không phải là trướng đã dựng xong rồi sao?”Kinh Trập chỉ ra đằng sau hắn ta.
“Đó là trướng của thiếu tướng quân, e là không phù hợp lắm…”
“Trời đông giá rét, dù thiếu tướng quân của các ngươi ở đây cũng phải mời quận chúa của chúng ta vào giữ ấm, ngươi lại ở đây ra sức chối từ, quận chúa lạnh đến ốm thì ngươi chịu trách nhiệm được không?”
Một tiếng “bộp” khẽ vang lên, Mục Tân Hồng run lên, sờ chỗ sau lưng bị cục đá ném trúng, chậm rãi nghiêng đầu.
“Cái này…” Mục Tân Hồng thử nhìn vào khe hở trên màn trướng: “Hình như là không chịu trách nhiệm được?”
Cái này mà còn hình như à?
Thiếu tướng quân không dạy các ngươi rằng quận chúa là nhất phẩm, ngay cả y cũng thấp hơn nàng ba cấp sao?
Bầu không khí yên lặng trong chốc lát, Mục Tân Hồng vội quay đầu lại khom người làm tư thế mời: “Chịu trách nhiệm không nổi, chịu trách nhiệm không nổi… Mời quận chúa theo mạt tướng.”
Quả nhiên là lính của Thẩm Nguyên Sách, xem ra đầu óc trống không thông minh lắm.
Khương Trĩ Y nhìn người này bằng ánh mắt khó hiểu, giẫm trên thảm nhung bước về phía trước, chờ Mục Tân Hồng vén màn lên cho nàng, nàng đứng ở cửa liếc mắt nhìn xung quanh.
Doanh trướng sáu cạnh lấy một tấm vải ngăn thành hai nửa, nửa phía trong không nhìn thấy, chắc là nơi nằm nghỉ ngơi, bên ngoài bày một cái bàn, một sa bàn, một dãy binh khí cùng với…
Liếc mắt thấy giá đỡ thanh kiếm bằng gỗ mun đứng một mình cạnh giá đỡ binh khí, ánh mắt Khương Trĩ Y ngưng lại nhìn Kinh Trập.
Kinh Trập lập tức nhíu mày nhìn Mục Tân Hồng: “Sao trong đại trướng cũng lạnh thế, các ngươi còn không cấp than cho doanh trướng của thiếu tướng quân sao?”
“Thiếu tướng quân…” Mục Tân Hồng đưa mắt nhìn phía trong phòng bị màn che kín: “Không sợ lạnh.”
“Quận chúa cho chúng ta sợ lạnh, trà nóng cũng nên chuẩn bị một phần chứ?”
“Mạt tướng phái người đi lấy ngay.” Mục Tân Hồng bước đến cửa dặn dò binh lính rồi quay lại trướng, kiên quyết canh giữ ở đó.
Khương Trĩ Y trừng mắt nhìn hắn ta cách một lớp vải mũ.
Dù đầu óc không thông minh lắm nhưng được cái trung thành tốt bụng, cũng không biết Thẩm Nguyên Sách nói gì với thuộc hạ về nàng mà bọn họ đề phòng nàng như trộm vậy.
Nàng ngồi trên núi vàng núi bạc, chẳng lẽ lại trộm cái đống sắt vụn ở chỗ y chắc?
Khương Trĩ Y nhẫn nại nghĩ ngợi, vẫy tay với Kinh Trập rồi đi vào.
Kinh Trập đi theo nàng đến trước màn vải, nghiêng tai lắng nghe rồi gật đầu.
Mục Tân Hồng nhìn tấm màn, đầu đầy mồ hôi lạnh, giơ tay lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Khương Trĩ Y xoay người ngồi trên chiếc ghế hoa hồng mà hộ vệ chuyển đến, gác tay lên tay vịn gõ nhẹ: “Khi nào thì thiếu tướng quân của các ngươi về?”
Mục Tân Hồng: “Bẩm quận chúa, chắc là chưa về được, hay là mạt tướng phái người đi…”
Khương Trĩ Y ngắt lời hắn ta: “Thiếu tướng quân bận bao việc, không ai được đi quấy rầy y.”
“Mạt tướng thay thiếu tướng quân cảm tạ quận chúa đã quan tâm.”
“Quan hệ giữa ta và thiếu tướng quân của các ngươi…” Khương Trĩ Y mỉm cười không lên tiếng, ngón tay gõ tay vịn càng thêm nhẹ nhàng: “Không phải khách sáo.”
Lính đi lấy nước trà nhanh chóng quay lại, đến trước mặt Khương Trĩ Y khom người dâng trà.
Kinh Trập đưa tay ra đỡ, vừa chạm vào mép chén…
“Ôi!” Chén trà bị hất ra, nước trà văng khắp nơi, Khương Trĩ Y bỗng xách váy đột ngột đứng dậy.
“Ngươi làm việc kiểu gì vậy!” Kinh Trập bước lên trước che trước Khương Trĩ Y bị “ướt” váy, quay đầu nhìn “tình cảnh bi thảm” của nàng, vội vàng nói với hộ vệ nhà mình đang đứng ngoài trướng: “Mau vào xe ngựa lấy đồ dự phòng của quận chúa đến đây!”
Lính đưa nước trà ngây ra tại chỗ, sợ xanh mặt nhìn Mục Tân Hồng.
“Quận chúa muốn thay đồ mà các ngươi cứ đứng đây, không cần mắt nữa à?” Kinh Trập chỉ hai người.
Mục Tân Hồng ngượng ngùng chà quần: “À, hay là quận chúa…”
“Còn không mau lui ra ngoài!”
“Cái này…” Mục Tân Hồng lén liếc nhìn màn vải không hề lay động: “Thế… mạt tướng xin cáo lui?”
Cáo lui mà cũng phải hỏi ý không khí, thế không khí có thể mọc tay kéo ngươi ra bảo ngươi đi được chắc?
Khương Trĩ Y đang định nói thì Mục Tân Hồng kéo lính ra ngoài khẽ kéo màn cửa xuống.
Trong doanh trướng chỉ còn tiếng gió lùa qua khe hở, Khương Trĩ Y xốc vải mũ lên, chớp mắt nhìn Kinh Trập.
“Quận chúa đúng là đa mưu túc trí.” Kinh Trập thì thầm nói.
“Thế mà còn phải nói à?”
Khương Trĩ Y kéo Kinh Trập đến cạnh giá đỡ kiếm bằng gỗ mun, áng chừng thanh kiếm này dài khoảng ba thước, rộng khoảng ba tấc.
“Kiếm lớn thế mà y cầm nổi sao…” Khương Trĩ Y nghi ngờ nói thầm, vừa bước lại gần đã đứng thẳng dậy lảo đảo lùi ra sau.
“Sao thế quận chúa?”
“Hôi chết mất, mùi gì vậy chứ?”
Kinh Trập xích lại gần ngửi thử: “Mùi… mùi kiếm?”
“?”
“Chắc là thế.” Kinh Trập không chắc lắm hít sâu ngửi thêm: “Chắc có một chút mùi máu tươi?”
Khương Trĩ Y vẫn nhăn mũi lại, nhưng đôi mắt sáng rực lên.
Là mùi máu tươi, thế là đúng rồi.
Trương đạo trưởng nói rằng để đoán một thanh kiếm có nhuốm máu nhiều hay không, trừ việc xem nó đã từng giết bao nhiêu người, còn phải xem rãnh trên kiếm sâu rộng chừng nào.
Bây giờ màn cửa đã khép lại, trong trướng lại bị ngăn bằng một lớp màn dày, che hết phân nửa ánh sáng bên ngoài chiếu vào, không thấy rõ lắm.
Khương Trĩ Y hất cằm với Kinh Trập ra hiệu cho nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, nàng bước đến trước màn vải, định kéo cái thứ vướng víu này ra.
Kinh Trập do dự chỉ vỏ kiếm, nói bằng khẩu hình với Khương Trĩ Y: Phát ra tiếng mất.
Đã đến nước này rồi, Khương Trĩ Y cũng mất kiên nhẫn, chỉ cổ họng mình ra hiệu lệnh cho nàng: “Khụ khụ khụ…”
Kinh Trập ngây ra.
Cái này có “bịt tai trộm chuông” quá không?
Khương Trĩ Y giục nàng, một tay che miệng ho khan, một tay dùng sức kéo màn vải.
Soạt một tiếng, ánh sáng tràn vào, trong trướng lập tức sáng rõ.
Phía sau màn vải, một người thiếu niên để trần nửa thân trên ướt đẫm, cầm khăn tay nhuốm máu đứng trước chậu rửa mặt, nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Khương Trĩ Y bị sặc: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”
“Ngươi… khụ khụ… sao lại ở đây!”
Nguyên Sách thản nhiên nhìn cô, vứt khăn tay đi, quay người cầm cuộn vải băng vết thương: “Hình như câu này thần nên hỏi quận chúa mới phải chứ?”
Kinh Trập luống cuống chạy tới, giang tay chắn trước mặt Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y bất giác đỏ mặt trừng mắt nhìn phần da lộ ra, vội quay lưng lại: “Sao ngươi không mặc quần áo vào!”
“Đại trướng của thần mà, sao thần không thể không mặc quần áo chứ?”
“Ngươi điếc à? Không nghe thấy bản quận chúa đến sao?”
Nguyên Sách nhướng mày: “Nghe thấy, không phải quận chúa nói rồi sao? Quan hệ của quận chúa và thần không phải khách sáo.”
“… Cũng không đến mức không khách sáo như thế.” Khương Trĩ Y cắn răng rặn từng chữ.
“Thế hay là lần sau quận chúa có kéo màn thì nhớ nói trước một tiếng vậy?”
Khương Trĩ Y siết chặt tay quay mặt về hướng màn vải, máu cả người như dồn hết lên đầu, đầu óc chỉ có cảnh tượng ban nãy nàng tự mình kéo chiếc màn ngu ngốc này ra.
“Ngươi, lập tức mặc đàng hoàng vào, nếu không đừng trách bản quận chúa lên điện vạch tội ngươi tội thất lễ!”
Sau lưng không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng sột soạt vì vải vóc ma sát với nhau.
Chắc là bị nàng dọa nên mới thành thật mặc vào.
Khương Trĩ Y khẽ thở phào, bàn tay dần thả lỏng bên người, vừa buông ra đã nắm chặt lại, hắng giọng nói: “Ban nãy ngươi… đã nghe hết rồi.”
‘“Đến lúc mang trà đến, ngươi nhớ hất trà đi’ – Quận chúa muốn hỏi câu này sao?” Một tiếng cười hậm hừ truyền đến từ sau lưng.
“…”
“Hay là hai câu ‘quận chúa đúng là túc trí đa mưu’, ‘thế mà còn phải nói à’?”
“…”
Hỏi ngươi có nghe thấy không thì trả lời là nghe thấy hoặc không nghe thấy là được rồi, ai bảo ngươi giành trả lời chứ?
“Quận chúa dây dưa trong trướng lâu như thế, không ngại nói thẳng, nhìn trúng cái gì mà cho được, đương nhiên thần sẽ không keo kiệt.”
Khương Trĩ Y hơi ngây ra, sờ vành tai hơi nóng lên.
Không phải trước đây Thẩm Nguyên Sách rất kiêu ngạo sao, sao bây giờ lại xưng “thần” trước mặt nàng rồi.
Tiếng sột soạt sau lưng im bặt, tiếng ngồi phịch xuống vang lên.
Khương Trĩ Y lấy lại tinh thần, đang định xốc áo choàng lên, vung tay xoay người lại: “Bản quận chúa nhìn trúng ngươi…”
… Sao vẫn chưa mặc quần áo vào!!!
Khương Trĩ Y chưa kịp chạm chân xuống đất, vừa xoay người một cái đã quay ngoắt lưng lại.
Phía sau lưng, Nguyên Sách không đổi vẻ mặt gác chân ngồi bên giường, một tay quấn băng vải quanh vai, cúi đầu nhìn chính mình: “Thần ấy à?”
“?”
“Cái này…” Người phía sau im lặng chốc lát như đang nghiêm túc suy nghĩ: “Thần chỉ sợ không cho quận chúa được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...