Động lòng xuân

Thứ rơi trên mặt đất chính là một bím tóc cuộn thành vòng tròn. Nói chính xác thì có hai lọn tóc, một lọn đen như mực, mềm mại bóng loáng. Một lọn tóc khác thì có màu nhạt, quăn xù thô ráp.
 
Nhưng lúc này, hai lọn tóc được tết thành một vòng, quấn chặt vào nhau.
 
Khi thấy bàn tay đang cầm khăn tay của Khương Trĩ Y không ngừng run lên, Kinh Trập vội vàng bước tới phía sau lưng nàng: “Quận chúa đừng lo, túi thơm này chưa chắc thật sự là phương thuốc dân gian gì đâu. Lần trước ghế kiệu của người bị hỏng, nhưng người cũng không bị trẹo chân. Lúc đó không phải trong truyện cũng chỉ ứng nghiệm một nửa hay sao? Chắc hẳn đại công tử chỉ có ý dùng tết tóc của người để kết tóc thôi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chỉ là ư?” Khương Trĩ Y nhướng đuôi lông mày, càng thêm run rẩy.
 
“Nô tỳ nói sai rồi... Cũng đúng, chỉ là cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga, đúng là xui xẻo!”
 
Khương Trĩ Y ném chiếc khăn xuống mặt đất, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, dùng ngón trỏ gõ nhẹ thái dương.
 
Kinh Trập vòng về phía sau nàng, giúp nàng xoa bóp huyệt Thái Dương.
 
“Người yên tâm đi, nô tỳ đã sai người động tay ở trên phố. Lúc ấy đại công tử không hề phát hiện ra, lúc trở về Phủ mới phát hiện không thấy túi thơm. Lúc này đang vội vàng đi tới viện Huệ Phong của phu nhân.”
 
Kinh Trập: “Hay là chúng ta đi qua đó xem một chút?”
 
*
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi rửa sạch sự dơ bẩn dính trên tay, Khương Trĩ Y thay một bộ y phục để chống lạnh, lên kiệu đi ra khỏi Dao Quang các.
 
Đi xuyên qua hành lang, đi qua cầu, xuyên núi qua rừng, người hầu dọc đường đi nhìn thấy cỗ kiệu được mạ vàng, tất cả đều ngoài ý muốn dừng việc quét tước, cung kính lui ra hai bên đường.
 
Tuy quận chúa sống ở phủ hầu gần mười năm, nhưng cũng không quá thân thiết với người trong phủ.
 
Lúc đầu còn đỡ một chút, hầu gia thường xuyên dẫn tiểu quận chúa tới bên sân đi lại. Sau này, thỉnh thoảng hầu gia lại phải ra ngoài đi ban sai, quận chúa một mình ở phía Tây nơi hầu gia đặc biệt dành cho nàng. Cuộc sống hằng ngày của bản thân đều bình lặng, ngay cả việc tiếp xúc với phu nhân cũng không nhiều.
 
Quanh năm suốt tháng những người ở ngoại viện như bọn họ cũng không thấy quận chúa được mấy lần.
 
Cỗ kiệu băng qua từng nguyệt môn, đi tới bên ngoài viện Huệ Phong.
 
Một giọng nữ oán trách đứt quãng truyền đến trong gió: “Ta đã nói rồi... Hôm qua đã đeo đủ... Con lại không biết cất đi...”
 
Một giọng nam nhân trẻ tuổi phản bác: “Chẳng phải do con nghĩ rằng thời gian càng lâu, hiệu quả càng tốt sao...”
 
“Quận chúa tới!”Ma ma lớn tuổi với đôi mắt sắc lẹm ở trong viện lớn tiếng thông báo.
 
Khương Trĩ Y mím môi thành một đường thẳng, một tay nắm chặt lò sưởi cầm tay, một tay nắm cánh tay của tỳ nữ bước xuống cô kiệu.
 
“Sao quận chúa lại đột nhiên tới đây vậy, có chuyện gì quan trọng sao?” Ma ma lớn tuổi mỉm cười bước tới.
 
Kinh Trập đi theo phía sau, cười như không cười liếc nhìn ma ma lớn tuổi kia một cái: “Xem Sài ma ma nói kìa, hình như quận chúa của chúng ta không có việc thì không thể tới à.”
 
“Làm sao có thể! Sáng sớm hôm nay phu nhân còn nói nhớ quận chúa, còn nói đã lâu rồi chưa gặp người...” Sài ma ma vội vàng đuổi theo, nhìn thoáng qua chính phòng ở phía trước hai người. Lúc này bà ta mới ân cần vén rèm cửa lên.
 
