Màn đêm buông xuống, trong thư phòng của phủ nhà họ Thẩm.
Mục Tân Hồng và Thanh Tùng người bên trái người bên phải đứng ở hai đầu án thư, thấy từ sau bữa tối Nguyên Sách cứ ngồi im lặng một chỗ, qua thời gian lâu như vậy mà tư thế chẳng hề thay đổi, mắt cũng không chớp được mấy lần.
Mục Tân Hồng đứng bên cạnh quan sát, vừa ngưỡng mộ năng lực tập trung của thiếu tướng quân khi chuyên tâm suy nghĩ, vừa âm thầm lo lắng cho tương lai của thiếu tướng quân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay hắn ta chỉ mới ra ngoài xử lý thi thể, không biết đã xảy ra chuyện gì mà khi trở về lại nhìn thấy quận chúa đi ra từ thư phòng của thiếu tướng quân, ánh mắt đầy tình tứ mà trước nay chưa từng có, vô cùng nồng nhiệt cháy bỏng, trước khi đi còn hết sức ân cần nói với thiếu tướng quân:
“Có vài lời ta vốn đã muốn nói từ lâu, nhưng gần đây thấy huynh lo lắng nhiều việc, đành chờ tới lúc tâm trạng huynh tốt hơn ta sẽ nói với huynh sau vậy.”
Đây chẳng phải muốn nói thẳng ra là “Chờ tâm trạng huynh tốt hơn ta lại đến thúc giục huynh sớm sinh quý tử” hay sao?
Có trời mới biết, về chuyện của Cao Thạch, từ đầu tới cuối thiếu tướng quân đã tính toán trước trong lòng, mặc dù hôm nay bị đánh đập hành hung thì cũng chẳng sao cả, chuyện thực sự khiến y phiền lòng suốt mấy ngày nay đều xuất phát từ vị “tẩu tẩu” nằm ngoài kế hoạch này…
Lúc trước y đã nghĩ, thứ nhất là thân phận quận chúa rất cao quý, thứ hai là bốn bỏ năm lên, nàng cũng coi như là quả phụ của huynh trưởng, giết thì không giết được, vì thế để ổn định tình hình thiếu tướng quân mới nhận “sự thân mật” của vị này, ai ngờ chuyện này không chỉ ổn định lại, mà còn ổn quá mức cần thiết!
“Thiếu tướng quân, không lẽ ngài định cưới quận chúa thật đấy chứ?” Mục Tân Hồng suy nghĩ cả buổi, cuối cùng không nhịn nổi mà hỏi ra.
Kết quả Nguyên Sách còn chưa kịp đáp lại, Thanh Tùng đã vội càng cướp lời: “Sao có thể được! Gặp dịp thì chơi chỉ là chuyện bất đắc dĩ, nếu làm thật chẳng phải rất có lỗi với đại công tử hay sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ Thanh Tùng đã hầu hạ đại công tử ở kinh thành, có tình cảm vô cùng sâu nặng với đại công tử. Còn Mục Tân Hồng lại ở biên quan, quen biết với Nguyên Sách trước.
Mục Tân Hồng: “Cái gì mà có lỗi với đại công tử? Nói cứ như thiếu tướng quân đang lợi dụng người khác vậy, ngươi thấy thiếu tướng quân có bằng lòng hiến thân cho quận chúa hay không?”
Nguyên Sách khẽ nâng mắt liếc nhìn hai người.
Đương nhiên, tuy hai cái tên không quá thông minh này bên nào cũng tự cho rằng mình đúng, nhưng những lời họ nói không phải là không có lý, kết luận cũng giống nhau…
Nhớ lại khoảng thời gian gặp dịp thì chơi này, y không rõ ngày trước lúc huynh trưởng ở riêng với vị tẩu tẩu này như thế nào, cũng không biết có phải trùng hợp là hành động lẫn phong cách của y và huynh trưởng tương tự nhau không, hay là vị quận chúa này quá mức u mê. Tóm lại, tạm thời nàng không có nghi ngờ gì đối với y.
