Động lòng xuân

Trong giọng nói của y mang theo cả ý cười rất rõ ràng, sau khi hỏi hỏi câu này xong thì giống như có một cơn gió độc lạnh lẽo phất qua, khiến tim người khác phải loạn nhịp.
 
 Thầy thuốc ngồi ở trước giường mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cảm giác sau lưng như bị một mũi kiếm lạnh lẽo nhẹ nhàng ấn vào, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần vô ý một chút thôi là sẽ rơi vào kết cục giống y như người đang nằm trên giường kia…
 
Vị “người bệnh” đang nằm trên giường này đã không còn dấu hiệu của sự sống, ngón tay cứng lại ở trạng thái co quắp, miệng mũi bẹp lại, lệch ra, tuy tay chân vẫn còn ấm, chưa hiện ra rõ ràng những triệu chứng khác, nhưng về cơ bản có thể suy ra chắc chắn nguyên nhân cái chết là ngạt thở do ngoại lực gây ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Về thời gian thì chắc là cách đây không lâu, có lẽ chỉ một lúc trước khi công chúa gõ cửa.
 
Kẻ sát nhân là ai thì ai cũng rõ.
 
 
Người làm tướng, đối với kẻ địch còn không giết quân đầu hàng, tại sao khi đối đãi với một người đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng trong quân của chính mình, lại phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế mà giết hại…
 
Thậm chí giờ khắc này còn bình tĩnh không chút chột dạ mà để một vị đại phu đi bắt mạch cho một người chết…
 
 Sau khi nghe thấy câu thúc giục của y, thầy thuốc run lên, buông lỏng bàn tay bắt mạch rồi quay đầu lại, đối diện với một ánh mắt mỉm cười.
 
Nguyên Sách: “Sao rồi, vị phó tướng này của ta còn có cơ hội tỉnh lại nữa không?”
 
Thầy thuốc run run đứng dậy đi lên trước, cúi đầu vái hai người một cái, nuốt nước miếng nói: “Hồi, hồi bẩm quận chúa, Thẩm thiếu tướng quân, sức khoẻ người bệnh tạm được…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Trĩ Y: “Tạm được là ý gì? Ngươi có thể chữa trị được không?”
 
“Vậy thì nhanh viết phương thuốc đi, cho dù cần dược liệu quý hiếm đến đâu, chỉ cần có thể chữa khỏi cho hắn, bổn quận chúa sẽ trọng thưởng!”
 
Thầy thuốc lặng lẽ nâng mắt lên nhìn qua Nguyên Sách, thấy y gật đầu mới giống như nhặt được một mạng từ bên vách núi về, thở phào một hơi, bàn tay run rẩy trải giấy mực ở trên bàn, ngồi xuống bắt đầu viết phương thuốc.
 
Khương Trĩ Y kéo khuỷu tay người bên cạnh, khẽ nâng cằm: “Huynh xem, vẫn phải cần đến ta đúng không?”
 
Nguyên Sách quay đầu đi, rũ mắt liếc nàng: “Hình như là vậy.”
 
“Nếu huynh hỏi ta sớm một chút thì cũng không phải lãng phí nhiều thời gian như vậy, lần sau còn có mấy chuyện như tìm thầy thuốc, cần thuốc quý thế này thì cứ trực tiếp tới tìm ta. Có đường đường là quận chúa ta ở đây, chẳng lẽ còn có thể để huynh chịu thiệt được ư?”
 
Nguyên Sách nghiêng đầu qua, cười sâu xa: “Được…”
 
… Mục Tân Hồng vừa bước chân đến cửa sương phòng đã thấy cảnh tượng kỳ lạ như này.

 
Một người chết, một đại phu đang ở viết phương thuốc trị bệnh cho người chết, một quận chúa đang tranh công, cùng với một thiếu tướng quân bị lời nói thú vị gì đó chọc cười.
 
Thiếu tướng quân có thể bị người khác chọc cười ư? Phải là giết người giết đến vui vẻ mới đúng chứ?
 
Thầy thuốc nhũn tay viết phương thuốc xong, đứng dậy lại thấy quý nhân đang tay trong tay nói giỡn ở phía đối diện, thấp thỏm nuốt nước miếng, nhất thời không biết có nên để tờ đơn thuốc vô dụng này quấy rầy đến cảnh tượng trước mắt hay không…
 
“Đưa cho ta đi.” Mục Tân Hồng chủ động tiến lên nhận lấy phương thuốc, gấp gọn thu vào vạt áo, nhìn về phía Nguyên Sách.
 
Thiếu tướng quân đang bị quận chúa kéo lấy vội vàng ra hiệu bằng mắt với hắn ta.
 
Mục Tân Hồng khẽ gật tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ, duỗi tay đưa ra ngoài: “Vất vả lão tiên sinh chạy một chuyến này, ta tiễn ngài ra khỏi phủ.”
 
Nghe một câu “tiễn ngài” này, lại liếc mắt nhìn qua cây đao bên hông Mục Tân Hồng một cái, thầy thuốc run sợ trong lòng, mang theo hòm thuốc ra khỏi sương phòng, đi thẳng ra ngoài, mỗi khi bước đi một bước lại tựa như cách vực sâu gần hơn một bước.
 
Tới gần bức tường ngay trước cổng, Mục Tân Hồng hơi khựng lại.
 
“Tướng, tướng quân tha mạng, hôm nay ta không nhìn thấy cái gì…” Thầy thuốc cong chân định quỳ xuống.
 
Mục Tân Hồng đã giơ tay cản lại, đỡ người: “Hôm nay ngài cũng không thể không nhìn thấy cái gì cả.”
 
Thầy thuốc nghi ngờ ngẩng đầu lên.
 
Mục Tân Hồng nhìn về phía sương phòng, dưới đáy lòng khẽ thở dài.
 
Sở dĩ đại công tử bị người Bắc Yết phục kích trong trận chiến nửa năm trước là bởi vì vị Cao tướng quân này thông đồng với địch, tiết lộ kế hoạch tác chiến và tuyến đường hành quân của quân ta.
 
Năm đó khi đại công tử mới tới biên quan, Cao Thạch vẫn chỉ là một bách phu trưởng* trong quân, vì có lần chắn một đao thay đại công tử trên chiến trường mà trở thành người tin cậy bên người đại công tử.
 
*giống chư chức tiểu đội trưởng vậy, được quản lý khoảng 100 binh lính.
 
Cao Thạch đi theo bên người đại công tử trẻ tuổi, dạy hắn cách ngăn địch như thế nào, làm sao để giết địch, kề vai chiến đấu với đại công tử hơn hai năm, thăng tiến thành phó tướng của đại công tử, với đại công tử mà nói, Cao Thạch là thầy cũng là bạn, thậm chí còn giống như phụ thân vậy.
 
Ai có thể ngờ, một người như vậy lại là một khối u ác tính chôn ở trong Huyền Sách Quân. Là nhằm vào đại công tử mới ra đời, thiếu tâm phòng người, mới có lần chắn một đao lúc ban đầu kia để tìm cách đạt được sự tin tưởng của hắn.
 
Cuối cùng ở trong trận phục kích kia, vì để tiêu diệt toàn bộ quân chủ lực bên ta, vì hãm hại Huyền Sách Quân, vu hãm nhà họ Thẩm tội không hoàn thành nhiệm vụ mà Cao Thạch cũng tự khiến mình bị thương trong lúc giao chiến.
 
Việc đầu tiên Thiếu tướng quân làm sau khi tiếp nhận thân phận đại công tử là mời quân y bảo vệ tính mạng Cao Thạch.

 
Cao Thạch vì đạt được mục đích không tiếc hy sinh bản thân, hiển nhiên không phải xuất phát từ lợi ích cá nhân, mà là chịu sự sai bảo của kẻ khác.
 
Vì để điều tra rõ kẻ giật dây phía sau màn, nhất định phải giữ lại cái mạng này của hắn.
 
Chỉ cần Cao Thạch tỉnh lại, thiếu tướng quân có trăm ngàn loại thủ đoạn tra tấn khiến cho hắn mở miệng. Nhưng suốt nửa năm, vị Lý quân y có năng lực cao nhất trong quân bọn họ đã dùng hết hết tất cả các biện pháp trị liệu, nhiều nhất chỉ có thể giữ lại được một hơi cho Cao Thạch.
 
Thầy thuốc tốt nhất trên thế gian này đã ở trong quân của bọn họ. Trước khi về kinh, thiếu tướng quân đã tin rằng, chuyện mà Lý quân y không làm được thì trên đời cũng không có người nào làm được - chắc chắn Cao Thạch đã không thể cứu được nữa.
 
Nhưng người chết không mở miệng được thì người sống có thể khai thay hắn.
 
Thiếu tướng quân phái người ngàn dặm xa xôi hộ tống một người sắp chết về kinh, lại bày ra vẻ coi trọng, đích thân ra ngoài thành đón người, rồi sau đó tỉ mỉ chăm sóc, gióng trống khua chiêng mời danh y là vì ép cho kẻ sau màn mà không kìm nén được nữa mà phải tiến đến diệt khẩu.
 
Ngay khi tờ đơn thuốc nhìn như cứu mạng thật ra lại là phương thuốc lấy mạng kia được đưa ra vào hôm qua thì cũng chính là kẻ kia đã nổi lên mặt nước.
 
Bây giờ cá đã mắc câu, con mồi cũng đã trở nên vô dụng.
 

 
Mục Tân Hồng lấy lại tinh thần từ trong hồi ức, nhìn về ông lão đang run bần bật phía trước mặt.
 
“Lão tiên sinh, hôm nay ngài phụng lệnh quận chúa, đi theo quận chúa đến khám bệnh cho Cao tướng quân, không ngờ trong lúc khám bệnh, Cao tướng quân đột nhiên co giật, miệng sùi bọt mép, có vẻ là trúng độc mất mạng trong lúc hôn mê, thiếu tướng quân rất tức giận, dọa ngài sợ thành bộ dáng trước mắt này… ngài xem, như thế này đúng không?”
 
Thầy thuốc vội gật đầu liên tục không ngừng: “Phải, đúng là như thế này…”
 
“Về phần quận chúa… quận chúa tâm tư đơn thuần, thiếu tướng quân không đành lòng dọa sợ nàng, cho nên che giấu việc này với nàng, vậy nên quận chúa hoàn toàn không biết chuyện Cao tướng quân đã chết, một lòng cho rằng Cao tướng quân còn có thể chữa khỏi, ngài nói, thiếu tướng quân làm vậy có đúng không?”
 
“Đúng, đúng… Nếu có người hỏi lão phu, lão phu nhất định sẽ đáp lại như thế…”
 
Mục Tân Hồng làm ra dáng vẻ mời ra: “Vậy Hoàng lão tiên sinh, mời.”
 
*
 
Thư phòng ở Đông viện.
 
Khoảng cách gần 10 ngày, khi trở lại gian thư phòng này lần nữa, tâm trạng Khương Trĩ Y rất tốt, những nàng vẫn không quá hài lòng về cách bố trí của căn phòng này

 
“Cái bình phong trong phòng huynh nên đổi sớm đi, suýt chút nữa đã đập hỏng đồ của ta, ta nhìn đã không thấy vui rồi.”
 
“Cái kệ trống trên giá cổ kia… Nếu bình sứ đã vỡ thì lấy cái mới thay vào đi, để trống như vậy không phải vô duyên cớ khơi gợi tới chuyện không vui sao?”
 
“Còn nữa, huynh có thể đổi cái bức tranh chữ lên tường của huynh không? Cái gì mà “Tĩnh Lặng”, có ta ở đây còn phải nói sao? Chắc chắn là sẽ vô cùng náo nhiệt rồi.”
 
Nguyên Sách đứng trước chậu rửa tay rửa sạch tay hai lần.
 
Chỉ trong thời gian hai lần rửa tay, vị quận chúa bới lông tìm vết này đã tự quyết định, cải tạo thư phòng của y khiến nó hoàn toàn thay đổi.
 
“Muội cũng biết, có muội ở đây chắc chắn là “vô cùng náo nhiệt” hả?” Nguyên Sách ung dung thong thả lau tay, liếc mắt lại đây một cái.
 
Khương Trĩ Y bị y nhìn như vậy thì nghẹn lại: “Sao hả, ta vừa mới giúp huynh một chuyện lớn đó, không lẽ huynh còn chê ta ồn sao?”
 
Nguyên Sách: “Không cần ta chê.”
 
Là vốn dĩ đã ồn sẵn rồi.
 
Khương Trĩ Y tức giận trừng y một cái.
 
Tuy rằng nàng thật sự không thích cái món đồ từng khiến nàng không vui, nhưng cũng không nhất định phải gây sự trách móc.
 
“Không phải là do ta muốn nói nói mấy câu để dời sự chú ý của huynh đi sao, ai bảo huynh đang có tâm sự chứ?”
 
Động tác lau tay của Nguyên Sách hơi khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ lại một phen: “Ta đang có… tâm sự?”
 
“Đúng vậy, vừa rồi lúc bước vào sương phòng ta đã nhận ra, tâm trạng của huynh hôm nay không tốt lắm, đừng hòng giấu được khỏi mắt ta.”
 
Không nhận ra người nằm cách đó hai trượng là một người chết, lại nhận ra trong lòng y có chuyện.
 
Trí thông minh của nàng đúng là lâu lâu mới xuất hiện.
 
Nhưng mà do y biết nàng không có địch ý, không phòng vệ nàng, cho nên mới không hề phòng bị mà viết hết tâm sự lên trên mặt, hay là nàng lấy bản lĩnh chỉ cần nâng mắt một cái là đã biết chuyện của huynh trưởng áp dụng lên y?
 
Nhưng giờ phút này người ở chỗ này chính là y, không phải huynh trưởng.
 
Chẳng lẽ dáng vẻ của huynh trưởng khi trong lòng có chuyện cũng giống như y bây giờ sao?
 
Nguyên Sách khó có khi cảm thấy hứng thú: “Muội nói thử xem, làm sao muội nhìn ra ta đang có tâm sự?”
 
Khương Trĩ Y đứng dậy khỏi giường La Hán, đôi tay trắng như tuyết vòng ra sau lưng, bày ra dáng vẻ cao thâm khó dò mà đi quanh y một vòng, dùng ánh mắt đánh giá y từ trên xuống dưới.
 
“?” Nguyên Sách đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt chậm rãi đưa theo nàng vòng một vòng.

 
Cuối cùng nhìn thấy nàng đứng yên ở trước mặt y, vô cùng tự đắc mà giương cằm lên: “Trong lòng ta có huynh, đương nhiên là có thể nhìn thấy tất cả của huynh rồi.”
 
“…”
 
Sao y lại có thể nghĩ rằng mình sẽ nhận được một đáp án đứng đắn nhỉ?
 
Nguyên Sách không biết nên tức giận hay nên cười mà ngoảnh mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Vừa liếc mắt sang đã thấy cửa sương phòng ở Đông viện mở ra, Mục Tân Hồng dẫn người nâng thi thể che vải bố trắng ra ngoài.
 
Vốn tin tức Cao Thạch chết phải được truyền rộng rãi ra bên ngoài, mới có thể khiến con “cá” sau màn kia yên lòng, cho nên thi thể này đúng là có thể quang minh chính đại nâng ra khỏi phủ nhà họ Thẩm.
 
Theo lý thuyết thì cho dù có bị bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng không sao cả…
 
 
 
Thấy ánh mắt Nguyên Sách bỗng ngừng lại, Khương Trĩ Y tò mò quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa quay được một nửa, cánh tay bỗng bị người khác nắm chặt, một lực kéo kéo mạnh nàng về phía trước.
 
Khương Trĩ Y lảo đảo một cái, trong lúc giật mình vừa muốn ngẩng đầu thì đã có một bàn tay vòng ra sau đầu, ôm chặt cô vào lòng.
 
Sức nóng giống như một dòng nước xiết, nháy mắt phá vỡ con đập của trái tim, vọt thẳng lên phía trên, nhấn chìm cả cơ thể từ đầu đến chân.
 
Nhìn vạt áo gần trong gang tấc kia, Khương Trĩ Y vẫn dựa vào y không nhúc nhích giống như đầu gỗ, tay chân tê cứng như không phải của mình, hơi thở cũng chậm rãi ngưng lại.
 
Một tay Nguyên Sách ấn sau đầu nàng, một tay vòng qua sau lưng nàng, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
 
Tầm mắt y chậm lại một cách kỳ lạ, rõ ràng cáng vận chuyển thi thể kia di chuyển rất nhanh, nhưng khi lọt vào trong mắt y lại dường như chậm lại.
 
Nhìn chiếc cáng đi qua hành lang cực kỳ chậm chạp rồi cuối cùng biến mất khỏi tầm mắt, Nguyên Sách mới nới lỏng bàn tay đang ấn chặt đầu nàng ra, quay đầu lại rũ mắt xuống.
 
Cảm giác y thu lực lại, Khương Trĩ Y đỏ mặt ngẩng đầu, nhẹ chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nói khẽ: “A Sách ca ca, vừa rồi tim huynh đập nhanh quá…”
 
Lông mi Nguyên Sách khẽ rung lên, bàn tay đang ôm nàng hơi cứng đờ.
 
Khương Trĩ Y: “Ta nghe thấy rồi, trong lòng huynh cũng có ta.”
 
Nàng nghe được gì, y không biết.
 
Nhưng y biết, đóng cửa trốn nàng nhiều ngày như vậy, vào một ngày bất ngờ này, vào một thời điểm không cần thiết này, tất cả đã trở thành công cốc.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui