Sáng sớm hôm sau, tiếng “Quận chúa” khe khẽ đánh thức Khương Trĩ Y. Lúc nàng mở đôi mắt nhập nhèm ra đã thấy Cốc Vũ khom lưng đứng cung kính bên cạnh giường, cách đó không xa, Tiểu Mãn đang dọn dẹp chân đèn bằng sứ bị nàng xô ngã đêm qua vì gặp ác mộng.
Khương Trĩ Y trợn trừng mắt, nhớ lại ký ức cuối cùng còn sót lại của đêm qua…
Hình như là nàng ôm chặt lấy cánh tay hắn không chịu buông, cũng không biết ôm bao lâu, chỉ biết khóc mệt rồi thì thiếp đi luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cốc Vũ: “Quận chúa, Thẩm thiếu tướng quân đã về từ hai khắc trước rồi ạ.”
Khóe môi Khương Trĩ Y khẽ cong: “Xem ra hắn không có nuốt lời.”
Khó trách trước khi đi, Thẩm thiếu tướng quân lại trưng ra biểu cảm như vậy. Có lẽ là không đủ kiên nhẫn chờ tới khi quận chúa tỉnh giấc nên mới cố tình rời đi ngay trước mặt nàng ta và Tiểu Mãn, hệt như muốn các nàng làm chứng cho hắn vậy.
Nghĩ đến đây, Cốc Vũ vội lấy từ trong tay áo ra một bản vẽ: “Thẩm thiếu tướng quân còn để lại thứ này, bảo rằng viện tử này của chúng ta bị lọt gió, nhớ gọi người tới sửa lại theo bản vẽ này.”
Trên tờ giấy Tuyên trắng tinh tươm là bản vẽ bao quát về bố cục của Dao Quang Các, nét mực hãy còn mới, vẫn chưa khô, dù không tỉ mỉ như lối vẽ tả thực nhưng vị trí của mỗi một khung cửa sổ lại vô cùng rõ ràng, chẳng khác nào sơ đồ phòng ngự trong quân sự cả.
Thì ra lý do hắn biến mất cả đêm là để vẽ vội cái này…
Cốc Vũ: “Nhưng thưa quận chúa, nếu chúng ta sửa sang lại theo bố cục này, liệu Thẩm thiếu tướng quân có còn lẻn vào được nữa không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi có từng thấy ai tự đào hố chôn mình chưa? Hắn làm vậy còn gì khác ngoài đề phòng…” Vừa nhắc tới tên khốn nạn kia, nụ cười trên môi Khương Trĩ Y lập tức biến mất: “Bên phía đại biểu ca có động tĩnh gì không?”
“Có lẽ là sợ người hỏi tội nên mới sáng sớm đại công tử đã ra khỏi phủ rồi ạ.”
“Không phải hôm nay quận chúa muốn đi ủng hộ Bảo Gia công chúa sao? Ban nãy nô tỳ đánh thức người là vì muốn nhắc rằng sắp đến giờ rồi đó ạ.”
Lúc này Khương Trĩ Y mới phát hiện bản thân bị bệnh lâu tới nỗi quên mất ngày hẹn.
Dù nàng rất hiếm khi ra cửa vào màu đông, nhưng thiệp mời gửi tới lại chưa từng đứt đoạn. Mấy quý nữ thế gia lúc thì người này bày tiệc ngắm tuyết, tiệc thưởng mai, lúc thì người nọ lại tổ chức đấu băng. Dù biết rõ nàng không thích ra ngoài hưởng gió lạnh, càng không ưa chơi chung với các nàng thì họ vẫn phải gửi thiệp tới để tỏ ý tôn trọng.
Nàng cũng chẳng thèm để tâm đến những chuyện đó làm gì, thiệp có chất cao thành núi cũng không mảy may liếc mắt nhìn dù chỉ một lần; chỉ có duy nhất thiệp mời của Bảo Gia A Tỷ là được nàng cố tình căn dặn tỳ nữ để riêng ra mà thôi.
“Hôm nay là ngày tửu lâu của nàng ấy khai trương hả?” Khương Trĩ Y thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng tỏ bèn tạm thời quẳng cái tên xúi quẩy kia ra sau đầu: “Thế mau mau trang điểm cho ta đi.”
Băng qua những con đường tấp nập cửa hàng và dòng người qua lại, xe ngựa dừng bước tại một khu vực ven sông yên tĩnh. Khương Trĩ Y đạp lên ghế rồi bước xuống xe ngựa, ngước mắt nhìn ngắm bốn phía qua lớp lụa mỏng.
Trước mặt nàng bây giờ là một tòa kiến trúc theo phong cách trọng diêm đấu củng* gồm ba tầng lầu với hai màu chủ đạo xanh – hồng vô cùng tráng lệ. Trên biển là ba chữ “Phong Từ Lai” bằng vàng với bút pháp phóng khoáng, xem ra đây chính là tên của tửu lâu này.
*Trọng diêm đấu củng:
Trọng diêm là dạng kiến trúc có một mái nhà trang trí bao quanh một tòa nhà bên dưới mái nhà thật. Vì nó không tương ứng với bất kỳ bộ phận nội bộ nào, cho cảm giác có nhiều tầng hơn thực tế.
Đấu củng là một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu
Một tỳ nữ mặc cung trang vội vàng bước lên nghênh đón: “ đích tỳ nữ bước nhanh tiến lên đón đến: “Đã để quận chúa chờ lâu! Hiện công chúa đang ở trong nhã gian trên lầu ba, đặc biệt căn dặn nô tỳ xuống đón người đó ạ, mời quận chúa đi theo nô tỳ lên lầu.”
Khương Trĩ Y nhận ra tỳ nữ tên Thúy Mi này, thế là mỉm cười nói: “ “Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng”. Sao A Tỷ lại đổi ý mà đặt cho tửu lâu này một cái tên thanh đạm như nước canh vậy.”
*Trích trong Xích Bích Phú của Tô Đông Pha, Phan Kế Bính dịch: hây hẩy gió mát, sóng lặng như tờ
“Người cũng thấy vậy sao? Nô tỳ cũng từng cho rằng cái tên này quá tẻ nhạt, không hợp với công chúa, thầy phong thủy cũng phán rằng tên này sẽ mang lại điềm xấu, làm ăn thua lỗ, nhưng công chúa không chịu nghe, bảo rằng người chỉ đứng phía sau chi ra chút tiền bạc, đâu có bỏ công bỏ sức làm chưởng quầy, nếu lỗ thì cùng lắm là…” Nói tới đây, Thúy Mi khẽ che miệng, thì thầm: “Cùng lắm thì nuôi ít kỹ nam lại.”
“Thôi đừng, đều là người mà A Tỷ yêu thích cả, buông bỏ ai cũng không nỡ đâu, nên nếu lỗ thật thì nói, ta sẽ tiếp tế cho!” Khương Trĩ Y vừa đi vừa nói giỡn với Thúy Mi. Hai người xuyên qua đại sảnh đông đúc khách vãng lai, lên lầu hai, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng theo đó mà xa dần.
Khương Trĩ Y vịn vào cổ tay Cốc Vũ, vừa định rẽ vào khúc cua để đi lên cầu thang, hai tai bỗng nghe thấy một giọng nói say mèm lại quen quen truyền tới…
“…. Các ngươi hỏi tại sao ta lại buồn ư? Còn ai ngoài vị biểu muội là quận chúa kia của ta nữa?”
Cốc Vũ và Thúy Mi biến sắc, vội quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng.
Sau nhã gian lại có thêm một giọng nam khác vang lên: “Biểu muội kia của ngươi mắt để tít trên đỉnh đầu, không cho phép người khác tới gần, khó trách đã nhiều năm vậy rồi mà ngươi vẫn chưa thành công…”
“Ngươi thì biết cái gì? Đó chỉ là giả vờ thôi… người ta đã có người tình từ lâu rồi!”
“Thật hay giả?!”
“Chính mắt ta nhìn thấy hai người họ nửa đêm còn lén lút ra ngoài gặp mặt, còn giả được nữa hả?”
“Thế người đó là ai?”
“Nói ra chỉ sợ mấy người sẽ bị dọa chết khiếp đó, người ấy chính là THẨM – NGUYÊN – SÁCH!”
Trong nhã gian dấy lên tiếng bàn tán xôn xao.
“… Không đúng, chẳng phải hai người họ nhìn nhau không vừa mắt hả?”
“Sao lại cột chung vào một khối rồi?”
“Không ngờ quận chúa lại thích loại người này…”
Khương Trĩ Y chậm rãi hít sâu một hơi, lạnh lùng quay đầu nhìn nhã gian phía sau lưng.
Vừa hay lúc này bên trong có người nói một tiếng “Đi nhà xí” rồi đẩy cửa bước ra ngoài; sau đó, một công tử ca vừa cầm bầu rượu vừa loạng choạng đi ra, nhưng mới giây trước còn nhoẻn miệng cười toe toét, giây sau đã hoảng loạn vấp chân té chổng vó.
“Mới sáng mà đã say tới vậy rồi à!” Trong cửa truyền tới tràng cười vang dội
Người đang nằm sấp dưới đất run rẩy ngước mắt lên, vừa thấy Cốc Vũ và Thúy Mi, hắn ta biết ngay bên dưới lớp màn che kia là ai.
“Quận, quận chúa…”
Không khí trong nhã gian chợt tĩnh lặng như tờ, đám công tử đang vây quanh bàn rượu chầm chậm ngoái đầu nhìn ra phía cửa.
Đối diện với ánh mắt lạnh tựa băng ẩn sau lớp lụa mỏng của ai đó, ly rượu đã dâng tới miệng của Phương Tông Minh khẽ nghiêng, đổ ra ngoài hết phân nửa: “Biểu... Biểu muội, sao... Sao muội lại ở đây...”
Khương Trĩ Y bật cười: “Đã có cơ hội đến tửu lâu xa hoa này rồi, không chú tâm dùng bữa thì thôi, còn ở đây nói linh ta linh tinh! Đại biểu ca à, nếu không biết phải dùng cái miệng mình thế nào, chi bằng cắt quách cho rồi?”
Phương Tông Minh giật nảy mình, hơi men đã ngấm lên não chớp mắt bay biến gần hết, gương mặt ửng hổng cũng lập tức trắng bệch như phủ phấn.
Mặt mày Thúy Mi tối lại, cung kính giơ tay lên, mắt thoáng liếc nhìn Phương Tông Minh sau đó đưa mắt quét qua những gương mặt say xỉn trong nhã gian một lượt: “Quận chúa anh minh, vừa hay món rau trộn mõm heo với sốt tai heo trong yến tiệc của công chúa vẫn còn thiếu một nguyên liệu cuối cùng đấy.”
“Thế sao? Hôm nay là ngày tửu lâu khai trương, là ngày lành, hẳn nên chuẩn bị đầy đủ mới phải.” Khương Trĩ Y hừ nhẹ một tiếng, sau đó phất tay áo, xoay người cất bước lên lầu.
Đám công tử run rẩy dõi theo bóng lưng dần khuất sau khúc cua của Khương Trĩ Y, sau đó bần thần sờ tai rồi sờ miệng, chẳng biết từ khi nào mà sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Trong nhã gian trên lầu ba, tiếng sáo trúc hòa với tiếng đàn cầm vang vọng trong không khí, trên bục chính giữa nhã giãn có mười mấy vũ cơ Tây Vực đang nhảy múa trong những bộ trang phục mát mẻ.
Các khách nữ lần lượt ngồi hai bên, tụm ba tụm năm bàn tán, cười đùa.
Tâm trạng tốt đẹp của Khương Trĩ Y đã bị chuyện xảy ra ở lầu hai phá hỏng, nàng mất hứng bước vào cửa, để thị nữ cởi mũ và áo choàng xuống.
Mấy quý nữ ngồi gần cửa vội vàng đứng dậy nghênh đón nhưng đập vào mắt lại là vẻ mặt tức giận của nàng. Thấy vậy, họ vội vàng dừng lại, bình tĩnh ngồi về vị trí cũ.
Trên chủ tọa, Bảo Gia công chúa mặc một chiếc váy lụa sặc sỡ, đôi mắt phượng được trang điểm vô cùng quyến rũ. Bấy giờ, nàng ấy tựa người vào bàn, trò chuyện vui vẻ với những người xung quanh. Vừa nghe thấy tiếng của nàng, Bảo Gia lập tức bật dậy: “Ôi chao, là ai làm tiểu Vĩnh Doanh của chúng ta mất hứng thế?”
Thúy Mi dẫn Khương Trĩ Y lên phía trên, mời nàng ngồi xuống bên cạnh Bảo Gia, sau đó cúi người rỉ rả vài câu vào tai Bảo Gia.
“Còn có chuyện như thế ư?” Bảo Gia nhướng mày, dưới đáy mắt thoáng hiện vẻ chán ghét. Tiếp đó, nàng ấy nháy mắt, ra hiệu cho Thúy Mi mau lui xuống chuẩn bị, còn mình thì nhích lại gần Khương Trĩ Y, tự nhiên khoác lấy tay nàng, nói: “Để A Tỷ đuổi cái đám không biết xấu hổ đó ra khỏi đây! Những lời đồn xuất hiện trong tửu lâu của ta hôm nay sẽ không chảy ra ngoài đâu, ngươi cứ yên tâm đi.”
Sắc mặt Khương Trĩ Y dễ coi hơn một chút: “Làm phiền A Tỷ rồi.”
“Mới một tháng không gặp đã khách sáo với ta vậy rồi à, mà thấy ngươi tức giận như vậy, chẳng lẽ lời đồn này… là thật?”
Khương Trĩ Y thả lỏng chân mày, lấy lại tinh thần trả lời: “Làm gì có chuyện đó!”
“Thế ngươi đỏ mặt làm gì?”
Khương Trĩ Y nghẹn họng. Trước giờ nàng chưa từng mảy may để lộ chút sơ hở nào ra ngoài, bằng không chuyện của nàng và A Sách ca ca có lẽ đã sớm bị phơi bày, nhưng sao giờ càng sống lại càng thụt lùi thế nhỉ, mới nghe người khác nhắc tới thôi đã thấy mất kiên nhẫn rồi.
“Tức quá nên vậy.” Khương Trĩ Y cười khẩy: “Đặt điều ta với ai không đặt, lại đi đặt với Thẩm Nguyên Sách, đâu phải A Tỷ không biết ân oán giữa ta và hắn đâu chứ.”
“ y da, thiếu chút nữa là quên mất chuyện này! Nhưng thế lại không ổn rồi, hôm nay ta cũng gửi thiệp cho hắn đấy, nếu hai người chạm mặt, chắc là không lao vào đánh nhau đâu nhỉ?”
“Thế hắn tới chưa?” Khương Trĩ Y khẽ ngoái đầu nhìn về hướng bình phong ngăn cách với nhã gian dành cho nam.
Bảo Gia mỉm cười: “Vẫn chưa tới đâu, kiên nhẫn chút nào, chờ thêm lát nữa là tới ngay thôi.”
Đối diện với ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện của Bảo Gia, Khương Trĩ Y lặng lẽ hắng giọng, tay vội vàng cầm tách trà lên, chầm chậm nhấp một ngụm, đầu cũng từ từ quay sang chỗ khác vô cùng tự nhiên.
Vừa xoay đầu, nàng chợt bắt gặp ánh mắt của ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Khương Trĩ Y đưa mắt nhìn xuống dưới, chủ nhân của ánh mắt kia là một cô nương mặc áo choàng dài màu tím nhạt, bên dưới là chiếc váy trắng xếp ly, ngoài ra nàng ta còn đeo thêm vài món phụ kiện khá trang nhã.
Hình như nàng ta đã nhận ra hành động của mình bị nàng phát hiện nên vội xoay người tránh né, vừa nâng tách trà vừa cúi đầu làm như không có gì xảy ra.
Đã lâu rồi nàng chưa ra ngoài dạo chơi nên trong nhã gian cũng có không ít người lén lút đánh giá nàng, nhưng ánh mắt kia lại không giống như vậy, nó cứ dán chặt lên môi nàng, như thể đang cố gắng đọc hiểu khẩu hình của nàng và Bảo Gia vậy.
Khương Trĩ Y nhớ lại người này bước vào sau khi nàng đã tiến vào nhã gian. Lúc nàng và đám người Phương Tông Minh cự nự với nhau, hình như nàng ta cũng có mặt, chỉ là đứng nép ở khúc quanh lên cầu thang phía sau nàng mà thôi. Có lẽ nàng ta đã nghe thấy lời đồn đãi vô vị kia…
Khương Trĩ Y nghiêng người hỏi Bảo Gia: “Người kia là ai thế? Trông có hơi lạ mắt?”
Bảo Gia ngoái đầu nhìn xuống rồi nói: “Là con gái út của Bùi Tương - Bùi Tuyết Thanh, tiểu thư khuê các hàng thật giá thật, bình thường chỉ ru rú trong nhà, khó trách ngươi lại thấy lạ, ngay cả ta cũng không quen… nói mới nhớ, dạo gần đây không hiểu sao lại thường xuyên gặp nàng ta ở ngoài, chắc là đến tuổi cập kê rồi nên tới yến hội tìm đối tượng thôi.”
Khương Trĩ Y lại liếc mắt nhìn Bùi Tuyết Thanh thêm lần nữa.
Giống như phong cách ăn mặc của mình, dung mạo người này trông khá thanh tú và trang nhã, gương mặt tinh xảo chỉ lớn hơn bàn tay chút định khẽ lặng lẽ cúi gằm, không quay trái quay phải tám chuyện, trông không giống loại người lắm miệng thích xen vào việc của người khác.
Nếu đã là cô nương của Bùi gia, hẳn cũng là người thông minh, biết rằng có những lời nghe thấy thì nên quên mới phải, sao còn tò mò về nàng làm chi?
Trong lúc miên man suy nghĩ, Thúy Mi bỗng dẫn một tên đầy tớ tiến vào, Khương Trĩ Y vô tình nhìn thoáng qua thì phát hiện, đó là một gương mặt cực kỳ quen thuộc…
Là Thanh Tùng.
Khương Trĩ Y nhìn về phía nhã gian dành cho nam nhưng vẫn chẳng thấy Nguyên Sách đâu. Trong nháy mắt, Thanh Tùng đã cúi đầu bước tới trước mặt Bảo Gia, sau khi hành lễ với người ngồi phía trên thì mở miệng tự báo gia môn.
“Tiểu nhân bái kiến công chúa, quận chúa. Hiện công tử nhà ta đang ở trong quân doanh, không tiện tham dự yến tiệc, nên đặc biệt sai tiểu nhân tới đây dâng tặng một phần lễ vật để tỏ ý chúc mừng.”
“Bận tới vậy sao, tiếc thật đấy.” Bảo Gia liếc nhìn Khương Trĩ Y: “Vĩnh Doanh có muốn mở ra xem không?
“Muốn… gì mà muốn chứ, đâu phải tặng lễ cho ta đâu!”
Bảo Gia mỉm cười phất tay, bảo Thúy Mi dâng rương đựng lễ vật lên đây rồi mở ra xem thử. Bên trong là một bức tượng tỳ hưu sáu chân bằng ngọc được dát vàng ngụ ý trừ tà chiêu tài.
Khương Trĩ Y liếc mắt nhìn, sau đó nở nụ cười quái gở với Thanh Tùng: “Ta còn tưởng công tử nhà ngươi chỉ biết tặng bảo kiếm thôi chứ.”
“…” Thanh Tùng bỗng thấy chột dạ, vội cúi gằm đầu xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...