Đã ổn định được nàng, bây giờ nên kéo giãn khoảng cách ra một chút, thứ nhất để tránh làm nhiều sai nhiều lại phát sinh phiền phức ngoài ý muốn giống như hôm nay, thứ hai cũng có thể ngăn chuyện nàng thúc giục kết hôn lại.
Y sẽ không ở lại Trường An lâu. Hôn sự này có thể trốn tránh được bao lâu thì hay bấy lâu.
Hạ quyết tâm xong, Nguyên Sách xoa nhẹ lòng bàn tay, đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đến phủ Vĩnh Ân hầu.”
Ở Dao Quang các, Khương Trĩ Y đang trằn trọc trên giường, nằm một lúc lâu vẫn không thể ngủ được, nhớ lại cảm giác vào khoảnh khắc được Nguyên Sách ôm vào lòng hôm nay, khóe miệng nàng đang hạ xuống lại nâng lên, đang nâng lên lại nâng thêm nữa.
Ngay khi khóe miệng nàng sắp chạm đến mang tai, phía sau cửa sổ bỗng truyền đến một hồi tiếng gõ cửa…
Khương Trĩ Y nhanh chóng ngồi dậy trên giường, chăm chú nhìn về phía cửa sổ.
Ngay sau đó, quả nhiên thấy Nguyên Sách quen cửa quen nẻo mà nhảy vào từ cửa sổ.
“A Sách ca ca, sao đột nhiên huynh lại tới đây vậy?” Khương Trĩ Y mỉm cười tung chăn nhảy xuống giường, đón lấy một trận gió lạnh buốt thấu xương, bả vai co rụt lại mà run rẩy.
Nguyên Sách dừng bước, cúi đầu phủi sương trên người, đi đến bên cạnh chậu than trong phòng rồi khuỵu gối ngồi xổm xuống: “Có bao giờ ta không đột nhiên tới đâu?”
“Cũng phải, A Sách ca ca sẽ cho ta nhiều niềm vui bất ngờ nhất!” Khương Trĩ Y đến bên cạnh chậu than ngồi xổm cùng y, chống cằm nhìn y.
Khi ở kinh thành, cữu phụ cũng đối xử với nàng như thế này, rõ ràng bản thân không lạnh, nhưng vì mang theo khí lạnh từ bên ngoài vào sẽ ảnh hưởng tới nàng, cho nên sẽ đi tới bên cạnh chậu than của nàng sưởi ấm, sưởi cho bản thân ấm lên mới lại gần nàng.
Nhớ tới hành động gõ cửa sổ vừa rồi của y, Khương Trĩ Y cười khẽ nói: “Huynh còn nhớ rõ ám hiệu lúc trước của chúng ta.”
Là do ngày ấy nàng giả làm người không có nhà để về đến nương nhờ y, y nghe thấy tiếng đập cửa kỳ lạ nên mới ấn tượng thôi.
Có điều ám hiệu kiểu ba ngắn ba dài này, tiểu thuyết trong giang hồ nơi đâu cũng có thể thấy được những ám hiệu đơn giản, làm sao mà xứng được gọi là “ám hiệu” chứ?
Hong khô toàn thân đang ướt lạnh, Nguyên Sách đứng dậy nói thẳng vào vấn đề: “Tối nay ta tới để chào từ biệt muội.”
Nụ cười của Khương Trĩ Y cứng lại, đột ngột đứng dậy theo, kinh sợ: “Chào từ biệt? Huynh phải về Hà Tây sao?”
Nguyên Sách lắc đầu: “Thánh Thượng thông cảm ta ở bên ngoài chém giết ba năm, giữ ta ở lại kinh thành tĩnh dưỡng một khoảng thời gian, hiện giờ vô cùng nhàn rỗi nên ta định kiếm chút việc để làm.”
Khương Trĩ Y biết ngày trước y hồi kinh diện thánh, Hoàng bá bá ban thưởng cho y rất nhiều, nhưng lại chưa phong cho y một chức quan chính thức nào.
Một thiếu niên chưa tròn hai mươi tuổi, chỉ có chiến tích mà không có quan tích, muốn thừa kế chức vị quan trọng như Hà Tây Tiết độ sứ thì chỉ sợ rằng chưa đủ trình độ, có lẽ Hoàng bá bá cũng rất do dự nên đã tạm thời bỏ trống chức vị này.
Gần đây y ngoại trừ đến doanh trại luyện binh cũng chẳng còn việc gì khác, nhưng bình thường việc luyện binh đã có Mục tướng quân đảm nhiệm, y thực sự cũng chẳng cần tự đi làm.
Khương Trĩ Y: “Vậy huynh định đi làm cái gì?”
Nguyên Sách cong môi: “Không phải mấy ngày trước muội phó thác Thanh Tùng truyền lời cho ta, bảo ta đọc nhiều sách hơn sao? Ta thấy đề nghị này rất hay, định quay lại Thư viện Thiên Sùng.”
“Ta… ta chỉ tùy tiện nói như vậy thôi, sao huynh lại làm thật chứ?” Khương Trĩ Y vội vàng dùng bút lông vẽ một đường chéo: “Thư viện Thiên Sùng ở thành Đông Nam, cách phủ Hầu xa như vậy, làm thế nào chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên đây?”
“Vậy nên… chẳng phải là ta tới để chào từ biệt muội hay sao?”
Thấy y nhướng mày bày ra dáng vẻ không quan tâm, đầu óc Khương Y Trĩ như ù đi.
Lúc nãy nàng nói sai rồi, y đâu có đem đến niềm vui bất ngờ nhất cho nàng chứ, rõ ràng là mang cho nàng nỗi khiếp sợ nhất, quả thực là muốn làm nàng tức chết mà!
Khương Trĩ Y dậm chân, khó thở mà đi qua đi lại: “Huynh rời kinh ba năm, vừa mới trở về chưa đến một tháng, mà trong một tháng đó lại có đến phân nửa là kiểm tra cho ta, hiện giờ không có việc gì còn muốn đi tìm thêm việc!”
Bàn về năng lực lật lại chuyện cũ, đương nhiên không ai có thể sánh được với nàng.
Đầu Nguyên Sách đau âm ỉ: “Ăn lương của vua phải chia sẻ nỗi lo cùng vua, ở trong kinh ta đã không có việc gì, nghiêm khắc kiềm chế bản thân tu tâm dưỡng tính cũng coi như không phụ sự coi trọng của Thánh Thượng.”
“Hoàng bá bá coi trọng nhiều người như vậy, bá quan văn võ cả triều cũng chẳng thấy ai lo nghĩ, huynh đừng có nói mấy cái đạo lý đó với ta!”
… Rõ ràng y chỉ tới thông báo chuyện này cho nàng chứ không phải thương lượng, không phải.
Thấy y nghẹn lời, Khương Trĩ Y bĩu môi: “Huynh đi học vì Hoàng bá bá, có nghĩa là đối với huynh Hoàng bá bá quan trọng hơn ta!”
“… Ta đi học không phải cũng là vì muội sao?” Nguyên Sách khẽ nghiến răng.
Khương Trĩ Y sửng sốt, ngước mắt lên: “Vì ta chỗ nào?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, nhìn thấy dáng vẻ cứng họng của y, đột nhiên nàng lại nghĩ ra gì đó…
Ngày trước sở dĩ nàng âm thầm tư thông với y, đó là bởi vì việc học hành của y không có thành tích gì, suốt ngày trốn học chơi bời lêu lổng, gây chuyện thị phi khắp nơi, danh tiếng ở thành Trường An vô cùng tệ hại. Nếu lúc ấy mà công bố với thiên hạ thì chắc chắn sẽ bị cữu phụ của nàng ép chia tay.
Vậy nên hai người đã thương lượng rồi quyết định chờ sau này y kiến công lập nghiệp, cho đến lúc có thể xứng đôi với nàng thì sẽ báo cáo với cữu phụ, quang minh chính đại mà cầu hôn nàng.
Nàng vốn tưởng rằng hiện giờ y thắng trận trở về, thời cơ đã chín muồi, nhưng nếu y có thể đến thư viện trước khi cữu phụ nàng hồi kinh, tạm thời ôm chân Phật, dù chỉ là làm ra vẻ nhưng cũng vẫn có thể tạo được chút ấn tượng tốt cho cữu phụ của nàng…
Nói đến đây, Nguyên Sách đang suy nghĩ xem phải giải thích câu nói buột miệng thốt ra này như thế nào mới phải, vừa ngước mắt lên thì lại nhìn thấy người đối diện chậm rãi lộ ra vẻ bừng tỉnh.
“Muội…” Nguyên Sách thử thăm dò nhìn nàng: “Hiểu rồi chứ?”
“Được rồi, ta hiểu mà…” Khương Trĩ Y khổ sở thở dài, ánh mắt trông mong nhìn y: “Nhưng hiểu thì hiểu, ta vẫn không muốn rời xa huynh…”
Nguyên Sách trầm mặc, ho nhẹ một tiếng: “Trong thơ có câu: “Tình ta nếu đã dài lâu, thì đâu cần phải gặp nhau sớm chiều”.”
“Trong thơ còn nói “Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng” nữa!”
“…”
Mấy nhà thơ thời xưa có thể thống nhất quan điểm một chút hay không.
Nguyên Sách nhắm mắt, không còn nhiều nhẫn nại: “Vậy muội muốn thế nào?”
“Được rồi được rồi, huynh nghiêm túc chuẩn bị như thế, sao ta có thể không thông cảm được…” Khương Trĩ Y thở dài một tiếng, tự nhủ với bản thân rằng tương lai còn dài: “Vậy thì sáng mai ta sẽ đi tiễn huynh, yêu cầu này chắc là có thể đồng ý chứ?”
Sau ngày mai hai người sẽ không gặp lại trong một khoảng thời gian dài, vậy thì lần gặp cuối cùng này cứ nghe theo ý muốn của nàng vậy.
Nguyên Sách gật đầu: “Được.”
Rạng sáng ngày hôm sau, vì nửa đêm có một trận tuyết rơi nhỏ nên thành Trường An được bao phủ bởi một màu trắng xóa tuyệt đẹp.
Tuyết đọng trên đường thành đông đã được dọn sạch tới bên đường từ sáng sớm, vó ngựa dừng trên phiến đá xanh ẩm ướt, lộc cộc lộc cộc từ xa tới gần, dừng lại trước cổng thư viện Thiên Sùng.
Ngay lập tức, thiếu niên mặc áo đen giật mạnh dây cương, vạt áo tung bay xoay người xuống ngựa, tùy tiện vứt roi ngựa trong tay cho tùy tùng.
Đêm qua trời đột nhiên có tuyết rơi, y cho Thanh Tùng đi tới phủ Vĩnh Ân Hầu truyền lời, nói Khương Trĩ Y không cần tiễn y, tránh cho bị lạnh lại nhiễm phong hàn thì càng thêm phiền phức.
Nguyên Sách khoanh tay đứng trên bậc thềm, ngẩng đầu nhìn tòa thư viên trước mặt, ánh mắt dừng ở tấm bảng chữ vàng đẹp đẽ quý giá mà lại thiếu đi chút vẻ trí thức.
Tòa thư viện Thiên Sùng này được dựng lên không dành cho khoa cử.
Kể từ khi khoa cử nổi lên, lục nghệ của quân tử thời xưa dần dần bị phế bỏ, nho sĩ hiện giờ đều chuyên tâm nghiên cứu tứ thư ngũ kinh, mười năm gian khổ học tập để đăng khoa.
Nhưng trên đời này luôn có một vài người thực sự không quan tâm đến kết quả khoa cử nhưng lại phải đi học… đặc biệt là nơi “Ngũ hoa mã, thiên kim cừu*” như thành Trường An này, khắp nơi đều có con cháu thế gia qua lại.
(*) Câu thơ trong bài “Thương Tiến Tửu” của Lý Bạch, ý chỉ sự xa hoa.
Vậy nên mới có một cái thư viện như thế này, phục hồi lục nghệ cổ xưa của người quân tử, dạy dỗ học sinh “Lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số*”, để tránh việc đám người người kia sa đọa thành những công tử ăn không ngồi rồi, hoặc là để che đậy đám con cháu ăn chơi trác táng đáng xấu hổ.
(*) Sáu loại tài nghệ mà người xưa cần học tập ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, gồm: lễ nghi, âm nhạc vũ đạo, bắn cung, lái xe, thư pháp và số học. Trong đó bắn cung và lái xe là những kỹ năng về quân sự.
Huynh trưởng trước kia đã được liệt vào trong hàng ngũ này.
Nghĩ một lúc, Nguyên Sách nhấc mũi giày tiến vào bên trong.
Đúng lúc này, từ phía xa xa truyền đến tiếng xe ngựa lộc cộc, ánh mắt y nhìn qua, thấy một chiếc xe ngựa khắc hoa khảm ngọc vô cùng lộng lẫy.
Dường như Nguyên Sách cảm nhận được điều gì, mũi giày dừng lại, quay đầu nhìn về phía giao lộ.
Xe ngựa được bọc vàng chạy thẳng đến trước cổng thư viện, một vị “lang quân” mặc áo cổ tròn của nam, khoác áo choàng lông cáo màu trắng, nắm lấy tay “tiểu nô bộc” đi cùng dẫm lên bậc thang bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy y thì thở phào nhẹ nhõm: “Đuổi kịp rồi!”
“…”
Tuy rằng cả người nàng mặc đồ nam mà y chưa bao giờ thấy, nhưng cũng chẳng thể ngăn cản việc y chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra gương mặt mỗi ngày đều lượn lờ trước mắt mình.
Nguyên Sách nhíu mày: “Chẳng phải ta đã nói là không cần đưa tiễn sao?”
“Ta không tới tiễn huynh.” Khương Trĩ Y ngẩng đầu sải bước đi tới, giơ một ngón tay chỉ tấm bảng chữ vàng kia: “Ta cũng tới thư viện Thiên Sùng học tập.”
“?”
“Ăn lương của vua phải chia sẻ nỗi lo cùng vua, ở trong kinh ta đã không có việc gì làm, nghiêm khắc kiềm chế bản thân tu tâm dưỡng tính cũng coi như không phụ sự coi trọng của Thánh Thượng… đây chẳng phải lời A Sách ca ca đã nói sao?”
“…”
“Ta thân là quận chúa, bổng lộc nhiều hơn của huynh nhưng lại suốt ngày nhàn rỗi ở nhà, thực sự rất áy náy!” Khương Trĩ Y cười hết sức “ngượng ngùng”.
Một khoảng lặng trôi qua, Nguyên Sách xác nhận nàng thực sự nghiêm túc.
“… Muội muốn học có thể đến chỗ học tập dành cho nữ tử, thư viện này dựng lên dành cho nam tử, một cô nương như muội tới đây còn ra thể thống gì?”
Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn trang phục nam tử trên người mình, chớp chớp mắt: “Vậy nên ta mới nữ phẫn nam trang này.”
Với gương mặt này, dáng người này của nàng, có ai không nhìn ra bên dưới lớp trang phục nam này là thân xác của nữ nhi chứ?
Nguyên Sách: “Người ở đây không… mù.”
“Vậy sao?” Khương Trĩ Y nhìn về phía sau.
Đến giờ vào học, từng chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy lục tục dừng lại trước cổng thư viện, một đám công tử thế gia từ trên xe ngựa bước xuống.
Khương Trĩ Y ngẩng đầu vẫy tay với mọi người: “Chào buổi sáng các vị đồng môn!”
Một vị công tử thế gia ở gần nhất nghe tiếng liền quay đầu lại, sau một hồi sửng sốt lập tức nhớ tới tin tức nhận được hồi sáng trước khi ra khỏi nhà, bèn lễ phép làm động tác vái chào với Khương Trĩ Y: “Chào Khương tiểu công tử!”
Sau đó càng nhiều công tử thế gia nhìn sang, vô số tiếng nói chồng chất lên nhau…
“Chào Khương tiểu công tử…!”
“Đường tuyết trơn trượt, Khương tiểu công tử chú ý dưới chân…”
Nguyên Sách: “…”
Khương Trĩ Y quay đầu nhìn về phía Nguyên Sách, hất cằm: “Nhưng bọn họ có thể giả mù.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...