Phụ nhân phía trên mặc một bộ y phục lụa màu xanh, vạt áo dài thêu chỉ vàng rực rỡ, trâm vàng cài trên búi tóc, chuỗi hạt vàng rủ xuống hai tai, dáng vẻ ung dung phú quý. Tuy nhiên bởi vì vừa nãy mới lớn giọng kêu la, hiện tại hơi xấu hổ mà đỏ mặt tía tai.
 
Khi thấy Khương Trĩ Y bước vào bên trong, Chung thị lấy lại vẻ bình tĩnh cười nói: “Sao Trĩ Y lại tới đây?”
 
“Ta tới nói chuyện nhà với cữu mẫu thôi.” Khương Trĩ Y thuận miệng đáp một câu, liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh.
 

Hôm nay Phương Tông Minh mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh ngọc, nhưng khuôn mặt hốc hác, uể oải vàng như nến, bị màu sắc phú quý này bao bọc trông càng không có tinh thần hơn. Chỉ có một đôi mắt đục ngầu lúc thấy nàng bước qua bậc cửa lập tức sáng lên.
 
Khương Trĩ Y đè xuống sự ghê tởm đang nổi lên trong lòng, giơ tay nới lỏng dây buộc áo choàng.
 
Phương Tông Minh lập tức bước tới đón lấy: “Biểu muội đưa cho ta là được rồi.”
 
Khương Trĩ Y hất vạt áo choàng lên, tránh đi bàn tay của y. Sau đó tỳ nữ nhận lấy áo choàng và lò sưởi cầm tay.
 
Phương Tông Minh ho nhẹ một tiếng rồi trở về chỗ ngồi. Hắn ta không phục bắt chéo hai chân.
 
Vị biểu muội này của hắn ta đã quen cái kiểu hất cằm nhìn người ta, gần mười năm rồi cũng xa cách như vậy.
 
Đáng tiếc, cho dù tự phụ thanh cao như thế nào cũng sẽ có một ngày phải uyển chuyển hầu hạ dưới thân nam nhân.
 
Bây giờ ngày đó cũng không xa, hắn ta cũng chỉ thân thiết với nàng trước, cũng không có gì to tát.
 
Chung thị cười ha hả hòa giải: “Vừa rồi cữu mẫu cũng đang nói chuyện nhà với biểu ca của ngươi đấy.”
 
Khương Trĩ Y ngồi xuống ghế hoa hồng, nhận lấy trà nóng mà hạ nhân dâng lên, nhẹ nhàng nâng tay cầm nắp trà gạt bọt trà vài cái: “Có việc gì quan trọng như vậy, làm cho cữu mẫu phải nổi giận.”
 
“Làm gì có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là biểu ca của ngươi không nghe lời, ta nói nó mấy câu.” Chung thị liếc nhìn con trai mình: “Nhìn xem, để biểu muội của con chê cười rồi.”
 
“Không có gì quan trọng thì tốt rồi, trên đường ta tới đây thấy đại ca hoảng loạn bước ra từ trong viện. Trong miệng  còn nói muốn tìm đồ gì, ta còn tưởng trong nhà có kẻ trộm đó.”
 
Vẻ mặt của Chung thị bỗng cứng đờ.
 
Hai chân bắt chéo của Phương Tông Minh cũng thả xuống, nuốt nước miếng. Hắn ta và Chung thị liếc mắt nhìn nhau.
 
Ánh mắt của Chung thị khẽ lóe lên, cười chỉ vào nhi tử mình: “Nó còn không phải vì chuyện này mới tìm ta nói chuyện sao! Hôm nay biểu ca của ngươi lên phố, làm mất một lá bùa bình an mà ta xin cho hắn tháng trước.  Cũng không biết đã làm rơi ở đâu rồi, đành phải gọi thêm người tìm khắp nơi!”
 
“Chẳng qua chỉ là một lá bùa bình an thôi à, mất một lá thì tìm lá khác là được rồi?”
 
“Lá bùa này vất vả lắm mới cầu được từ chỗ Kiến Vi thiên sư, không xin được lá thứ hai đâui!” Chung thị oán trách nhìn nhi tử của mình.
 
Phương Minh Tông: “Đúng đúng đúng, biểu muội còn nhớ không, tổ mẫu của chúng ta lúc sinh thời cũng vô cùng coi trọng Kiến Vi thiên sư...”
 
