Màn đêm buông xuống. Giờ Tuất, Đông viện phủ nhà họ Thẩm.
Thanh Tùng cầm trên tay một bộ y phục sạch sẽ đứng đợi trước cửa phòng tắm, đợi tới khi hai tay nhức mỏi vẫn không đợi được công tử bước ra ngoài.
Không giống như đại công tử ngày trước, công tử bây giờ từ nhỏ đã lớn lên nơi biên quan, ít trải qua những tháng ngày bình yên, tới tận nơi thành Trường An phồn hoa này rồi cũng không có thói quen để thuộc hạ phục vụ tắm rửa thay quần áo, trước giờ đều toàn tự mình làm lấy, tốc độ tắm rửa cũng cực nhanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhanh tới mức Thanh Tùng cảm thấy, nếu như khi đang tắm đột nhiên có tiếng tù và báo động thổi lên, công tử có thể ngay lập tức khoác áo rút kiếm ra trận.
Nhưng mà tối nay, sau khi trở về từ thư phòng, công tử đã ngồi trong phòng tắm lâu hơn bình thường ba khắc.
Vốn dĩ mọi chuyện công tử đều đã tính toán cả rồi. Nếu đã đi thư phòng Thiên Sùng, vậy sẽ ở lại trong học xá, chỉ ngày nghỉ cuối tuần mới hồi phủ.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng quận chúa tính, vị quận chúa bám đuôi dai dẳng này vừa tới, công tử không thể ở lại học xá nữa…
Lỡ như quận chúa cũng dọn vào học xá theo, há chẳng phải giúp nàng có càng nhiều cơ hội được tiếp cận gần hơn, ban ngày dây dưa, tới đêm cũng dây dưa khó dứt.
Đợi thêm một lát nữa, Thanh Tùng không nhịn được ghé tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng tắm.
Mãi một hồi lâu không nghe thấy tiếng dội nước, chắc nước trong bồn cũng lạnh mất rồi…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Công tử…” Thanh Tùng cẩn thận lên tiếng: “Chuyện gì cũng đều có cách giải quyết, ngài đừng có nghĩ không thông mà?”
“Tiểu nhân cảm thấy nếu thật sự không thể trì hoãn được thêm vài ngày, không thể tránh khỏi tình trạng bị giục cưới… Thì dù sao hiện giờ tạm thời quận chúa không có nghi ngờ gì đối với thân phận này của ngài, không bằng ngài tìm thời cơ thích hợp, bịa ra một lý do dễ thuyết phục, cắt đứt quan hệ với quận chúa đi?”
“Ngài xem, ngài đâu có thích quận chúa, người quận chúa thích cũng chẳng phải ngài. Theo như tiểu nhân thấy, nếu đại công tử trên trời có linh chắc chắn sẽ không muốn nhìn thấy ngài khổ sở như thế này, cũng không muốn quận chúa sống trong sự dối trá, có một hạnh phúc giả dối…”
“Thay vì vậy, đau dài không bằng đau ngắn, chắc hẳn đại công tử cũng muốn ngài thay ngài ấy làm ác nhân bội tình bạc nghĩa…”
Bỗng nhiên một tiếng “rầm” vang lên, tấm bình phong bị một người kéo ra. Thanh Tùng ngẩng đầu lên.
Người trước mặt rõ ràng chỉ mặc quần áo trong, lại giống như đã mang đầy đủ áo giáp mũ sắt đứng ở nơi đó, toàn thân toả ra sát khí lạnh lẽo.
Nguyên Sách: “Chắc hẳn huynh trưởng cũng không muốn nhìn thấy tôi tớ bên người huynh ấy nói ra những lời quá phận, lải nhải phiền phức không để chủ nhân yên. Ngươi nói xem… giờ nên xử lý thế nào đây?”
Thanh Tùng lập tức thức thời ngậm miệng, không nói hai lời cúi đầu dâng y phục lên.
… Dù sao hắn cũng là tốt bụng mới muốn giúp bày mưu tính kế mà. Lúc nãy hắn chỉ mới nói vài câu chứ mấy, lời nói của quận chúa còn lớn mật hơn của hắn nhiều.
Làm người sao mà khó thế! Đừng gọi hắn là Thanh Tùng nữa, đổi tên thành Trần Trọng luôn đi!
Nguyên Sách nhận trường bào, chỉ hai ba bước đã mặc xong, thuận tay cầm y phục mới thay ban nãy đưa cho hắn.
Thanh Tùng thành thật nhận lấy, vừa mới quay người lại, bỗng dưng một vật bằng lụa trượt xuống từ lòng bàn tay.
Hắn quay đầu lại, trông thấy một sợi dây cột tóc màu đen đang thong thả rơi xuống đất.
Thanh Tùng cuống quýt muốn vươn tay ra đỡ, vậy mà có một bàn tay còn nhanh hơn cả hắn, đỡ lấy sợi dây cột tóc đang bay giữa không trung, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Công tử thứ tội, tiểu nhân sẽ đem dây cột tóc đi giặt sách ngay…” Thanh Tùng vội vàng giơ tay ra đón.
Nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy chủ nhân đưa đồ cho mình.
Hắn bèn nâng mắt lên, thấy Nguyên Sách vẫn đang đứng yên không nhúc nhích, mi mắt cụp xuống, cả người hơi cứng đờ nhìn chằm chằm sợi dây lụa trong lòng bàn tay.
Thanh Tùng vừa định hỏi dải lụa này bị làm sao, ánh mắt tập trung nhìn vào tay công tử thì bỗng dưng phát hiện trên ngón giữa thon dài xuất hiện một vết thương chẳng rõ từ đâu ra. Vốn dĩ chỉ là vết thương nhỏ, lại bởi vì bị ngâm nước quá lâu nên hiện giờ trông có hơi dọa người.
“Công tử, sao tay ngài lại bị thương rồi?”
Ánh mắt Nguyên Sách chậm rãi dời từ trên dây cột tóc sang ngón tay cái có miệng vết thương do dây cung gây ra.
Lần cuối cùng công tử kéo dây cung tuột tay bị thương là khi nào? Bảy tuổi? Hay là tám tuổi?
“Không sao.” Nguyên Sách buông tay đi ra ngoài, mới bước ra được vài bước lại đột ngột dừng lại, im lặng một lát rồi quay đầu: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Tiểu nhân nói tay của ngài bị...”
“Trước câu đó.”
“Ừm... Công tử thứ tội?”
“Trước câu đó.”
Thanh Tùng trợn mắt nghĩ ngợi một lúc lâu: “Hừm, tiểu nhân nói đau dài không bằng đau ngắn, chắc hẳn đại công tử chắc hẳn cũng muốn ngài thay ngài ấy làm ác nhân bội tình bạc nghĩa…”
“Ngươi nghĩ nàng là người cam tâm chịu bị bội tình bạc nghĩa như vậy sao?”
“...”
Nguyên cả buổi trời, tài trí nhanh nhẹn như công tử, chắc không phải là nghĩ lâu như vậy mới nghĩ ra lý do đáp trả hắn chứ…
Thanh Tùng sửng sốt khẽ ồ một tiếng.
Được rồi, đúng là không dễ để tìm ra một lý do để quận chúa chấp nhận cắt đứt quan hệ.
Hơn nữa, hôm nay công tử đã thể hiện thân thủ ở thư viện, ngay cả những đệ tử thế gia còn mê mẩn chứ đừng nói là quận chúa, bây giờ tình yêu của quận chúa rất đậm sâu, cũng không phải là thời cơ tốt để chia tay.
Nghĩ đến đây, Thanh Tùng đột nhiên thở ra một hơi sung sướng: “Tiểu nhân nghĩ ra một ý hay! Ngài nói xem… nếu không thể bội tình bạc nghĩa với quận chúa, vậy có phải có thể để cho quận chúa bội bạc với ngài không?”
Một khắc sau, trong thư phòng, Nguyên Sách nhìn một chồng tranh vẽ chất cao tầm nửa người ở trước mặt, y khó hiểu mà khoanh tay, nhếch mí mắt lên: “Đây là ý kiến hay mà ngươi nói sao?”
Chồng tranh vẽ trước mặt này chính là chân dung của tất cả công tử thế gia trong thư viện Thiên Sùng, mỗi một bức đều có chú thích thân phận và tính cách, sở trường với sở đoản của họ cùng thân sơ với huynh trưởng.
Y dùng thân phận huynh trưởng để giao thiệp ở khắp thành Trường An, tất nhiên y hiểu rõ tất cả các mối quan hệ của huynh trưởng mình, không chỉ các quan trong triều đình mà còn cả những thiếu niên lang sẽ sống chung dưới một mái hiên trong tương lai sắp tới.
Vừa rồi Thanh Tùng hì hục ôm tới một chồng tranh vẽ, nói chủ ý ngay ở đây.
“Đúng vậy, tiểu nhân cảm thấy ngài không cần phải hao tâm tổn trí để đuổi quận chúa đi. Thư viện này không chỉ là thử thách, mà còn là cơ hội… người xem trong thư viện này không chỉ có một mình ngài, mà còn có những công tử thế gia khác. Bây giờ quận chúa không chỉ ở cùng một mái hiên với ngài mà còn ở cùng với bọn họ, nói không chừng sẽ lâu ngày sinh tình, quận chúa thay lòng, bội tình bạc nghĩa với ngài thì sao?”
Nguyên Sách chỉ tay vào chồng tranh vẽ trên bàn, không thể tưởng tượng nổi mà cười: “Ở đây còn có kẻ có thể khiến muội ấy thay lòng, bội tình bạc nghĩa với ta sao?”
“A… Ngài đừng nóng giận, nói đúng ra thì là bội tình bạc nghĩa với đại công tử, đối với ngài thì còn chưa có bắt đầu nữa, làm sao có vứt bỏ được?"
“...”
Thanh Tùng: “Về phần những công tử thế gia này, ngài quên rồi sao, không phải trước kia quận chúa đã nhận rất nhiều quà mừng sinh nhật của bọn họ ư? Ít nhất quận chúa cũng không ghét bọn họ như ghét đại biểu ca đó!”
“Tất nhiên, nếu như ngài tiếp tục khoe khoang giống hôm nay thì trong mắt quận chúa khó mà chứa được người khác, hay là về sau ngài khiêm tốn, che giấu tài năng để nhường cho bọn họ, giúp bọn họ một chút?”
“Chỉ những người này, ta giúp bọn họ một tay …” Nguyên Sách giơ tay trái lên một lúc, sau đó lại giơ thêm tay phải: “Hai tay, cũng rất khó giúp được.”
Thanh Tùng mở tranh chân dung ra, cầm lên một bức, phát hiện: “Không chỉ võ công, mà cả tướng mạo, người này đều rất đẹp trai, có cơ hội chiếm được trái tim thiếu nữ của quận chúa không?”
Nguyên Sách liếc nhìn, lắc đầu: “Hôm nay ta đã bái kiến vị này, hắn không giống trên tranh, thiếu chút nữa ta đã không nhận ra.”
“Lại còn có chuyện như vậy sao? Mục tướng quân điều tra quá bất cẩn, đây không phải khiến ngài lòi đuôi sao…” Thanh Tùng tiếp tục quay đầu chọn lựa, một lúc sau lại ầm lên một bức: “Vậy người này, trông khí chất rất nhu thuận, quận chúa thường xuyên bị ngài làm khó dễ, có lẽ sẽ cảm thấy nhu thuận nghe lời cũng sẽ không tệ?”
Nguyên Sách mặt không biểu tình: “Người có thể hỏi được câu “Có phải người Bắc Yết đều là mặt xanh nanh vàng hay không?” thì đầu óc chắc chắn có vấn đề rồi.”
“Vậy thì không được, không thể không có đầu óc, đầu óc có vấn đề thì sao xứng với quận chúa được…” Thanh Tùng gật đầu, tiếp tục cố gắng tìm không ngừng, bỗng hai mắt hắn sáng lên: “Người này có đầu óc tốt! Hắn là người có tài văn chương xuất chúng hiếm có trong thư viện, quận chúa là người nói một đằng làm một nẻo, chắc có thể ở bên hàn huyên tâm sự với hắn nhỉ?"
Nguyên Sách: “Khoe tài văn chương, khoe chữ, không bị muội ấy nhìn bằng ánh mắt dao găm đã là tốt lắm rồi.”
“Người này…”
“Cách một trượng cũng có thể ngửi thấy mùi huân hương trên người hắn, muội ấy không chịu được đâu.”
“Người này…”
“Ngày ngày lưu luyến gánh hát lầu xanh, cùng một loại người với biểu ca của muội ấy.”
...
Ánh nến đong đưa, trước mắt Thanh Tùng dần dần nhoè ra, hắn xoa xoa đôi mắt đờ đẫn, đưa tay về phía bức chân dung cuối cùng chưa mở.
“Được rồi.” Nguyên Sách day mi tâm: “Mang theo cái chủ ý cùi bắp của ngươi về dãy nhà sau đi.”
Buổi trưa ngày hôm sau, trước cửa thư viện Thiên Sùng, Cốc Vũ mặc nam trang, xuống xe ngựa.
Hầu phủ cách thư viện rất xa, hôm qua quận chúa đã dậy rất sớm để kịp đến giờ học, hôm nay thật sự buồn ngủ không dậy nổi.
Cốc Vũ đã khuyên nàng dù sao người ta cũng ở đó, đâu có chạy đâu, hay là để đến trưa mới tới, cũng có thể đưa cho Thẩm thiếu tướng quân một bữa trưa dịu dàng thắm thiết.
Quận chúa nghe xong thì tán dương ý kiến của nàng ta, yên lòng ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, sau khi ngủ đủ giấc, tinh thần sảng khoái cầm theo hộp thức ăn đi đến.
Một tay Cốc Vũ cầm hộp đựng đồ ăn, một tay dìu Khương Trĩ Y, cùng nàng bước vào: "Nô tì đã cho người báo cho Thanh Tùng, bảo hắn hôm nay không cần đưa cơm tới, nhất định bây giờ Thẩm thiếu tướng quân đang rất đói bụng."
“Vậy chúng ta hãy đi nhanh lên đi!” Trong đầu của Khương Trĩ Y toàn là y, vừa cười vừa nhanh chân bước vào Thiên Tự trai, liếc nhìn hàng cuối trống không.
Nhìn quanh trong phòng chỉ có duy nhất một người, là vị công tử trẻ ngồi trước nàng.
Dường như nhìn thấy nàng bước vào cửa, người kia ngẩng đầu từ trong quyển sách, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nàng, khẽ gật đầu với nàng sau đó lại cúi đầu xem sách.
Nàng đang nghĩ xem làm cách nào để lơ đãng hỏi thăm Nguyên Sách đang ở đâu, Khương Trĩ Y ngồi vào chỗ của mình, nhìn thẳng vào Cốc Vũ, hiếu kỳ hỏi: “Vừa mới tan học sao mọi người đã rời đi hết rồi?"
Đúng như dự đoán, người ngồi ở phía trước không quay đầu lại mà chủ động giải thích nghi ngờ của nàng: “Hôm nay tiên sinh cho nghỉ trước một khắc.”
Khương Trĩ Y hơi cảm khái: "Hạ nhân trong nhà đều đem đồ ăn đến rất nhanh."
Người ngồi trước tiếp tục dịu dàng đáp lời: “Sợ bị chủ nhân đói sẽ bị chịu đòn nên bình thường đều đến sớm hơn một khắc.”
"Vậy nếu hạ nhân trong nhà không tới thì sẽ đi đâu?"
"Đây là quyền tự do của mỗi người."
Sau ba câu hỏi ba câu trả lời, Khương Trĩ Y rơi vào trầm mặc.
Nàng không thể biểu hiện quá rõ ràng, sợ cũng không hỏi ra cái gì, thôi thì chờ thêm một chút đi.
Nghĩ tới đây, Khương Trĩ Y vô vị chống tay, liếc nhìn bóng lưng tri thức của người phía trước: “Huynh không đi ăn cơm trưa sao?”
"Hôm nay xá muội đến đưa cơm, muội ấy đi khá chậm, ta ở đây chờ muối ấy.”
Người ta biết muội muội tới đưa cơm thì sẽ yên lặng đợi ở đây, còn người của nàng thì sao cơ chứ?
Khương Trĩ Y nhìn về phía chiếc ghế trống bên phải, đáy lòng khẽ hừ một tiếng, nhìn qua lại trông thấy một bóng dáng nhỏ gầy cầm theo hộp cơm đi vào.
"Ca, trên đường muội gặp một ông lão bị bệnh nặng, đưa người đến y quán nên hơi lâu, huynh đói bụng chưa?”
Chỉ cần liếc mắt một cái là Khương Trĩ Y đã có thể nhận ra người này…
Ngày ấy khai trương tửu lâu của Bảo gia a tỷ, nàng từng có duyên gặp gỡ con gái của Bùi Tương, Bùi Tuyết Thanh.
… Nói như vậy, người ngồi trước nàng đúng là con trai của tể tướng.
Trưởng tử của Bùi Tương, cố gắng học tập Tứ thư Ngũ kinh, lại không có chút thành tựu nào ở trong thư viện này?
Nghi ngờ thoáng qua, Bùi Tuyết Thanh đã đi đến trước mặt huynh trưởng nhà mình, dường như phát hiện phía sau bức rèm còn có một người mới cuống quýt cúi người vái chào với Khương Trĩ Y.
Khương Trĩ Y gật đầu với nàng ta, nghe hai huynh muội phía trước nói chuyện, thuận tay cầm chén trà Cốc Vũ vừa mới châm uống một hớp làm ấm dạ dày.
Lại nâng mắt lên, phát hiện một mặt Bùi Tuyết Thanh nói truyện với huynh trưởng, một mặt lại liếc qua chỗ ngồi của Nguyên Sách.
Khương Trĩ Y theo tầm mắt của nàng ta nhìn về chỗ bên tay phải mình.
Bùi Tuyết Thanh nhìn lại, chú ý đến ánh mắt của nàng lại nhanh chóng cúi đầu.
"Huynh ăn từ từ thôi, muội đi rửa tay trước..." Một lát sau, Bùi Tuyết Thanh nhỏ giọng tạm biệt huynh trưởng, lại cúi người chào Khương Trĩ Y, sau đó xoay người vội vàng đi ra ngoài.
Khương Trĩ Y nắm chén trà nhỏ, nhíu mày.
Nàng nhớ, lần trước Bùi Tuyết Thanh ở tửu lâu nghe được tư tình của nàng với A Sách ca ca, sau đó ở yến tiệc của Bảo gia a tỷ liên tục thăm dò nàng rất nhiều lần.
Thấy vừa rồi Bùi Tuyết Thanh nhìn về phía chỗ ngồi A Sách ca ca, trông cũng hơi kỳ lạ.
Ánh mắt đấy giống như lúc nàng nhìn lén chỗ A Sách ca ca…
Một loại trực giác không quá thoải mái quanh quẩn Khương Trĩ Y làm cho nàng không ngồi nổi nữa.
Liếc nhìn hộp cơm cố ý chuẩn bị trong tay, Khương Trĩ Y suy nghĩ một chút rồi đứng dậy ra khỏi phòng học.
Đi qua cửa, nhìn xung quanh, vừa nhìn về phía cuối hành lang đã thấy thiếu nữ có khăn che mặt tự nhiên phóng khoáng đứng đối mặt với với Nguyên Sách, nói chuyện qua lại.
Quả nhiên nàng đoán trúng rồi…
A Sách ca ca hồi kinh lâu như vậy, ánh mắt chưa từng nhìn nữ tử nào khác, sao lại đứng gần một nữ tử để nói chuyện như vậy?
Ngực Khương Trĩ Y như bị nghẹt lại, tức giận đi lên trước.
Bên kia Nguyên Sách nhạy bén nhận ra có người tới gần, ra hiệu với Mục Tân Hồng phía sau rồi liếc nhìn nàng.
Chỉ mới liếc qua, lại bị lời nói của Bùi Tuyết Thanh trước mặt kéo đi sự chú ý…
"Tuyết Thanh biết một chút y thuật, ta có thể băng bó cho tiểu tướng quân..."
Khương Trĩ Y không nghe rõ băng bó cái gì, hai lỗ tai chỉ nghe được từ "Tuyết Thanh" kia.
… Trước mặt huynh trưởng mình cũng chỉ xưng "muội", thế mà xưng khuê danh trước mặt nam nhân khác ư?
Nàng còn chưa tự xưng như thế trước mặt A Sách ca ca đâu đấy!
Khương Trĩ Y run rẩy hít sâu một hơi, đi nhanh đến phía sau Bùi Tuyết Thanh, hung hăng hất cằm, tư thế mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị tấn công xông tới chỗ Nguyên Sách: "Trĩ Y cũng biết chút y thuật, vẫn nên để Trĩ Y băng bó cho tiểu tướng quân đi!"
Mục Tân Hồng giơ đao lên trước bước tới, bảo vệ cánh tay bị thương của Nguyên Sách.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...