“Tổ mẫu của chúng ta ư?” Khương Trĩ Y nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Tổ mẫu của ta là Định An đại trưởng công chúa, biểu ca đang gọi ai vậy?”
 
“Nói nhảm cái gì đấy!” Chung thị nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nhi tử, quay đầu cười làm lành: “Cái miệng của biểu ca ngươi là vậy đấy, đừng nghe nó.”
 
“Nếu bùa bình an kia quý giá như thế thì nên mang theo sát bên người. Sao cữu mẫu lại nhờ đại biểu ca cất đi vậy?”
 
“Do thiên sư nói, sau khi mang đủ 30 ngày thì cất đi, như vậy mới đảm bảo bình an khỏe mạnh.”
 
“Sao vậy?”
 
“Không có gì.” Khương Trĩ Y chậm rãi siết chặt chung trà trong tay, đặt lên bàn nhỏ: “Ta chỉ cảm thấy điều chú ý này thật kỳ lạ, đúng là làm khó đại biểu ca rồi.”
 
Sự căng thẳng của Phương Minh Tông đã biến mất, hắn ta đắc ý nhướng mày: “Người xem đi, biểu muội cũng nói điều này kỳ lạ. Con đã nói lá bùa bình an kia tất nhiên càng đeo lại càng bình an, không chừng đeo thêm vài ngày, không chỉ bình an khỏe mạnh mà còn có thể có nhân duyên mỹ mãn, ôm được mỹ nhân về nhà!”
 
Chung thị oán hận nhìn y: “Còn có mồm mép nói nhiều như vậy, còn không mau tìm đồ trở về!”
 
*
 

“Thừa dịp hầu gia đang đi ban sai ở phía Nam... Bọn họ điên hết rồi à!” Mãi đến khi Khương Trĩ Y trở lại Dao Quang các, Kinh Trập vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
 
Vốn dĩ nàng ấy không tin trên đời thực sự có chuyện tàn ác như vậy. Nhưng mới vừa rồi quận chúa thử một chút, không chỉ có thể kết luận phương thuốc dân gian kia là thật, còn có thể kết luận được phương thuốc dân gia kia đã hết một tháng, sắp có tác dụng rồi.
 
Dựa theo như trong tiểu thuyết, từ nay về sau., quận chúa sẽ từ từ có tình cảm với đại công tử, cùng hắn ta...
 
Khương Trĩ Y nghĩ đến điều này, nhớ lại trong truyện có chữ “hòa hợp gắn bó” liền che cái dạ dày cuộn lên như biển gầm.
 
Kinh Trập vội vàng rót một ly trà nóng cho nàng, muốn mắng cái gì đó lại cảm thấy mắng cũng không thể nguôi ngoai cơn giận.
 
Mấy năm nay tuy quận chúa sống nhờ phủ hầu, lại có gia nghiệp của Ninh Quốc Công để lại chống đỡ, chưa từng dựa vào tiền tài trong phủ hầu.”
 
Ngược lại bởi vì quận chúa có huyết thống với hoàng gia, còn có Ninh Quốc Công lúc sinh thời có công. Vì vậy mấy năm nay phủ hầu thu nhập tăng lên không ít, chức quan của hầu gia cũng thuận thế nước lên thì thuyền lên.
 
Hơn nữa, hằng năm Dao Quang các đều nhận được rất nhiều vàng bạc ngọc thạch, lụa là gấm vóc. Mỗi khi có vài vị biểu tỷ biểu muội nhìn thêm một cái, quận chúa đều sẽ đưa cho bọn họ.
 
Có người biết quận chúa phóng khoáng, lười so đo với những lợi ích cực nhỏ, liền ỷ vào công ơn dưỡng dục mà ngày càng táo tợn qua từng năm, tính kế hút máu của quận chúa như thế nào. Hiện tại ngay cả người của quận chúa cũng không tha.
 
Kinh Trập: “Quận chúa, chúng ta mang những đồ vật đen đủi trong túi thơm này đem đi thiêu đi, xem cái ác linh này còn tác quái như thế nào!”
 
Sau khi Khương Trĩ Y uống hết một ly trà nóng, cuối cùng cơn ớn lạnh mới tiêu đi một chút, nàng nhíu mày xua tay ý bảo nàng ấy đi đi.
 
Nhưng khi thấy bím tóc đến gần ngọn nến, nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng: “Khoan đã.”
 
Nếu thiêu cái này, không phải thiêu xong cái này là đốt thành tro cũng bên nhau sao?
 
Hay là muốn nàng dù chết cũng không rời thứ đồ vật dơ bẩn này!
 
Khương Trĩ Y ngăn Kinh Trập lại, để nàng ấy trước hết gỡ bím tóc ra. Nghĩ tới trong truyện có lẽ sẽ viết biện pháp phá giải. Nàng lấy cuốn 《 Y Y truyện 》 từ trong tủ ra xem.
 
Trong truyện, sau khi phương thuốc dân gian được cữu mẫu chế thành, tình huống của Y Y và tình lang chuyển biến bất ngờ...
 
Ngoài biên quan đột nhiên báo tin khẩn cấp, tình lang của Y Y thân là tướng quân, vội vàng đi tới tiền tuyến ngăng địch, không thể không chia lìa với Y Y.
 
Cữu mẫu vô cùng vui mừng, nhân cơ hội này bàn với con trai về việc xung hỉ.
 
Y Y vô tình nghe thấy tiếng của mẹ con bọn họ từ góc tường. Sau khi nhận ra người nhà này độc ác đến thế nào, nhưng vì đang ăn nhờ ở đậu ở đây nên cũng không dám tùy tiện vạch mặt, đành phải lặng lẽ tìm một đạo trưởng, thỉnh giáo cách phá giải phương thuốc dân gian.
 
Đạo trưởng nói thật ra cũng không khó, chỉ cần nàng tự tay dùng một hung khí cực dương chặt đứt bím tóc kia là được.
 
Sau khi Y Y nghe xong liền nghĩ: Không phải tình lang của nàng vừa ra trận sao? Khi y chiến thắng trở về, thanh kiếm đẫm máu sa trường của y sẽ là pháp bảo của nàng. Tình cảm của nàng và tình lang vững như vàng, nhất định có thể giữ vững lòng mình cho tới trước lúc đó, quyết không phụ y!
 
“...”
 
Khương Trĩ Y ngước mắt nhìn tòa kim ốc của mình.
 
Châu ngọc vững như vàng thì nàng có mười bảy, mười tám viên, còn tình lang vững như vàng thì e rằng còn chưa chào đời, kêu nàng tìm ai bảo vệ lòng mình ư? Còn phải đòi hung khí đẫm máu sa trường với người nào nữa ư?
 
Khương Trĩ Y vừa suy nghĩ vừa tiếp tục lật đọc.
 

Trong quyển tiểu thuyết, đạo trưởng cũng không có thêm lời chỉ giáo nào, sau này trong truyện cũng không đề cập lại phương thuốc dân gian.
 
Ông ta chỉ nói sau khi tình lang đi rồi, Y Y đau khổ đến mức nào, mong chờ mỏi mòn, ngày ngày đều chờ đợi tin tức chiến thắng ngoài biên ải.
 
Khi thấy những trang sách còn lại càng ngày càng mỏng, trận chiến ngoài biên ải mãi vẫn chưa đánh xong. Khương Trĩ Y càng giở càng nhanh, càng cảm thấy không đúng lắm.
 
Mãi cho đến khi nàng lật một mạch cho đến tờ cuối cùng, cũng xuất hiện một dòng chữ nhỏ trên tờ giấy...
 
Quyển trước đã xong, để biết được chuyện tiếp theo xảy ra như thế nào, hãy chờ đón quyển sau.
 
“...”
 
*
 
Khi Cốc Vũ cùng tỳ nữ tiến vào để rót thêm trà, nàng ta nhìn thấy Khương Trĩ Y lấy chồng sách từ bên trong tủ sách.
 
“Quận chúa đang tìm cái gì vậy?” Cốc Vũ không biết nhiều chữ lắm: “Nếu không thì nô tỳ gọi Kinh Trập tỷ tỷ lại đây hỗ trợ người ạ?”
 
“Không cần.”
 
Khương Trĩ Y liếc mắt nhìn chồng sách kia, vừa nhìn đã hiểu ngay
 
Trong tủ sách vốn dĩ không có quyển sau nào cả.
 
Hiệu sách Tam Dư này, bán một quyển sách xui xẻo qua đây thì cũng thôi đi, đã thế còn bản thiếu.
 
Có phải phẩn thưởng của Dao Quang các quá dễ lấy không?
 
Khương Trĩ Y nhìn sắc trời đã tối muộn bên ngoài cửa sổ, nghiêm nghị nói: “Chuẩn bị xe đi, sáng sớm ngày mai đi tới hiệu sách Tam Dư.”
 
“Nô tỳ cho người đi sắp xếp ngay.”
 
“Ngày mai quận chúa phải ra ngoài sao?” Tỳ nữ rót trà bên cạnh nhắc nhở: “Nô tỳ mới từ bên ngoài trở về, nghe nói ngày mai trong thành sẽ có đại sự.”
 
“Chuyện gì?”
 
“Chính là vị chiến thần tướng quân đã đánh thắng trận ở Hà Tây hình như ngày mai quay trở về kinh.”
 
“Sao hả.” Khương Trĩ Y liếc mắt nhìn nàng ta một cái: “Tướng quân trở về kinh là việc lớn, Vinh Doanh quận chúa như ta đi dạo trên phố thì không phải sao?”
 
“Chuyện của quận chúa đương nhiên cũng là chuyện lớn. Chỉ sợ đến lúc đó trên đường đông đúc người, xe ngựa không tiện di chuyển...”
 
“Ý của ngươi là ngày mai ta nên ở trong phủ, không nên đi đâu hết, nhường đường cho vị kia...” Khương Trĩ Y đột nhiên khựng lại: “Ngươi nói vị tướng quân đánh thắng trận nào?”
 
“Chính là vị kia của Thẩm gia rời kinh vào ba năm trước…”
 
“Cái vị suốt ngày cưỡi ngựa dạo phố qua lại, chơi bời lêu lổng, cũng không khác biểu ca ta là mấy ư?” Khương Trĩ Y như thể nghe thấy chuyện cười nào đó: “Vừa rồi ngươi mới gọi hắn là thần gì cơ?”
 
Tỳ nữ rót trà hơi nghẹn họng.
 
    Cốc Vũ sửng sốt phản ứng lại, ngăn tỳ nữ không có mắt nhìn người này: “Nhìn dáng vẻ không hiểu biết của ngươi        em! Ngày nay ngay cả người đã từng vào quân đội cũng được xưng là chiến thần đấy. Thẩm lang quân kia không đứng đắn đến mức nào, biết đánh trận gì chứ, hắn cũng đáng để quận chúa để mắt tới sao? Xe ngựa của quận chúa chung ta đi trên phố, mọi người đều phải nhượng bộ tránh xa. Từ trước đến giờ chỉ có người ta dàn ra hai bên đường vì quận chúa, kẻ nào còn dám ngăn cản quận chúa chứ?”
 
Sáng sớm hôm sau, Cốc Vũ đang ngồi trên xe ngựa chạy chậm như rùa nghe tiếng người ồn ào ngoài cửa sổ. Nàng ta trông thấy Khương Trĩ Y đang ngồi trong xe với sắc mặt như đóng băng, thật muốn tự vả vào miệng mình một cái.
 
Mới vừa rồi lúc ra khỏi phường Sùng Nhân rõ ràng vẫn còn rất tốt, nàng ta còn nịnh nọt, nói rằng bây giờ chỉ mới nghe qua Trạng Nguyên diễu phố, chưa từng nghe qua công tử quần áo lụa là diễu phố. Tỷ nữ rót trà hôm qua đúng là làm quá lên.
 
Tuy rằng quận chúa không nói một lời nào, nhưng xem nhìn vẻ mặt của nàng, chắc hẳn nàng ta đã nịnh đúng rồi.
 
Nào ngờ vừa tới ngoài phố đã có tiếng người hô chiêng gõ trống nói các tướng quân nơi biên ải cũng sắp vào thành. Toàn bộ người từ đầu đường cuối ngõ đều ùa ra vây kín con phố chật như nêm cối.
 
Thiếu nữ đầu đầy cành hoa, trẻ con ngồi trên đầu vai người lớn vỗ tay líu ríu. Đám người lực lưỡng chiếm trước một bãi đất. Liếc mắt một cái liền thấy toàn bộ đầu người đầy đường đều đang di chuyển.
 

Nhìn tình huống này, đừng nói là quận chúa, chỉ sợ cho dù Thái Thượng Lão Quân có tới đây cũng không thể áp chế được.
 
Đám đông tản ra được một đám thì lại tụ lại một đám khác, cỗ xe ngựa to như vậy giống như một con thuyền lá cô độc rơi vào giữa đại dương mênh mông, không thể tiến lên phía trước cũng không thể quay đầu lại.
 
Khương Trĩ Y nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong xe, gương mặt đầy vẻ u ám, đã không mở miệng nói chuyện trong suốt thời gian một nén nhang..
 
Ngay trước khi xong một nén nhang, Kinh Trập thấy tình thế trước mắt không ổn, đề nghị nàng ấy sẽ đi tới hiệu sách lấy sách. Còn lại để cho Cốc Vũ cùng đi bên cạnh với Khương Trĩ Y đi tới quán trà bên cạnh nghỉ chân.
 
Nhưng chỉ sau một nén nhang, xe ngựa vẫn đang không thể tới được quán trà tưởng chừng như ở “bên cạnh”,
 
Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, bỗng nhiên có tiếng ồn ào ong ong lẫn tiếng ngáy càu nhàu.
 
Khương Trĩ Y nhẹ nhàng mở mắt ra, thấy một đám lông vàng mượt mà vẫn đang ngủ say trong lồng ngực.
 
Sáng nay lúc ra ngoài nàng đã bị con mèo này quấn lấy bên người. Nhớ lại vì nó rụng lông mà nàng đã bỏ bê nó một thời gian, nghĩ tới nó cũng thật đáng thương nên nàng thuận tay mang nó đi theo.
 
Bây giờ nàng ở đây không được yên bình, nhưng nó lại vô cùng tiêu diêu tự tại.
 
“Hôm nay ngươi cũng đặc biệt chọc tức ta đúng không?” Khương Trĩ Y ôm lấy con mèo đưa cho Cốc Vũ
 
Đúng lúc đang cúi đầu để vuốt chiếc váy lông thú, một đám đại hán khôi ngô đột nhiên xô đẩy nhau về phía xe ngựa.
 
Xe ngựa lắc lư một cái, đầu Khương Trĩ Y nghiêng đi bị đâm lệch một cái, hai tay ở trong tay áo bắt đầu run rẩy.
 
Cho dù là một trong những lần diễu phố long trọng nhất của tân khoa Trạng Nguyên trong kinh ba năm một lần cũng chưa bao giờ có trường hợp tranh giành nhau như vậy.
 
Rốt cuộc tên họ Thẩm kia không biết có phẩm hạnh, năng lực gì mà có thể khiến đám người này chỉ vì nhìn y một cái mà ngay cả xe ngựa của quận chúa đương triều cũng làm như không thấy chứ?
 
Hôm qua tỳ nữ rót trà gọi y là cái gì? Chiến thần à?
 
Hơn nữa... Xa cách ba năm, nàng suýt chút nữa đã quên mất, tại sao vị công tử quần áo lụa là của Thẩm gia này lại không tính là “Thần”?
 
Đây tuyệt đối chính là một ôn thần!
 
Cốc Vũ luống cuống tay chân sửa sang lại trang sức cho Khương Trĩ Y rồi đứng dậy nhìn ngoài cửa sổ. Nàng ta đang muốn nhắc nhở hộ vệ đi cũng cẩn thận một chút, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi ngược đám đông lại đây.
 
“Quận chúa, Kinh Trập tỷ tỷ trở về rồi!” Cốc Vũ vui vẻ nói.
 
Khương Trĩ Y nâng mắt lên nhìn.
 
“Cũng may cũng may, nô tỳ lấy được quyển sách mà người muốn, chuyến đi hôm nay cũng coi như đáng giá. Trước hết người cứ ngồi trên xe đọc sách giải sầu, xem ra Kim Ngô Vệ mở đường cũng sắp đến rồi.”
 
Khương Trĩ Y miễn cưỡng “Ừm” một tiếng, sắc mặt cuối cùng cũng khá hơn.
 
Cửa xe mở ra, Kinh Trập thở hồng hộc nhảy lên xe ngựa.
 
Khương Trĩ Y đưa tay ra, nhưng nhận lại là một khoảng không.
 
Kinh Trập: “Quận chúa, tiểu nhị của hiệu sách Tam Dư nói quyển sách này của người không phải của bọn họ.”
 
“Ý ngươi là sao, chẳng phải quyển sách này do chưởng quầy của bọn họ gửi tới sao?”
 
“Nhưng bọn họ nhìn mặt sau của quyển sách, quả thật không có chữ ký của hiệu sách. Hiện tại đành phải chờ chưởng quầy trở về đưa ra lời giải thích.”
 
“Chưởng quầy đâu rồi?”
 
“Chưởng quầy...” Kinh Trập lo lắng nuốt nước bọt xuống, chỉ ra bên ngoài: “Cũng đã đi xem Thẩm thiếu tướng quân chiến thắng trở về rồi...”
 
“...”


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui